Ngay lúc bọn người Cố Tuyết Trinh đang trên đường đến bệnh viện, ở phía nhà chính họ Phong, bà Phong cũng nhận được tin tức.

“Cô nói gì? Cố Tuyết Trâm mang thai rồi?”

Bà ta kinh ngạc mà nhìn người làm ở trước mặt, không dám tin mà hỏi lại.

“Dạ giống lắm, mợ chủ tối hôm qua ăn cái gì ói cái đó, hơn nữa cậu chủ sáng nay còn đích thân đưa mợ chủ đi bệnh viện, xem trọng như vậy, có thể là mang thai rồi.”

Người làm lại trả lời lần nữa, nhưng bà Phong cảm thấy không thể nào.

Dù sao mỗi ngày bà ta đều đưa canh cho người phụ nữ đó, người phụ nữ đó căn bản không thể mang thai!

Chính vào lúc bà ta nghĩ thông rồi, xua tay bảo người làm lui xuống thì quản gia đi vào.

“Bà chủ, ông cụ đến rồi.”

Đang nói, Phong Thiên Nho đã chống gậy bước vào.

“Ba, sao ba lại đến đây?”

Thấy vậy, bà Phong chỉ có thể mỉm cười chào hỏi.

“Ba nghe nói Tuyết Trâm mấy ngày nay ăn gì nôn đó, Diệp Chương đưa con bé đi bệnh viện rồi, cho nên qua đây đợi tin tốt.”

Phong Thiên Nho cũng không che giấu dụng ý đến đây của mình, khiến bà Phong nghe mà sắc mặt chợt cứng lại.

“Ha ha, là vậy à, vậy con cùng đợi với ba.”

Bà ta cười rạng rỡ hùa theo, ông cụ cũng không có từ chối.



Cùng lúc đó, bọn người Cố Tuyết Trinh cũng đã đến bệnh viện.

Cô đi theo sau Phong Diệp Chương, vốn tưởng là đến khoa dạ dày, nhưng phát hiện người này lại đưa cô đến phòng khám phụ khoa.

“Phong Diệp Chương, có phải chúng ta đi nhầm rồi không?”

Cô nhịn không được mà kêu anh.

Nghe vậy, Phong Diệp Chương ngừng bước chân lại nhìn cô một cái.

“Không có nhầm, đi theo tôi.”

Anh nói xong, trực tiếp đi vào văn phòng bác sĩ.

Cố Tuyết Trinh nhìn bóng ảnh đã đi xa của anh, nhất thời có chút há hốc mồm.

Nhưng đợi cô hồi thần lại, đại khái cũng đoán được người đàn ông này có thể là đã hiểu lầm chuyện tối hôm qua rồi.

Chỉ sợ tối hôm qua vì cô khó chịu buồn nôn mà khiến cho người này tưởng cô đã mang thai rồi.

Nhất thời cô có một sự phức tạp khó mà nói thành lời.

Cô muốn mở miệng gọi anh lại, nói với anh mình không có mang thai.

Nhưng cô cũng biết, cho dù cô có nói, người đàn ông này cũng sẽ không tin, chi bằng cứ để anh kiểm tra.

Nghĩ như vậy, cô liền nhanh bước đuổi theo Phong Diệp Chương.

Bác sĩ đã hẹn trước xong rồi, cho nên vừa đến là có thể kiểm tra.

Trước sau không tới nửa tiếng, kết quả đã có rồi.

“Tổng giám đốc Phong, rất tiếc, bà Phong không có mang thai, nôn oẹ chắc là do dạ dày khó chịu thôi, kiến nghị ngài có thể đến khoa dạ dày khám thử.”

Bác sĩ xem báo cáo kiểm tra xong, cẩn thận mà báo cáo với Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương nghe xong, giống như là không hài lòng với cái kết quả này, mi tâm nhíu chặt.

“Không mang thai, nguyên nhân là gì?”

Bác sĩ nhìn thấy sắc mặt không vui của anh, run rẩy nói: “Nếu nói nguyên nhân, có lẽ phải cần kiểm tra thêm một bước nữa.”

Cô ta nói xong, liền nhìn qua Cố Tuyết Trinh, hỏi thăm theo thói quen nghề nghiệp: “Không biết sức khoẻ của bà Phong có vấn đề gì không?”

Cố Tuyết Trinh nghe lời này xong thì có chút cạn lời.

Lời này sao nghe giống như là vấn đề của cô vậy?

“Sức khoẻ tôi không có bất kỳ vấn đề gì cả.”

Cô nghĩ cũng không nghĩ mà trả lời.

“Vậy có làm kiểm tra qua chưa? Kiểm tra trước khi mang thai?”

Bác sĩ không từ bỏ mà tiếp tục hỏi.

Cố Tuyết Trinh cau mày, vẫn thành thật trả lời.

“Không có.”

Bác sĩ nghe vậy, sự căng thẳng trên khuôn mặt cũng thả lỏng: “Nếu như bà Phong chưa có làm qua kiểm tra, vậy thì căn bản không thể xác định vấn đề.”

Hàm ý là, muốn bảo bọn họ làm kiểm tra trước.

Phong Diệp Chương đương nhiên là nghe hiểu, lập tức bảo Hứa Khiêm đi sắp xếp.

Thấy vậy, tuy Cố Tuyết Trinh có chút không thoải mái, nhưng cũng không có từ chối.

Một giờ sau, bảng kiểm tra được đưa ra.

“Các chỉ số của bà Phong đều nằm trong ngưỡng tiêu chuẩn, không có vấn đề gì cả.”

Sau khi xem xong bảng kiểm tra, bác sĩ giải thích cho hai người.

Sau khi nghe điều này, sắc mặt Phong Diệp Chương liền trầm xuống.

“Theo như bác sĩ nói, người có vấn đề là tôi rồi.”

Nghe vậy, bác sĩ nhịn không được mà run rẩy.

Cô ta lúng túng mà nhìn Phong Diệp Chương, không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể nhìn Cố Tuyết Trinh ở bên cạnh với vẻ cầu xin.

Chính vào lúc Cố Tuyết Trinh đang định nói giúp cô ta, Hứa Khiêm vốn không có chú ý đến.

Anh ta cũng tốt bụng muốn hoá giải bầu không khí căng thẳng, lên tiếng điều giải trước: “Bác sĩ cứ yên tâm, Tổng giám đốc của chúng tôi mỗi quý đều đi kiểm tra định kỳ, rất khoẻ mạnh, không có tồn tại vấn đề gì.”

Bác sĩ nghe vậy, chỉ có thể ngại ngùng mà xoa xoa mũi, biểu thị biết rồi.

Nhưng Phong Diệp Chương không muốn bỏ qua cho cô ta đơn giản như vậy.

“Nếu hai chúng tôi đều không có vấn đề gì, tại sao lại không mang thai được?”

Bác sĩ nghe vậy, lập tức cạn lời mà nhìn anh.

Nhìn thấy bộ dạng không cho đáp án thì không chịu đi trên mặt anh, bác sĩ chỉ có thể nhẫn nhịn sự không vui trong lòng, lấy sự chuyên nghiệp của mình ra giải thích.

“Tổng giám đốc Phong, thực ra việc mang thai không thể gấp được, có lúc ngài càng muốn nó đến thì nó càng không đến.”

Cô ta mím môi trả lời, thấy Phong Diệp Chương cau mày có vẻ không bằng lòng với câu trả lời, chỉ có thể kiên trì nói: “Nếu không thì Tổng giám đốc Phong và phu nhân sinh hoạt vợ chồng nhiều lần một chút, nói không chừng sẽ có lần nào đó trúng thầu, đương nhiên việc chăm sóc sức khoẻ cho tốt cũng rất là quan trọng, cũng nên chú ý đến việc ăn uống và sinh hoạt nữa, có ích cho phương diện này lắm đó.”

Nghe thấy lời nói thẳng thừng như vậy, Cố Tuyết Trinh thật sự hận không có cái lỗ nào dưới đất để cho cô chui vào.

Vẻ mặt nóng bừng, đứng ở một bên không dám mở miệng nói chuyện, càng ai oán mà nhìn chằm chằm vào Phong Diệp Chương.

Người đàn ông này sao lại không chịu buông tha chuyện này vậy chứ.

Nhưng không biết Phong Diệp Chương cũng chẳng ổn hơn chút nào.

Anh cũng không ngờ bác sĩ lại nói trắng trợn như vậy.

Anh mất tự nhiên mà quay đầu qua, không muốn nhìn thấy người phụ nữ e thẹn cúi đầu ở bên cạnh, đột nhiên nhớ đến lời của bác sĩ hồi nãy, khoé miệng bất giác cong lên.

Sinh hoạt vợ chồng nhiều lần một chút sao?

Xem ra anh vẫn cần phải cố gắng hơn rồi!

Cố Tuyết Trinh vốn không biết suy tính trong lòng của anh, đợi bác sĩ nói những chuyện cần chú ý xong, cô liền lao ra khỏi phòng làm việc, bước nhanh về phía cửa bệnh viện hệt như đang chạy trốn.

Phong Diệp Chương nhìn thấy bóng ảnh sải bước lớn rời đi của cô, biết cô đang ngại ngùng, ý cười trên mặt dần dần sâu hơn.

Hứa Khiêm đương nhiên cũng nhìn thấy, nhịn không được mà nói: “Tổng giám đốc, tình cảm của anh và bà chủ trông cũng không tồi a, xem ra anh cũng không bài xích mối hôn sự này lắm.”

Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Phong Diệp Chương chợt khựng lại.

Cũng không biết anh nghĩ đến thứ gì, lạnh lùng liếc nhìn Hứa Khiêm, không đáp mà hỏi ngược lại: “Cậu rảnh lắm sao?”

Hứa Khiêm nhìn thấy sự thay đổi của anh, căn bản không phản ứng kịp.

“Dạ không rảnh, lát nữa còn phải đến công ty sắp xếp cuộc họp.”

Anh ta ngây ngốc trả lời, Phong Diệp Chương hừ lạnh một tiếng.

“Nếu đã như vậy, còn không mau cút về đi, hay là cậu muốn gấp đôi công việc.”

“Ơ…bây giờ em về ngay.”

Nói xong, Hứa Khiêm liền sải bước lớn rời đi.

Anh ta không muốn gấp đôi công việc đâu, sẽ mệt chết mất.

Chỉ là khi ra khỏi bệnh viện, anh ta mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại.

Phản ứng của Tổng giám đốc nhà mình rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi.

Đặc biệt là khi anh ta nhớ đến những sự không đúng của Tổng giám đốc gần đây, rõ ràng là để ý đến mợ chủ, nếu không quan tâm người ta như vậy để làm gì?

Hơn nữa còn quan tâm người ta có phải là giống trên tư liệu hay không nữa.

Nghĩ như vậy, anh ta cảm thấy sau này có kịch hay xem rồi.

Phong Diệp Chương không biết suy nghĩ trong lòng anh ta, nếu không chắc chắn sẽ gấp đôi công việc cho anh ta rồi.

Sau khi anh ra khỏi bệnh viện, liền đưa Cố Tuyết Trinh về nhà họ Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play