Cố Tuyết Trinh nghe được tiếng chuông điện thoại di động, lập tức khẽ thở ra một hơi.

“Tôi nghe máy một chút.”

Cô cười ngượng ngùng mà nói, Quý Phong Vận lịch sự gật đầu.

Không ngờ sau khi lấy điện thoại di động ra, sắc mặt Cố Tuyết Trinh hơi thay đổi.

Chỉ vì trên màn hình hiện tên lên Phong Diệp Chương.

Trong phút chốc, cô cảm thấy chột dạ, đưa lưng về phía Quý Phong Vận rồi nhận điện thoại.

“A lô… Có chuyện gì không?”

Nghe cô hỏi, người ở đầu dây bên kia im lặng một hồi mới mở miệng.

“Bây giờ em đang ở đâu?”

Cũng không biết có phải thật sự chột dạ hay không, Cố Tuyết Trinh nghe vậy thì tay run lên.

“Em đang ở bên ngoài, đang định về đây.”

Cô trả lời nửa thật nửa giả, người ở đầu dây bên kia lại im lặng.

“Thật sao? Đang ở cùng với ai?”

Thật lâu sau, giọng nói lạnh lùng của Phong Diệp Chương vang lên làm Cố Tuyết Trinh vô cùng bất an.

“Ừm… Cùng ba em.”

Cố Tuyết Trinh nghĩ đến lý do để đi ra ngoài lúc nãy, nên nói dối.

Phong Diệp Chương nghe nói như thế, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.

Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người ở ngoài cửa sổ xe, không nói gì mà cúp điện thoại.

Cố Tuyết Trinh cúp điện thoại, nhíu mày, không hiểu sao trong lòng lại hơi bất an. Cô không phát hiện ra, ở cách bọn họ không xa có một chiếc Maybach màu đen dừng ở ngã rẽ.

Mà người ngồi bên trong xe lại là Phong Diệp Chương.

Chỉ thấy sắc mặt anh lạnh lùng đến mức có thể nhỏ nước, bầu không khí quanh người cũng hạ xuống vô cùng thấp.

Giống như trời đông giá rét vào tháng chạp, có thể làm người ta chết cóng.

Hứa Khiêm ngồi phía trước bị dọa đến run lẩy bẩy.

“Tổng giám đốc, thật ra em cảm thấy việc này chỉ là trùng hợp thôi. Có lẽ lúc mợ chủ đang muốn trở về thì lại gặp bạn.”

Cậu muốn làm dịu đi sự lạnh lẽo này, có ý giải thích giúp Cố Tuyết Trinh.

Nhưng vừa mới nói xong, lại nhận lấy ánh mắt lạnh lẽo của tổng giám đốc nhà mình.

“Tôi nhớ nhà họ Cố ở phía Tây, nơi này là trung tâm thành phố nhỉ?”

“À… Có thể là mợ chủ và ngài Cố đi ra ngoài ăn ạ.”

Hứa Khiêm kiên trì giải thích.

Phong Diệp Chương hừ lạnh: “Dựa theo lời cậu nói, cô ấy không có việc gì thì sao lại nói dối. Người đàn ông kia là Cố Hải Sâm à?”

Hứa Khiêm không nói nên lời.

Hồi lâu sau cậu ta mới phản ứng được, mang vẻ mặt kì lạ nhìn chằm chằm vào Phong Diệp Chương.

“Tổng giám đốc, anh đang ghen sao?”

Phong Diệp Chương sửng sốt, sau khi bình tĩnh lại thì trong đáy mắt chỉ toàn là tức giận: “Tôi cảm thấy tối nay cậu nói nhiều quá rồi, có phải gần đây rảnh quá không?”

Hứa Khiêm nghe xong lời đe dọa này thì vội vàng che miệng, lắc đầu.

Phong Diệp Chương thấy thế, lạnh lùng nói một tiếng: “Đi về.”

Dứt lời, anh nhìn người bên ngoài cửa sổ lần nữa, đôi mắt tối tăm bỗng trở nên nguy hiểm.

Mà Cố Tuyết Trinh lại không biết tất cả những chuyện này.

Thấy cô ngẩn người nhìn điện thoại, Quý Phong Vận phá vỡ sự im lặng.

“Đã xảy ra chuyện gì sao? Nhìn sắc mặt của cậu không tốt.”

Anh ta quan tâm nhìn Cố Tuyết Trinh, trong ánh mắt không hề che giấu tình cảm.

Cố Tuyết Trinh hoàn hồn lại, cũng không rảnh quan tâm, lúc này cô chỉ muốn đi về thật nhanh.

Trực giác nói cho cô biết, thái độ của Phong Diệp Chương có gì đó sai sai.

“Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là bây giờ không còn sớm nữa. Người nhà của tôi lo lắng nên gọi bảo tôi về.”

Quý Phong Vận nghe nói như thế thì không thể giấu được vẻ mất mát trong mắt.

Nhưng mà anh vẫn lịch sự cười nói: “Vậy tôi đưa cậu về, đã trễ thế này rồi, cậu lại là phụ nữ, không an toàn chút nào.”

Sao Cố Tuyết Trinh có thể để anh ta đưa về. Anh ta đưa cô về sẽ lộ tẩy mất.

“Không cần, em tôi đi nhờ xe về là được rồi.”

Cô nói xong lại nghĩ đến bạn tốt của mình, nhớ vả nói: “Tôi không kịp đi tìm An Dĩnh, có thể làm phiền cậu đưa cô ấy về không? Cô ấy ở đây một mình, chưa quen cuộc sống ở đây, tôi không yên tâm lắm.”

Quý Phong Vận nghe cô nói thế, người được nuôi dạy theo kiểu quý ông như anh ta không có cách nào từ chối, chỉ có thể gật đầu nói: “Được, tôi đưa cô ấy về hộ cậu. Sau này có cơ hội chúng ta sẽ họp mặt.”

“Được, có thời gian chúng ta sẽ họp mặt.”

Cố Tuyết Trinh đồng ý theo phép lịch sự, sau đó chào tạm biệt anh ta lên xe về nhà họ Phong.

Chưa đến nửa tiếng đã về đến nhà họ Phong.

Cô trả tiền rồi xuống xe, nhìn thấy biệt thự đèn đuốc sáng trưng ở trước mặt, hít một hơi thật sâu mới đi vào.

“Mợ chủ.”

Quản gia nhìn thấy cô thì cung kính chào hỏi.

Cố Tuyết Trinh gật đầu xem như đáp lại.

Cô vốn định đi thẳng lên lầu, nhưng không biết nghĩ đến chuyện gì, chỉ thấy bỗng nhiên cô dừng lại.

“Quản gia, Diệp Chương đã về rồi sao?”

“Lúc nãy cậu chủ đã về rồi, bây giờ chắc hẳn đang ở trong phòng.”

Cố Tuyết Trinh gật đầu, giống như có điều gì suy nghĩ mà đi lên lầu.

Nhưng mà khi cô đứng trước cửa phòng lại chậm chạp không đẩy vào, giống như vô cùng khó xử.

Đứng một lúc lâu, cô mới hít một hơi thật sâu, mở cửa phòng.

Chỉ thấy trong căn phòng lớn như thế, Phong Diệp Chương lại dựa lưng vào cửa sổ sát đất, vẻ mặt cô đơn lạnh lùng ngồi uống rượu.

Rượu màu vàng nhạt, dưới ánh đèn chiếu rọi trông cực kỳ mê hoặc.

Lại kết hợp với dáng vẻ hoàn mỹ không chút tì vết của Phong Diệp Chương, thật sự là sự cám dỗ trí mạng.

Cố Tuyết Trinh thất thần một lúc mới phản ứng lại được.

Trong đáy mắt cô hiện lên vẻ phiền muộn, nói: “Em về rồi.”

Phong Diệp Chương nghe vậy thì dừng uống rượu lại.

Anh ngước mắt nhìn người phụ nữ đứng ở cửa, cũng không biết nghĩ đến chuyện gì, hé đôi môi mỏng mà hỏi: “Ở nhà họ Cố chơi rất vui sao?”

Cố Tuyết Trinh dừng động tác bỏ túi xuống, trong phút chốc trở nên cứng đờ.

Cô nghĩ đến lời nói dối lúc nãy, kiên trì đáp lại: “Cũng vui.”

“Thật sao? Tôi không đi, ba em không nói gì sao?”

Phong Diệp Chương làm như không thế vẻ cứng đờ trên mặt cô, mở miệng nói tiếp.

Nếu Cố Tuyết Trinh không căng thẳng thì có thể phát hiện vẻ lạnh lẽo trong đáy mắt anh.

Đáng tiếc cô quá căng thẳng, nên bỏ qua mất.

“Ừm… Ba biết anh bận nên không nói gì cả.”

Cô tiếp tục nói dối để che giấu.

Phong Diệp Chương nhìn cô chằm chằm.

Anh đã cho người phụ nữ này cơ hội, nhưng mà cô còn muốn lừa gạt anh!

Quả nhiên người phụ nữ này nói một đàng làm một nẻo!

Anh nghĩ đến đây, cơn giận dâng lên trong lòng.

Anh đặt ly rượu xuống ‘Cộp’ một tiếng.

Cố Tuyết Trinh bị hành động này của anh làm cho giật nảy mình.

Cô lo lắng nhìn người đàn ông đang tức giận ở trước mắt mình. Trong nháy mắt, ánh mắt của cô đầy nghi hoặc và căng thẳng.

Không phải người đàn ông này đã phát hiện ra chuyện gì chứ?

Cô nghĩ đến đây thì lắc đầu.

Nếu người đàn ông này biết cô lừa anh ta, thì đã tính sổ với cô từ sớm chứ không phải bây giờ.

Trong lúc cô nghĩ mãi cũng không ra, bỗng nhiên Phong Diệp Chương đứng dậy, gương mặt căng thẳng đi lướt qua cô.

Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng anh rời đi, vô thức mở miệng hỏi: “Đã trễ như thế mà anh còn đi đâu?”

Phong Diệp Chương dừng lại, cũng không quay đầu lại, chỉ nói một câu rồi rời đi.

“Làm việc.”

Cố Tuyết Trinh nhíu mày, cảm thấy không hiểu thấu.

Theo lý thuyết, Phong Diệp Chương đã không phát hiện cô nói dối, thì sao đột nhiên lại tức giận vô duyên vô cớ như thế?

Chẳng lẽ trách cô về trễ ư?

Nhưng khi anh gọi điện, cô đã trở về ngay lập tức, còn chưa kịp chào tạm biệt An Dĩnh nữa.

Thật sự là tâm tính thất thường!

Cố Tuyết Trinh nhếch miệng, cô cầm lấy quần áo ở cuối giường đi vào phòng tắm.

Đồng thời trong lòng cô cũng khẽ thở ra.

Nhưng mà nói thế nào thì lần này cũng xem như qua ải trót lọt.

Nhưng mà lần sau muốn dùng thân phận Cố Tuyết Trinh để gặp mặt bạn bè cũng không biết là khi nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play