Cố Tuyết Trinh mệt mỏi quay lại phòng, cô rửa mặt xong thì chỉ muốn nằm nghỉ ngơi trên giường.

Cũng không biết cô ngủ bao lâu, quản gia đến gõ cửa đến giờ ăn cơm, cô mới bừng tỉnh từ giấc mơ.

Cô thay quần áo rồi vào phòng ăn, lại không có khẩu vị gì.

Cô ăn vài miếng rồi nói quản gia dọn dẹp.

Mà cô cũng đi vào vườn hoa, định giải sầu một chút.

Nếu không thì buổi tối Phong Diệp Chương trở về thấy dáng vẻ này của cô, chắc chắn sẽ phát hiện, đến lúc đó chỉ sợ lại làm cho anh nghi ngờ.

Cô nghĩ vậy, lại nhớ tới buổi chiều Cố Hải Sâm nói cho cô biết có người đang điều tra chuyện của cô.

Cũng không biết người kia là ai, điều tra làm cái gì.

Đôi mắt cô nặng nề suy nghĩ, suy đoán những người khả nghi, nhưng cô không đoán được chính xác người kia là ai, ngược lại cảm thấy mỗi người đều có khả năng.

Dù sao mấy người bà Phong không thích cô, chắc chắn hận không thể tìm lỗi đuổi cô đi.

Còn Phong Diệp Chương, cô đã mắc sai sót trước mặt anh vài lần, anh là người đàn ông khôn khéo, tất nhiên sẽ không bị lừa gạt bởi lời nói dối vụng về của cô.

Cô đang suy nghĩ say mê, không chú ý tới bước chân ở sau lưng.

Người nọ đi tới phía sau Cố Tuyết Trinh, Cố Tuyết Trinh vốn không phát hiện thì người đó ôm lấy cô.

“Tuyết Trâm, trái tim anh rất đau.”

Tần Bắc Quyền ôm lấy Cố Tuyết Trinh, trên mặt tràn đầy thương tiếc nói.

Anh ta đột nhiên xuất hiện, còn có hành động làm cho Cố Tuyết Trinh hoảng sợ.

Cô vội vàng giãy giụa, lùi về phía sau một bước, lúc này mới phát hiện người đàn ông đứng sau lưng mình là Tần Bắc Quyền, vừa kinh ngạc vừa tức giận.

“Cậu Tần, sao anh lại ở đây?”

Cô nhíu mày chất vấn, phải biết rằng ở đây là vườn hoa phía sau nhà họ Phong, không phải công viên bên ngoài.

Người đàn ông này xuất hiện không một tiếng động mấy lần, thật sự làm cho người ta cảm thấy nghi ngờ.

Tần Bắc Quyền nhìn biểu cảm kháng cự của cô thì trên mặt lóe lên đau xót, nhưng vẫn lên tinh thần nói: “Anh nghe nói em nằm viện, không yên tâm, cho nên anh đến đây thăm em, anh còn mang theo không ít đồ bổ cho em, em nhớ phải ăn đó.”

Cố Tuyết Trinh nhìn đồ bổ trong tay anh ta thì trong mắt lóe lên sự phức tạp.

Cô thấy những đồ bổ đó đều mua theo bệnh tình của mình, có thể nhìn ra được, người đàn ông này bỏ ra nhiều công sức.

Cũng vì vậy làm cho cô ta cảm thấy lực.

Cô cũng không biết rốt cuộc Cố Tuyết Trâm và Tần Bắc Quyền xảy ra chuyện gì, nhưng sự quan tâm của người đàn ông này thật sự khiến cô không thể nhận được.

“Cảm ơn ý tốt của cậu Tần, tôi tốt hơn nhiều rồi, nếu cậu Tần không có việc gì…”

Cô vốn tưởng mở miệng nói Tần Bắc Quyền mau rời đi, nếu không thì lát nữa Phong Diệp Chương trở về thấy anh ta, lại không biết sẽ nói với anh thế nào.

Đáng tiếc cô còn chưa nói xong thì Tần Bắc Quyền kích động cắt ngang.

“Tuyết Trâm, đến bây giờ em còn muốn giúp Phong Diệp Chương giấu giếm sao?”

Cố Tuyết Trinh ngây người vì những lời này.

“Tôi che giấu cái gì?”

Cô bản năng hỏi.

Tần Bắc Quyền nghe vậy, đau lòng nhìn cô: “Từ khi em gả cho anh ta thì không hề có một ngày sống yên ổn, em vào bệnh viện không biết bao nhiêu lần, anh ta vốn không thể chăm sóc tốt cho em.”

Cố Tuyết Trinh nhíu mày.

Đúng là cô vào bệnh viện nhiều hoặc ít có liên quan đến Phong Diệp Chương, nhưng….

“Cậu Tần, đây là chuyện của vợ chồng chúng tôi, anh không cảm thấy mình quan tâm quá nhiều sao?”

Cô lạnh giọng phản bác, chỉ cảm thấy người đàn ông này có bệnh.

Cho dù anh ta có tình cảm với Cố Tuyết Trâm, nhưng cô đã bày tỏ thái độ của mình không chỉ một lần, cô đã nói với anh ta là bọn họ không có khả năng.

Nhưng tên này giống như nghe không hiểu tiếng người, dây dưa nhiều lần như thế.

Tần Bắc Quyền không biết trong lòng cô không kiên nhẫn đạt tới đỉnh điểm, anh ta đang nghe thấy cô lạnh nhạt nói thì đau lòng khó chịu.

Anh ta biết nếu mình nói thêm gì nữa, có lẽ sẽ nghe được những lời tuyệt tình hơn.

Cho nên anh ta không hề định nói tiếp, mà cầm đồ bổ trong tay đưa qua.

“Được rồi, anh mặc kệ chuyện vợ chồng của em, nhưng em vẫn nhận đồ bổ này đi, bồi bổ mình cho tốt, nhìn em đi, sắc mặt không tốt chút nào.”

Cố Tuyết Trinh nghe anh ta nói, cũng không dao động.

Bởi vì cô biết nếu mình nhận lấy những thứ này thì sẽ dây dưa không dứt, còn làm cho tên này hiểu lầm.

“Mấy thứ này, anh mang về cho mẹ anh dùng đi, tôi ở nhà họ Phong không thiếu thứ này đó.”

Cô nói xong, lại chuẩn bị rời đi: “Cậu Tần, thời gian không còn sớm, anh nên về đi, đúng lúc tôi còn có việc nên không tiễn được, anh đi thong thả.”

Tần Bắc Quyền nghe cô đuổi mình đi hết lần này đến lần khác, dáng vẻ cũng vô cùng kháng cự anh ta nên không nhịn được tức giận.

“Cố Tuyết Trâm, em thật sự chán ghét anh như thế sao?”

Cố Tuyết Trinh nhíu mày lại.

Tần Bắc Quyền không đợi cô đáp lại thì nghe thấy Tần Bắc Quyền tiếp tục chất vấn: “Phong Diệp Chương thật sự tốt như vậy sao?”

Cùng lúc đó, Phong Diệp Chương trở về từ công ty.

Anh về phòng lại phát hiện Cố Tuyết Trinh không ở đây, bản năng tìm quản gia hỏi, biết cô ở vườn hoa nên qua đó.

Không ngờ anh vừa đến ngã rẽ thì nghe thấy một câu như vậy, sắc mặt trầm xuống.

Anh lạnh lẽo nhìn về phía hai người trong vườn hoa, đáy mắt lạnh như băng.

Mà hai người trong vườn hoa cũng không biết.

Tần Bắc Quyền còn quấn lấy Cố Tuyết Trinh muốn cô cho mình một đáp án.

“Đúng, anh ấy rất tốt.”

Đôi mắt Cố Tuyết Trinh kiên định nhìn về phía Tần Bắc Quyền, định nói nặng hơn một chút.

Nếu không thì người đàn ông này cứ cách mấy ngày bất ngờ đến tìm cô, cô cảm thấy mình sẽ phát điên!

Tần Bắc Quyền không biết suy nghĩ trong lòng cô, anh ta nghe Cố Tuyết Trinh trả lời thì trong mắt tràn đầy đau xót, dường như không chịu nổi, lảo đảo lùi về phía sau một bước.

Cố Tuyết Trinh nhìn thấy cũng không đi tới đỡ, cô giả vờ như không thấy tiếp tục nói: “Cậu Tần, trước đó tôi đã nói chúng ta không có khả năng, hy vọng cậu Tần tự trọng, đừng dây dưa nữa, nếu không thì sau này giao tình của chúng ta sẽ kết thúc, tôi nói được thì làm được.”

Cô nói xong, đôi mắt nặng nề nhìn Tần Bắc Quyền, sau đó xoay người rời đi.

Không ngờ cô vừa đi đến ngã rẽ vườn hoa thì thấy vẻ mặt Phong Diệp Chương phức tạp, cô lập tức hoảng sợ.

“Phong Diệp Chương… Anh đến đây lúc nào?”

Cô bất an hỏi, trong lòng không ngừng suy đoán có phải người đàn ông này đã thấy được chuyện vừa rồi hay không.

Nhưng Phong Diệp Chương không trả lời cô.

Có điều sắc mặt Phong Diệp Chương khó coi, hiển nhiên đã thấy được chuyện vừa rồi.

Cô nghĩ vậy thì hoảng hốt không thôi, vội vàng đi tới giải thích.

“Phong Diệp Chương, anh đừng hiểu lầm, em và cậu Tần…”

Phong Diệp Chương không đợi cô nói hết thì cắt ngang.

“Uống thuốc chưa?”

Cố Tuyết Trinh sửng sốt vì những lời này, càng không hiểu rốt cuộc người đàn ông này nghĩ thế nào.

Nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Vẫn chưa.”

“Sau này nhớ uống thuốc đúng giờ, đừng để mắc bệnh.”

Phong Diệp Chương nói xong thì xoay người rời đi, để lại Cố Tuyết Trinh đứng tại chỗ vô cùng kinh ngạc.

Chuyện này kết thúc?

Cô cho rằng người đàn ông này sẽ châm chọc mỉa mai mình một trận.

Cô không biết là lúc đầu Phong Diệp Chương muốn làm như vậy.

Nhưng lúc anh nghe Cố Tuyết Trinh nói mấy lời đó thì tức giận ở trong lòng lập tức trở nên phức tạp và mâu thuẫn, cho nên cuối cùng anh mới không nổi giận, mà nói mấy lời không thể hiểu được rồi rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play