“Vậy mà lại là tác phẩm của đại sư Vương Duy, nhà họ Phong này đúng là chơi lớn a.”
“Bức tranh này, ông cụ nhà chúng tôi cứ đòi mãi, nhưng mãi vẫn không có tin tức, tối nay bất luận thế nào cũng phải đấu giá cho bằng được, các vị, làm phiền nhường nhịn a.”
“Này, nói vậy là không đúng rồi, tôi cũng muốn bức tranh này, chúng ta tự dựa vào bản lĩnh đi.”
Có thể nói bức tranh này của Phong Diệp Chương đã làm khuấy động không khí của buổi đấu giá.
Đồng thời, người thẩm định cũng đánh giá giá trị của bức tranh này.
“Bức tranh của Tổng giám đốc Phong trị giá trên 24 tỷ.”
Phong Diệp Chương gật đầu, thị ý Hứa Khiêm cất bức tranh đi, bình thản ngồi ở trên ghế.
Lúc này người dẫn chương trình cũng đọc tên người tiếp theo quyên góp.
Người tiếp theo quyên góp là Cố Tuyết Trinh.
Cô đưa món đồ trang sức chuẩn bị quyên góp cho nhân viên, mỉm cười nhìn quanh một vòng, khiêm tốn nói: “Kém cỏi rồi.”
Mọi người mỉm cười gật đầu, coi như một sự đáp lại.
Chỉ có Lục Kim Yến là khinh thường liếc nhìn cô một cái.
Cô ta đã sớm nghe ngóng ra được ả tiện nhân này định quyên tặng cái gì rồi, một sợi dây chuyền tám chín tỷ mà cũng có mặt mũi lấy ra, thật đúng là làm mất thân phận.
“Thứ mợ chủ Phong quyên góp là tác phẩm Băng Tâm của Bamp, người mới đoạt giải quán quân khoá 11 của công ty trang sức Y, giá trị thị trường là 9 tỷ.”
Người dẫn chương trình thông báo xong, đồng thời cũng đọc người quyên tặng tiếp theo.
“Cố Tuyết Trâm, còn tưởng cô sẽ cho thứ đồ gì tốt, không ngờ cô hẹp hòi như vậy, đồ tám chín tỷ mà cũng lấy ra được, thật đúng là mất mặt.”
Phong Thuỳ Bích nhân lúc sự chú ý của đám người đang đổ dồn trên sân khấu, đột nhiên nghiêng người cất giọng mỉa mai nói ở bên tai của Cố Tuyết Trinh: “Nói cô không xứng với nhà họ Phong chúng tôi, ông nội còn không tin, kiến thức hạn hẹp, Kim Yến còn tốt hơn cô.”
Đang nói, thì người dẫn chương trình ở bên kia cũng đúng lúc nói đến món mà Lục Kim Yến quyên tặng.
Là một đôi bông tai bằng ngọc bích đế vương, đừng thấy món đồ này nhỏ bé, nhưng có giá trị gấp đôi Cố Tuyết Trinh.
“Kim Yến, đây không phải là bông tai mà trước đây cậu rất thích sao? Sao lại lấy ra rồi?”
Phong Thuỳ Bích nhìn đôi bông tai đó mà có chút ngạc nhiên.
“Tuy đôi bông tai này tớ rất thích, nhưng màu quá tối không hợp với tớ, đúng lúc đem tới ủng hộ dì Minh.”
Lục Kim Yến nịnh hót mà nhìn sang bà Phong.
Bà Phong đương nhiên là khen ngợi cô ta.
“Kim Yến đúng là quá hiểu chuyện.
Lục Kim Yến như bị khen đến ngại ngùng, e thẹn mà cúi đầu.
Nhưng không biết ở một nơi không ai nhìn thấy, cô ta khẽ ngước mắt lên đắc ý mà nhìn về phía Cố Tuyết Trinh.
Giống như đang nói ván này cô ta thắng rồi vậy.
Ai ngờ, Cố Tuyết Trinh căn bản không quan tâm mấy cái này.
Cô không để tâm tới Lục Kim Yến, ngồi cùng với Phong Diệp Chương, yên lặng nghe người dẫn chương trình tuyên bố giá trị của vật quyên tặng.
Không ngờ lại khiến cô nghe thấy một lời kinh ngạc.
Tên keo kiệt Cố Hải Sâm đó vậy mà cũng quyên một món đồ cổ trị giá 15 tỷ.
Thật là hiếm có.
Hai tiếng trôi qua, buổi quyên tặng kết thúc, bà Phong lại lên sân khấu bảo mọi người ăn ngon chơi vui.
Theo lời của bà ta, đám đông cũng di chuyển vào sảnh tiệc.
Cố Tuyết Trinh đang chuẩn bị cùng Phong Diệp Chương rời khỏi thì không ngờ bị bà Phong kêu lại.
“Tuyết Trâm, cô ở lại, sắp xếp số đồ quyên góp này với bọn họ đi, lát nữa sẽ tiến hành đấu giá, không có ai để mắt, tôi không yên tâm, đúng lúc cô không có việc gì làm, ở đây trông đi.”
Nói xong, bà ta cũng chẳng quan tâm Cố Tuyết Trinh có đồng ý hay không mà quay người rời đi.
Cố Tuyết Trinh hết cách, chỉ đành ở lại.
Cô quay về lại vị trí, vừa chơi với ngón tay, vừa đợi đám nhân viên kiểm kê.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc cô đang chán chường thì một nhân viên đi tới.
“Mợ chủ, bên này đã kiểm kê gần xong rồi, mợ có muốn kiểm tra một chút không.”
Cố Tuyết Trinh vì để bà Phong không kiếm chuyện, nghe lời đi xem một cái, sau đó không thấy có gì bất thường thì mới quay người đi đến sảnh tiệc.
Cô về đến sảnh tiệc, vốn muốn đi tìm Phong Diệp Chương, nhưng cô quét mắt nhìn một vòng hội trường, không có nhìn thấy người, nên cũng từ bỏ.
Cô đứng ở cửa hội trường, nhìn hội trường rôm rả chuyện trò, bản thân vốn đã không thích mấy dịp như vậy, dứt khoác tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Lục Kim Yến nhìn thấy cô một mình ngồi ở trong góc, trong mắt loé qua ánh sáng xấu xa.
Cô ta đối mắt nhìn nhau với Phong Thuỳ Bích ở không xa kia một cái, chỉ thấy cô ta khẽ gật đầu, Phong Thuỳ Bích lui ra khỏi hội trường.
Sau khi cô ta rời đi không bao lâu, nhân viên kiểm kê đồ quyên tặng trước đó vội vàng đi vào.
Chỉ thấy thần sắc cô ta hoang mang mà đi đến trước mặt bà Phong, cũng không biết cô ta đã nói gì, mà sắc mặt bà Phong vốn đang cười nói vui vẻ đột nhiên âm trầm xuống.
“Mất thứ gì?”
Bà ta lạnh giọng chất vấn, cũng là cố ý làm lớn chuyện này lên.
Nhân viên bị bà ta làm hoảng sợ, run rẩy nói: “Là Mỹ Nhân Lệ mà cô Mộ quyên tặng đã mất rồi, chúng tôi đã tìm cả hiện trường cũng không có tìm thấy, nghi có thể là bị trộm rồi.”
Lời của cô ta vừa thốt ra, những người vốn bị bà Phong làm hốt hoảng liền xuýt xoa.
“Vậy mà lại có người trộm đồ? Đây là đồ để cứu người a, vậy mà lại có người không có nhân phẩm như vậy!”
“Chắc không phải là những người ở trong đây chứ?”
“Bà đừng nói bậy, chúng ta chỗ này toàn là người có thân phận thế nào chứ, sẽ quan tâm mấy thứ đồ đó sao?”
“Đúng đó, cũng có thể là nhân viên công tác bọn họ trông coi rồi ăn trộm đó, loại chuyện này trước đây cũng đâu phải là chưa từng xảy ra qua đâu, hơn nữa Mỹ Nhân Lệ của cô Mộ là viên Giao Châu thượng đẳng trăm năm khó tìm, giá trị trên thị trường là 21 tỷ, bất kể là chợ đen hay là chợ thuốc đều vô cùng hút hàng.”
Tiếng bàn tán của đám người càng ngày càng lớn, nhân viên công tác đó sau khi nghe xong cũng lo lắng, nhanh chóng biện hộ.
“Bà Phong, chúng ta hợp tác cùng nhau lâu như vậy, bà chắc cũng biết quy tắc của chúng tôi, lấy đồ của khách hàng là một điều cấm kỵ lớn trong ngành của chúng tôi.”
Sắc mặt bà Phong lạnh lùng nhìn cô ta, cũng không trả lời ngay, dường như bà ta đang suy nghĩ điều gì đó.
Cố Tuyết Trinh đứng ở phía sau đám đông, sau khi nghe đại khái về vấn đề, được biết món đồ quyên tặng đã bị trộm, trong lòng đột nhiên dấy lên một sự bất an.
Còn chưa đợi cô kiểm tra mình thì đã có người đi về phía cô.
“Mợ chủ, bà chủ mời cô qua đó nói chuyện.”
Cố Tuyết Trinh nhìn cô ta, lại nhìn bà Phong ở không xa kia, sự bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Thế nhưng dưới ánh mắt của đám người, cô vốn không có chỗ để từ chối, chỉ đành hít một hơi thật sâu rồi đi qua đó.
“Mẹ, mẹ tìm con?”
Bà Phong nhìn cô, cau mày nói: “Hồi nãy chắc cô cũng nghe thấy rồi chứ, đồ quyên tặng đã bị trộm mất một món rồi, bây giờ tất cả bọn họ đều nói mình không có lấy, tôi nhớ lúc đó cô cũng ở đó, như vầy đi, cô và bọn họ cùng soát người, để tránh người khác nói tôi xử sự không công bằng.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Cô vốn cho rằng bà Phong kêu qua đây là muốn hỏi cô tình hình bên trong lúc đó, nhưng không ngờ là muốn cô cùng bị kiểm tra.
Đây chắc chắn là ném mặt mũi cô xuống đất, nhưng cô lại không thể phản bác ở trước mặt nhiều người như vậy.
“Con biết rồi, con sẽ phối hợp.”
Cô mím môi đồng ý, quay người đưa chiếc túi xách nhỏ trên người cho người ta kiểm tra.
Dù sao cô cũng không trộm, cũng không sợ kiểm tra.
Thế nhưng cái suy nghĩ này còn chưa duy trì được vài giây thì đã bị hiện thực đánh vào mặt rồi.
“Bà Phong, tìm thấy Mỹ Nhân Lệ rồi, ở trong ví tiền của mợ chủ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT