Cố Tuyết Trinh nghe Cố Hải Sâm nói như vậy, sự tức giận trong lồng ngực không thể nào kìm nén được.
Không nói đến việc cô là người bị hại trong chuyện này, cho dù cô có dính líu trong đó cũng là do bị ép buộc!
“Không buông tha cho tôi? Cố Hải Sâm, bất công cũng không thể bất công như ông, ông nghĩ tôi muốn chuốc lấy những việc rắc rối này sao? Có phải ông đã quên, những người này đều là do Cố Tuyết Trâm trêu chọc, các người thì tốt rồi, cô ta đi thẳng một mạch, ông đem cục diện rối rắm ném cho tôi thu dọn, sao ông không đi trách cứ con gái ngoan của ông, thủy tính dương hoa, như một con bướm vây quanh mấy người đàn ông!”
“Cố Tuyết Trinh!”
Cố Hải Sâm nghe thấy cô nói xấu Cố Tuyết Trâm, vốn đã tức giận, lần nữa phẫn nộ quát lớn.
“Không cần gào lên, tôi nghe được!”
Cũng là vò đã mẻ không sợ rơi, Cố Tuyết Trinh thay đổi dáng vẻ kiêng kỵ trước đó ở trước mặt Cố Hải Sâm, cười lạnh nói: “Ngoài ra, là Tần Bắc Quyền kia quấn quít chặt lấy theo đuổi tôi không buông, muốn cùng Cố Tuyết Trâm nối lại tình cũ, ông còn có mặt mũi trách cứ tôi, lúc trước trong hiệp ước chúng ta đã nói không bao gồm việc thu dọn cục diện rối rắm cho Cố Tuyết Trâm!”
“…”
Cố Hải Sâm bị cô cướp lời, một lúc lâu sau cũng không nói ra lời, chỉ nghe thấy tiếng nghiến răng ở đầu dây bên kia.
“Cố Tuyết Trinh, đây là thái độ của cô khi nói chuyện với tôi sao? Đừng quên thân phận của cô, hay là cô không muốn mẹ cô nữa?”
Ông ta tức giận đến mức chỉ có thể dùng Đinh Hương Lan để uy hiếp.
Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế, vốn đã rất tức giận, lúc này trực tiếp bùng phát.
“Cố Hải Sâm, ông dám đụng đến mẹ tôi thử xem, nếu mẹ tôi bị thương một sợi tóc nào, tôi sẽ kéo ông và Cố Tuyết Trâm chôn cùng!”
Cô nói xong, ba một tiếng sau đó cúp máy, cô ngồi trên giường thở hổn hển.
Có thể thấy được rằng cô tức giận đến mức nào.
Đương nhiên người càng tức giận hơn chính là Cố Hải Sâm.
Ông ta không ngờ Cố Tuyết Trinh vậy mà không quan tâm đến sự uy hiếp của ông ta, còn quay ngược lại uy hiếp ông ta, khuôn mặt âm trầm đến mức nhỏ ra mực.
“Tiện nhân kia, thật sự cho rằng tiến vào nhà họ Phong thì sẽ cứng rắn, dám phản kháng mình!”
Ông ta cắn răng giận dữ mắng mỏ, đồng thời trong lòng cũng đang tính toán làm thế nào để chỉnh đốn Cố Tuyết Trinh một trận, để cô nhìn rõ hiện thực.
Cố Tuyết Trinh cũng không biết tính toán của ông ta.
Cô thật vất vả mới dập tắt được sự tức giận trong lòng, tiếp theo đó là sự bất lực và chua xót sâu sắc.
Cuối cùng, cô cũng không nhịn nổi sự ấm ức trong lòng được nữa, ôm chăn mền gào khóc thật lớn.
Giọt nước mắt to như hạt đậu từ trong hốc mắt chảy ra, thấm vào trong chăn, thoáng chốc đã ướt một mảng.
Nhưng Cố Tuyết Trinh không hề phát hiện ra, ôm mình khóc đến mức không kiềm chế được.
Khi Phong Diệp Chương xuất hiện trong gian phòng, đúng lúc thấy cảnh này, cả người đều ngẩn ngơ tại chỗ.
Anh nhìn thân thể đang không ngừng run rẩy trên giường, bên tai là tiếng khóc đè nén, trong lúc nhất thời sinh ra đủ cảm giác khó chịu trong lòng.
“Khụ khụ…”
Anh ho nhẹ một tiếng, khiến Cố Tuyết Trinh vốn đang trong dòng suy nghĩ của mình đột nhiên dừng lại.
Cô ngẩng đầu, thấy Phong Diệp Chương đang đứng ở cửa.
“Tới đây làm gì?”
Cô cắn môi hỏi, trên mặt cũng xuất hiện vẻ mất tự nhiên.
Chỉ thấy cô nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, vừa rồi khóc quá mức, tiếng thút thít trong giọng nói không thể nào che giấu được.
Phong Diệp Chương nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, còn có vẻ mặt lạnh lùng kia, trái tim bị siết chặt một cách khó hiểu.
Khi anh vừa muốn nói gì đó, Cố Tuyết Trinh thấy anh rất lâu không nói lời nào, không kiên nhẫn đuổi khách.
“Phong Diệp Chương, anh trừng phạt cũng đã trừng phạt, bây giờ em mệt mỏi, nếu như anh không có chuyện gì khác, làm phiền anh rời đi, em muốn nghỉ ngơi!”
Lời này vừa ra, trực tiếp đem những lời Phong Diệp Chương muốn nói chặn lại.
Anh nhìn vẻ mặt lạnh lùng xa lánh của Cố Tuyết Trinh, môi mỏng mím lại.
Bây giờ tổn thương đã gây ra, chỉ sợ anh muốn xin lỗi cô cũng không muốn nghe.
Nghĩ như vậy, anh tính đợi đến khi người phụ nữ này nguôi giận sẽ giải thích sau, anh đưa cốc sữa trong tay tới.
“Uống sữa đi, tốt cho giấc ngủ!”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế thì nhìn thẳng vào cốc sữa trong tay anh, trong mắt đều là vẻ khó hiểu.
Cô mím môi, không nhận.
Phong Diệp Chương cũng nhận ra rằng cô đang giận, lành lạnh nói: “Nếu như em không uống, tôi vẫn đứng ở đây!”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy hành vi bất đắc dĩ này của anh, thật sự muốn cầm gối trong tay ném qua.
Tiếc rằng cô không dám, chuyện vừa rồi cô vẫn chưa quên.
Hơn nữa cô cũng không còn sức lực để anh giày vò.
Vậy nên, cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp, mím môi nhận lấy cốc sữa, nhìn cũng không nhìn Phong Diệp Chương ngửa đầu uống hết.
“Bây giờ anh có thể đi được chưa?”
Cô trả lại chiếc cốc rỗng cho Phong Diệp Chương, sau khi Phong Diệp Chương cầm chắc, cũng không nhìn anh, trực tiếp quay người trở lại giường, đưa lưng về phía anh nằm xuống.
“Phiền anh lúc đi ra đóng cửa giúp em, cám ơn!”
Nói xong lời này, cô giống như ngủ thiếp đi, trên giường không nhúc nhích.
Phong Diệp Chương đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào tấm lưng trên người kia hồi lâu sau đó mới quay người ra khỏi phòng.
Tiếng cửa phòng đóng lại, người trên giường vốn không nhúc nhích lại run rẩy.
Đi thật…
Cô cắn môi dưới, nước mắt thật vất vả mới ngừng lại lần nữa chảy ra.
Trái tim càng thêm đau đớn.
“Không phải vừa rồi còn tốt sao, tại sao lại khóc?”
Ngay khi Cố Tuyết Trinh sắp không nhịn được nghẹn ngào đau khổ, phía sau cô bỗng nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Phong Diệp Chương, khiến cả người cô đều căng cứng lại.
Cũng không đợi cô hỏi Phong Diệp Chương tại sao vẫn chưa rời đi, chiếc giường lớn mềm mại đã lún xuống một chút, chợt một vòng tay ấm áp mang theo mùi hương quen thuộc ôm lấy cô từ phía sau.
“Đừng khóc nữa, nếu không ngày mai mắt sẽ sưng lên!”
Cái cằm của anh đặt lên cổ Cố Tuyết Trinh khẽ nói.
Cả người Cố Tuyết Trinh đều căng thẳng, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Cô không biết người này có ý gì.
Chắc lẽ trước ức hiếp đủ tồi, sau đó mới dịu dàng.
Cô nghĩ đến điều này thì vô ý thức bài xích, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác nhớ nhung từng chút một.
Thậm chí cảm thấy cái ôm ấp này thật ấm áp.
Không, sao cô có thể có suy nghĩ như vậy!
“Thả em ra!”
Cô giãy dụa, buồn bực xấu hổ giãy dụa.
Nhưng Phong Diệp Chương cũng không buông cô ra, ngược lại dưới sự giãy dụa của cô, lần nữa lại có cảm giác.
“Em như vậy là đang quyến rũ tôi?”
Anh nhở nhẹ nhàng nói bên tai Cố Tuyết Trinh, khiến Cố Tuyết Trinh lập tức im lặng trở lại.
“Em không có!”
Cô cắn răng nghiến lợi phản bác.
Phong Diệp Chương đương nhiên biết là cô không có, nhưng là vì chuyển hướng sự chú ý của cô.