Hứa Tổ Nhi sững sờ khi nghe thấy điều này.

Cô ta không ngờ trong khoảng thời gian này người phụ nữ Cố Tuyết Trâm kia lại làm nhiều việc như vậy.

Ngay cả việc hợp tác với thương hiệu RC cũng là một tay cô ta hoàn thành.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là cô ta không dám đi đến trước mặt của Phong Diệp Chương để chất vấn.

Cũng vì chuyện này, cô ta đứng trước mặt Lý Mạn, khuôn mặt đỏ ửng, không nói được chữ nào.

Lý Mạn nhìn cô ta, làm sao có thể không hiểu được chứ, mất kiên nhẫn vẫy tay.

“Nếu như không còn vấn đề gì khác, thì ra ngoài đi, tôi còn có chuyện cần phải xử lý.”

Hứa Tổ Nhi thấy vậy, chỉ có thể cắn răng rời đi, nhưng trong lòng cô ta vẫn không cam tâm.

Cô ta đi đến đầu cầu thang, đột nhiên nhớ đến Lục Kim Yến vẫn luôn đối phó với con tiện nhân Cố Tuyết Trâm kia.

Nếu như để cô ta biết, sau khi cô ta rời đi, Cố Tuyết Trâm lập tức thay thế vị trí của cô ta, chắc chắn cô ta sẽ đối phó với con tiện nhân kia.

Cô ta nghĩ như vậy, cũng lấy điện thoại ra hẹn Lục Kim Yến buổi tối ra ngoài ăn cơm.

Đến tối, hai người gặp mặt nhau ở trong một nhà hàng.

Lục Kim Yến nhìn thấy cô ta, nhướng mày hỏi: “Sao hôm nay lại muốn mời tôi ăn cơm?”

“Đừng nói nữa, từ sau khi cô rời đi, công ty ngày càng vô lý.”

Sau khi Hứa Tổ Nhi ngồi xuống, tức giận nói về những chuyện đã xảy gần đây.

“Bây giờ con tiện nhân Cố Tuyết Trâm kia là người thúc đẩy hợp tác giữa công ty với RC, bên phía tổng công ty đã thăng chức cho cô ta lên làm Tổng giám, đợi một khoảng thời gian nữa, sau khoảng thời gian quan sát này sẽ bổ nhiệm chính thức.”

“Cái gì!”

Lục Kim Yến hét lên, đáy mắt hiện lên sự tức giận.

Cô ta bị đuổi ra khỏi công ty, con tiện nhân Cố Tuyết Trâm kia lại được tăng chức.

Cô ta càng nghĩ càng tức giận, đặc biệt là nghĩ đến gần đây con tiện nhân kia được thế ở khắp mọi nơi, khiến cô ta không có cơ hội ra tay, vẫn luôn ở nhà mà tức giận.

Hứa Tổ Nhi không biết suy nghĩ trong lòng cô ta, nhưng cũng không bỏ qua sự tức giận trong mắt của cô ta, lại đổ thêm dầu vào lửa.

“Kim Yến, cô không biết bây giờ con tiện nhân kia ở công ty đắc ý như thế nào đâu, hơn nữa tôi còn bất bình và tức giận thay cho cô, rõ ràng chuyện lúc trước không liên quan gì đến cô, là do con tiện nhân kia sơ xuất mà thành, nhưng cuối cùng cô lại là người bị sa thải, con tiện nhân kia lại không bị làm sao.”

Cô ta nói xong, thấy Lục Kim Yến cắn răng không nói một lời, lại tiếp tục kích thích cô ta.

“Còn nữa, hôm nay cô ta chuyển vào phòng làm việc trước kia của cô, còn kêu người dọn dẹp lại, vất tất cả những thứ mà cô từng dùng đi.”

Sau khi câu này được nói ra, dây thần kinh đang căng thẳng của Lục Kim Yến “phựt” một tiếng.

“Chết tiệt, tôi sẽ không bỏ qua cho con tiện nhân kia!”

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng lại không chú ý đến sự đắc ý trong mắt của Hứa Tổ Nhi.

Chiến đi, chiến đi.

Đợi hai người đấu đến mức cả hai bên đều thiệt hại, cô ta chính là ngư ông đắc lợi.

Không sai, lần này cô ta nói cho Lục Kim Yến biết tất cả mọi chuyện, cái này chính là mượn dao giết người.

Trước đây đã từng nói, cô ta và Mộ Thùy Dung đã nhìn chằm chằm vào cái vị trí Tổng giám rất lâu rồi.

Sao có thể cam lòng để một người điểm nào cũng không bằng cô ta ngồi vào chứ!

Hơn nữa trước khi vào công ta, cô ta đã nhìn chằm chằm vào cái vị trí Tổng giám này, nếu như không phải trước đây có Lục Kim Yến, cô ta đã đi tranh giành từ lâu rồi.

Lục Kim Yến vì quá tức giận mà không hề phát hiện ra sự tính toán nhỏ của cô ta.

Thậm chí bữa cơm này cô ta cũng không ăn, dù sao cũng tức đến no rồi.

Sau khi ăn cơm xong, cô ta cần phải quay về nghĩ cách xử lý Cố Tuyết Trâm, vì vậy cô ta từ chối đề nghị đi đến cửa hàng tiếp theo, lái xe về thẳng nhà họ.

Sau khi về đến nhà, cô ta hung hăng ném túi xách của mình, khuôn mặt cau có ngồi trên sofa.

Cô ta cũng không biết rốt cuộc con tiện nhân Cố Tuyết Trâm kia có cái quần què gì, lần nào cũng có thể thoát khỏi kế hoạch của cô ta.

Bây giờ cô ta đã thua mấy lần, Cố Tuyết Trâm chắc chắn sẽ đề phòng cô ta, muốn ra tay với cô là điều không thể nào.

Nhưng cô ta cũng không thể ngồi yên chờ chết được, cứ tiếp tục như vậy, địa vị của con tiện nhân Cố Tuyết Trâm kia sẽ ngày càng vững chắc.

Cô ta nghĩ đến đây, trong lòng dần dần nảy sinh ra ý tưởng.

Lúc đầu ông cụ nhà họ Phong vì đứa trẻ mà bắt bọn họ kết hôn, nếu như cô ta mang thai nhanh hơn Cố Tuyết Trâm, cô ta không tin nhà họ Phong sẽ không thừa nhận!

Đặc biệt là nhà họ Lục bọn họ không còn là nhà họ Lục của trước đây nữa.

Nghĩ như vậy, cô ta càng cảm thấy kế hoạch này rất khả thi.

Sau khi cô ta vào nhà họ Phong, sẽ từ từ xử lý con tiện nhân Cố Tuyết Trâm kia, cô ta nhất định sẽ hành hạ cô đến mức sống không bằng chết.

….

Ngày hôm sau, Lục Kim Yến cố ý dậy sớm để đi đến nhà họ Phong.

“Kim Yến, sao hôm nay lại muốn qua đây?”

Bà Phong biết được Lục Kim Yến đến, vui vẻ đi xuống tầng chào hỏi.

“Đã mấy ngày không gặp dì Minh rồi, con rất nhớ dì.”

Lục Kim Yến ngọt ngào dỗ dành bà Phong, khiến bà Phong vô cùng vui vẻ.

Hai người cười một lúc, Lục Kim Yến lại bắt đầu thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình.

Thấy cô ta giả bộ buồn bã nói: “Dì Minh, nghe nói anh Diệp Chương ở công ty đã thăng chức cho Cố Tuyết Trâm làm Tổng giám, con không còn cơ hội nữa đúng không?”

Bà Phong vẫn không biết chuyện ở công ty, nghe thấy cô ta nói như vậy, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, sau đó cảm thấy Phong Diệp Chương đang làm càn.

Một vị trí quan trọng như Tổng giám lại giao cho cái đồ sao chổi Cố Tuyết Trâm, cũng không sợ phá hỏng công ty sao.

Nhưng bây giờ không phải là lúc tính toán điều này, bà ta phải an ủi cô gái trước mặt, lỡ Kim Yến chết tâm với Diệp Chương nhà bọn họ, vậy thì lợi không bằng hại.

“Sao có thể như thế được? Anh Diệp Chương của cháu chắc chắn là thấy công ty không có người, nên mới tạm thời để cô ta quản lý, không liên quan gì đến tình cảm.”

Lục Kim Yến nghe thấy lời này, giả vờ không tin nhìn bà ta: “Thật sao? Anh Diệp Chương không có tình cảm với cô ta?”

Bà Phong không cần suy nghĩ đã lập tức trả lời cô ta: “Yên tâm đi, điều này dì có thể chắc chắn, ban đầu cuộc hôn nhân này là do ông cụ sắp đặt, bọn họ ở bên nhau chẳng qua là vì ông cụ muốn bế chắt thôi.”

Lục Kim Yến nghe thấy điều này, đôi mắt lóe lên sự vui mừng.

“Vì vậy chỉ cần có con là có thể gả cho anh Diệp Phong sao?”

Cô ta vui mừng nhìn bà Phong, sau đó lại trở nên mất mát.

“Sớm biết như thế này, lúc đó cháu nên sớm tỏ tình với anh Diệp Chương, từ trước đến giờ anh Diệp Chương chưa từng từ chối cháu, chắc chắn sẽ đồng ý, đến lúc đó kết hôn chính là danh chính ngôn thuận, có thể lúc này cháu đã mang thai rồi.”

Cô ta đang nói bóng nói gió với bà Phong.

Mà bà Phong nghe xong những lời cô nói, cũng lập tức bừng tỉnh.

Đúng vậy, lúc đầu ông cụ bắt hai người kết hôn là vì đứa bé, nếu như bà ta để Kim Yến mang thai trước Cố Tuyết Trâm, đến lúc đó ông cụ chắc chắn không thể nói được gì, bắt buộc phải cho Kim Yến một lời giải thích.

“Kim Yến, dì có cách để cháu gả vào nhà họ Phong!”

Bà ta nghĩ đến điều này, kích động nhìn Lục Kim Yến.

“Cách gì?”

Mặc dù Lục Kim Yến cũng đoán ra được bà ta hiểu được ý của mình, nhưng vẫn giả vờ không biết cái gì hỏi.

Bà Phong không nhận ra điều này, nói cho cô ta biết suy nghĩ của bà ta.

“Chỉ cần cháu mang thai trước Cố Tuyết Trâm, ông cụ không thể mặc kệ, đến lúc đó chắc chắn sẽ để bọn cháu kết hôn, bắt Diệp Chương cưới cháu!”

Lục Kim Yến nghe thấy câu nói này, trong mắt lóe lên sự hài lòng, nhưng trên mặt vẫn không hề thay đổi, thay vào đó còn hiện lên một chút lo lắng.

“Như vậy cũng được sao? Ngộ nhỡ anh Diệp Chương không đồng ý thì phải làm sao? Hơn nữa bây giờ anh Diệp Chương còn không cho cháu đến gần.”

Bà Phong không chút nghĩ ngợi trả lời: “Chuyện này cứ giao cho dì, cháu chỉ cần an tâm mang thai, đến lúc đó nó không đồng ý cũng phải đồng ý, điều này nó không thể quyết định được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play