Có thể nói, lúc Phong Diệp Chương thấy rõ tình cảnh trong phòng nghỉ, áp suất quanh người đã hạ xuống đến mức cực hạn.

“Hai người đang làm cái gì vậy?”

Hai mắt anh giống như là thanh kiếm sắc bén thẳng tắp bắn về phía Cố Tuyết Trinh, sự lạnh lẽo nơi đáy mắt lại càng làm cho Cố Tuyết Trinh không nhịn được rùng mình một cái.

“Em…”

Cô kinh hoảng muốn đứng dậy giải thích nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào.

Mà Tần Bắc Quyền ở sau lưng cô phát giác được cô rời đi lại vô thức dùng sức giữ lại.

Cũng bởi vậy Cố Tuyết Trinh không thể thoát ra được, vẫn là tư thế bị anh ta ôm như cũ.

Phong Diệp Chương nhìn thấy thế, mặt trầm xuống đến mức có thể nhỏ máu.

“Tần Bắc Quyền, anh mau buông tôi ra!”

Cố Tuyết Trinh đương nhiên cũng nhìn thấy, liên tục giãy dụa.

Nhưng còn chưa đợi cô từ trong ngực Tần Bắc Quyền thoát ra, ngoài cửa đã vang lên một loạt tiếng bước chân ồn ào.

“Diệp Chương, sao con lại đứng ở cửa vậy? Cố Tuyết Trâm, cô đang làm cái gì thế!”

Bà Phong vừa đi tới liền nhìn thấy con trai nhà mình đang đứng ở cửa, lúc đang định hỏi tình huống như thế nào thì khóe mắt lại quét đến trong phòng nghỉ, trong nháy mắt đen mặt lại, nghiêm nghị chất vấn.

“Trời, cháu dâu, cô… cô…”

Phong Thùy Bích cũng giả vờ bị giật mình, chỉ vào Cố Tuyết Trinh rất lâu nói không ra lời.

Nếu như có người nhìn kỹ thì nhất định có thể thấy được đáy mắt cô ta hiện lên sự mừng rỡ.

Cô ta không ngờ cái tên Tần Bắc Quyền này vậy mà lại là trợ thủ đắc lực như thế.

Vốn là cô ta lấy cớ Cố Tuyết Trâm không thoải mái để đám người này tới bắt quả tang Cố Tuyết Trâm hẹn hò với người khác sau đó lại châm ngòi một phen để cho Cố Tuyết Trâm dính thêm cả tội danh trộm cắp nữa.

Đương nhiên lúc đó, cô muốn ở lại nhà họ Phong là tuyệt đối không thể nào.

Mà Diệp Chương cũng tuyệt không có khả năng giúp loại phụ nữ không đứng đắn như vậy.

Có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim.

Cố Tuyết Trinh không biết tất cả mọi chuyện đều đã bị thiết kế đâu vào đó cả rồi.

Lúc này nhìn thấy đám người ở cửa, đặc biệt là vẻ mặt âm trầm tới cực điểm của bà Phong, cả người cô đều luống cuống.

Tần Bắc Quyền cũng không ngờ lại xuất hiện nhiều người như vậy, vô thức buông Cố Tuyết Trinh ra.

Đồng thời anh ta cũng phát giác được không đúng, há miệng định giải thích.

“Bà Phong, chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu…”

Nhưng còn chưa đợi anh ta nói xong liền bị bà Phong nghiêm nghị đánh gãy.

“Không phải như tôi nghĩ vậy thì là như thế nào?”

Bà ta quát lớn xong lại tràn ngập tức giận nhìn chòng chọc vào Cố Tuyết Trinh: “Quả thật là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Cố Tuyết Trâm, trước kia cô có làm loạn như thế nào thì đều là chuyện cũ tôi cũng đã bỏ qua hết rồi nhưng bây giờ cô vẫn còn không biết hối cải làm ra chuyện mất mặt bực này, tôi e là nhà họ Phong chúng tôi không chứa nổi loại phụ nữ tùy tiện giống như cô!”

Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế liền ý thức được tình thế đã đi quá xa, nhất thời vội vàng muốn tiến lên giải thích.

“Mẹ, chuyện không phải như vậy…”

“Cô còn muốn giảo biện sao?”

Sao bà Phong có thể cho cô cơ hội giải thích, lập tức quát lớn đánh gãy.

“Ông Cố, xảy ra chuyện như thế tôi nghĩ quan hệ thông gia giữa hai nhà chúng ta cũng không thể duy trì nổi nữa, nhà họ Phong chúng tôi không chứa nổi người này!”

Lúc ánh mắt bà ta nhìn về phía Cố Hải Sâm bên cạnh sắc mặt cũng khó coi như vậy sau đó trầm giọng nói: “Diệp Chương, con cho người đi chuẩn bị thủ tục ly hôn đi, mẹ quyết không cho phép người phụ nữ này phá hỏng thanh danh của nhà họ Phong chúng ta và tương lai của con, về phần ông nội con thì mẹ sẽ đích thân đứng ra giải thích.”

Mặt Cố Hải Sâm vốn đã âm trầm, lúc này nghe nói như thế lại càng nóng nảy hơn.

“Bà thông gia, nhất định trong này có hiểu lầm gì đó, Tuyết Trâm nó không phải loại người thích làm loạn như vậy!”

Ông ta không muốn mất đi chỗ dựa lâu dài là nhà họ Phong này nên chỉ có thể cố nén lửa giận trong lòng nói giúp Cố Tuyết Trinh.

“À, Cố Tuyết Trâm là con gái của ông nên đương nhiên ông phải nói chuyện giúp cô ta rồi nhưng đây là tróc gian tại phòng, ông coi chúng tôi đều mù hay là không có não vậy, chuyện này không có gì để mà giải thích nữa, bọn họ nhất định phải ly hôn!”

Đương nhiên là bà Phong không thể nào buông tha một cơ hội tốt như vậy, kiên trì nói.

Cố Hải Sâm hoảng hốt nhìn về phía Phong Diệp Chương ở bên cạnh hồi lâu vẫn chưa lên tiếng, định ra tay từ chỗ anh.

“Tổng giám đốc Phong, con phải tin tưởng Tuyết Trâm, cô ấy không thể nào làm ra chuyện có lỗi với con đâu.”

Bà Phong thấy ông ta vẫn muốn thuyết phục con trai mình, trong mắt lửa giận càng sâu.

“Nói bậy nói bạ, Diệp Chương, con…”

Bà ta muốn con trai đừng để ý tới nhưng đáng tiếc lời còn chưa nói hết đã bị Phong Diệp Chương cắt ngang.

“Mẹ, đây là chuyện riêng của con nên mẹ để con tự xử lý đi.”

Anh nói xong cũng mặc kệ sắc mặt bà Phong có bao nhiêu khó coi, trầm mặt tiến lên bắt lấy Cố Tuyết Trinh đang hoảng loạn trực tiếp rời đi.

Mọi người nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, thần sắc khác nhau.

Bà Phong và Phong Thùy Bích lại càng tức giận đến phát cuồng.

Mặc dù lúc rời đi sắc mặt Phong Diệp Chương khó coi đến cực hạn nhưng lại không hề thuận theo ý của họ đoạn tuyệt quan hệ với Cố Tuyết Trâm, cái này theo họ chính là bao che, khiến cho một phen thiết kế của họ như công dã tràng!

Mà trên thực tế cũng không phải như vậy.

Không phải Phong Diệp Chương muốn bao che cho Cố Tuyết Trinh.

Mà chỉ là anh không muốn nghe theo bà Phong ly hôn với Cố Tuyết Trinh.

Bởi vì chỉ cần anh nghĩ đến sau khi người phụ nữ này rời khỏi mình có lẽ sẽ lập tức quay người tiến vào trong lòng một người đàn ông khác, ý muốn giết người anh đều có.

Anh nghiêm mặt lại, khí lạnh quanh người giống như đang giữa mùa đông khắc nghiệt.

Cố Tuyết Trinh ngồi ở sau xe nhìn sắc mặt lạnh lẽo này của anh, trong lòng sợ hãi tới cực điểm.

“Phong Diệp Chương, em…”

Cô vô thức muốn giải thích nhưng mà vừa nói được mấy chữ thì bỗng nhiên chiếc xe nhanh như chớp vọt ra ngoài khiến cô hoàn toàn không có cách nào nói ra được, thậm chí ngay cả người cũng không ngồi được vững vàng.

Đợi cô vất vả lắm mới ổn định lại được thì chẳng biết từ lúc nào xe đã đứng ở ngoài cửa lớn của nhà họ Phong.

Còn không đợi cô kịp hoàn hồn, Phong Diệp Chương đã từ phía trước xuống xe đi vòng qua chỗ cô mở cửa xe kéo cô ra ngoài, động tác liền một mạch cũng không cho Cố Tuyết Trinh có cơ hội phản kháng.

Sau đó hai người về đến phòng, Phong Diệp Chương lại càng không hề thương hương tiếc ngọc chút nào trực tiếp ném Cố Tuyết Trinh lên trên giường gỗ.

Cố Tuyết Trinh bị ngã lên giường gỗ, mặc dù không bị thương nhưng vẫn bị va chạm theo quán tính khiến cô bị choáng váng mất mấy giây.

Còn chưa đợi cô bình tĩnh lại, bên tai liền vang lên lời châm chọc khiêu khích của Phong Diệp Chương.

“Cố Tuyết Trâm, em thật đúng là không biết hối cải, thấy đàn ông là muốn dụ dỗ?”

Cố Tuyết Trinh nghe được mấy lời khó nghe này, trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt… Ấm ức.

“Em không có!”

“Không có? Em và Tần Bắc Quyền làm cái gì ở bên trong phòng nghỉ vậy? Lúc đầu tôi đã cảnh cáo em thế nào?”

Chỉ cần Phong Diệp Chương vừa nghĩ tới cảnh tượng hai người ở chung với nhau, tức giận trong lòng lại không nén được bốc lên.

“Phong Diệp Chương, anh nghe em giải thích đã!”

Cô khủng hoảng đẩy người trên người mình ra, muốn anh tỉnh táo lại.

Mà dáng vẻ kháng cự này của cô lại trực tiếp khiến cho Phong Diệp Chương hiểu lầm.

“Hả, thả em ra để em đi tìm người đàn ông khác à? Em nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Dứt lời, anh trực tiếp đè lên trên người cô, không có bất kỳ màn dạo đầu nào.....

“… Cút đi, anh đừng chạm vào em!”

Cố Tuyết Trinh đau đến mức nước mắt chảy ra, không ngừng giãy dụa.

Mà sự giãy dụa còn mang theo tiếng khóc nức nở của cô cũng làm cho lý trí đang nổ tung của Phong Diệp Chương khó khăn lắm mới tỉnh táo lại được, vô thức thả nhẹ động tác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play