Cố Tuyết Trinh sau khi ở nhà nghỉ ngơi ổn rồi liền đi làm.
Bên phía công ty, đại ngôn tuyền truyền của Mộ Triều Ca đã làm xong.
Mấy ngay này đều tuyên truyền như hoa như trà.
Kết quả tốt vô cùng, thậm chí còn vượt qua mong đợi của cả công ty.
Bởi vì là công ty hướng tới cao cấp, đối tượng khách hàng là tất cả thiên kim danh viện và người nổi tiếng, lại thêm sự kiện tuyên truyền của Mộ Triều Ca, có thể nói là ngay trong giờ đầu tiên ra mắt công chúng, điện thoại đặt hàng của công ty đã nổ tung.
Có điều vậy còn chưa đủ, vì mọi người rất rõ hầu hết những nhóm khách này đều đến vì mặt mũi của Mộ Triều Ca.
Dù vậy trang phục của công ty vẫn hút hàng, thậm chí còn không kịp cung ứng, phải gấp rút chế tạo đợt tiếp theo.
Còn có những cửa hàng ngoại tuyến cũng bắt đầu kiểm lại, không riêng trực tuyến.
Tất nhiên những chuyện này chẳng liên quan gì đến Cố Tuyết Trinh.
Lúc này cô đang nhìn số liệu tiêu thụ, tác phẩm mình thiết kế ra rất được hoan nghênh, trong lòng không giấu được sự vui vẻ.
”Nhà thiết kế Cố, những bản này của cô hot rồi, giờ trên diễn đàn có rất nhiều nhà thiết kế nước ngoài khen cô huệ chất lan tâm, thiết kế độc đáo đó.”
Thích Tiểu Bát thấy nét cười trên mặt cô, cùng không khỏi vui cùng.
Cô ta chỉ vào diễn đàn trên màn hình máy tính, khen nói.
Cố Tuyết Trinh nghe được lời này của cô ta liền sửng sốt.
Chuyện gần đây cô vẫn luôn bận rộn thiết kế và may vá, phía sau cũng xảy ra không ít chuyện, lâu lắm rồi chưa lên diễn đàn xem xem.
Nghĩ đến đây cô không khỏi nhìn lên màn hình máy tính theo hướng tay của Thích Tiểu Bát, không biết ai đăng bài tuyên truyền của công ty bọn họ lên, thu hút một đống bình luận bên dưới.
”Mẹ ơi, Long đúng là một bảo tàng, trước giờ chưa từng nghĩ có người có thể dung hợp mấy yếu tố và không hề có cảm giác trái với quy luật!”
”Đúng đấy, ý vị hoài cổ kia, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nếu mặc lên thì quả thực không thể tin được.”
…
”May là tôi xuống tay nhanh, giờ đã hết hàng rồi.”
”Tôi đáng thương quá, còn muốn mua một bộ mặc hôm sinh nhật, ai biết vậy mà hết mất rồi, cũng không biết bao giờ ra cái mới.”
Bình luận phía sau đã bị chặn, không thể đọc dược.
Có điều Cố Tuyết Trinh vẫn rất vui vẻ, đến tâm trạng mấy hôm nay cũng tốt lên.
Mức tiêu thụ của công ty cũng dần dần đi vào quỹ đạo, tất cả đều tiến hành rất bình thường.
Hôm nay cũng là ngày hẹn của mẹ Lục và bà Phong.
Hai người đã sớm đến Spa đã hẹn từ trước.
Sau khi nhân viên làm xong hết mọi dịch vụ, bà Lục phất tay bảo tất cả bọn họ đi ra.
”Bà Phong, hôm nay tôi hẹn bà ra thực ra là có vài lời muốn nói với bà.”
Bà Phong nghe vậy, mắt lóe lên, cười nói: ”Bà Lục đừng khách sáo như vậy, hai nhà chúng ta có quan hệ gì chứ, không cần ngại.”
Bà Lục biết đây là lời hình thức, sau một hồi lấy lòng mới bắt đầu nói chuyện chính.
”Nghe nói bà Phong với Kim Yến nhà tôi rất hợp nhau, sau khi về nhà, con nhóc vẫn hay lo cho bà Phong, còn cả anh Diệp Chương, nếu tôi nói thì cũng thực đáng tiếc, hai nhà chúng ta suýt nữa thành thông gia, con nhóc ấy từ nhỏ tới lớn đã nhớ thương Diệp Chương nhà ông bà, ai biết thế sự trêu người, không biết sau này có cơ hội hay không?”
Bà nói xong nhìn về phía bà Phong.
Tất nhiên bà Phong nghe ra ý của bà, trong lòng đại khái cũng đã đoán được ý lần này bà Lục hẹn bà ra, đáy mắt hiện lên ý cười.
”Tất nhiên là có cơ hội rồi, bà Lục yên tâm nhé.”
Bà đáp, coi như là cho một câu trả lời.
Có điều đáp án này không phải là cái mà bà Lục mong muốn.
Bà muốn một mốc thời gian nhất định, không thì chẳng lẽ để con gái của bà chờ như vậy ư?
Đừng đến lúc bọn họ đuổi một nhà họ Cố đi rồi ông già lại kiếm một nhà họ Lý về.
”Có lời của bà thì tất nhiên là yên tâm rồi, chỉ là đứa nhóc Kim Yến này suy cho cùng cũng không còn nhỏ nữa, không trì hoãn được nữa, không biết liệu có thể cho chúng tôi thời gian chính xác để chúng tôi có sự chuẩn bị hay không?”
Bà Phong nghe vậy, mày hơi nhíu lại.
Lúc này bảo bà cho thời gian thì bà cũng không rõ.
Phong Diệp Chương với người phụ nữ Cố Tuyết Trâm kia vẫn đang trong quan hệ hôn nhân, mà Diệp Chương rất che chở người phụ nữ kia, khó mà tách bọn họ ra được trong ngày một ngày hai.
Nếu cho thời gian rồi, đến lúc đó hai người chưa li hôn thì không phải là đắc tội với nhà họ Lục ư?
Nghĩ vậy bà cũng nói ra sự lo ngại của mình.
”Không phải là tôi không muốn cho bà thời gian chính xác, thực sự chuyện này tôi cũng không biết làm thế nào mới có thể tách bọn nó ra, hơn nữa bên trên còn có ông cụ gây áp lực, khiến chuyện này càng thêm khó khăn.”
Mẹ Lục nghe xong, biết đây không phải là bà Phong từ chối.
Tình hình nhà họ Phong thế nào bà cũng đã hiểu rõ không ít từ miệng con gái mình.
Bà nghĩ giúp ra chủ ý.
”Qủa thực là chuyện ông cụ đã định thì muốn thay đổi cũng khó, có điều…”
Vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía bà Phong, cười: ”Nếu một bên phạm sai lầm không thể tha thứ, tôi nghĩ chắc ông cụ cũng sẽ nghĩ vì đại cục thôi.”
Bà Phong nghe vậy, hơi đăm chiêu nheo mắt lại.
”Bà Lục lại nhắc tôi, thế này đi, tôi về thương lượng với ông nhà tôi đã, đợi quyết đinh xong tôi sẽ lại hẹn bà Lục ra nhé.”
Mẹ Lục tất nhiên không từ chối.
Sau đó hai người đổi đề tài, nói một vài việc vặt vãnh.
Đợi SPA làm xong liệu trình bọn họ mới tách ra về.
Bà Phong về nhà chính, ý cười trên mặt không giấu nổi.
Đúng lúc Phong Tú thấy được, nhiều chuyện hỏi một câu.
”Hôm nay gặp chuyện gì thế? Khó mà thấy được tâm trạng bà tốt một lần.”
Bà phong thấy thế liền nói chuyện hôm nay gặp mẹ Lục ra, chợt nghĩ đến chuyện hai người nói trước đó, ý cười trên khóe miệng càng sâu hơn.
”Ông về thật đúng lúc, vừa hay tôi có chuyện muốn nói với ông.”
Bà bảo mấy người giúp việc xung quanh lui ra.
Phong Tú nhìn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
”Chuyện gì mà thần bí như vậy.”
Bà Phong nghe vậy, mỉm cười đi đến bên cạnh ông, kéo ông ngồi xuống hỏi: ”Ông thấy Kim Yến làm con dâu chúng ta thì thế nào?”
Phong Tú nghe xong nhíu mày.
”Ý này của bà là gì? Có phải bà quên là Diệp Chương đã kết hôn rồi không?”
Bà Phong bĩu môi: ”Sao mà tôi quên được, nhưng tôi không thích Cố Tuyết Trâm, ông xem từ lúc nó vào nhà họ Phong chúng ta gây nên không biết bao nhiêu chuyện? Trước đó Diệp Chương chưa về còn ở bên ngoài lêu lổng, người phụ nữ như vậy có xứng với con trai chúng ta không?”
Nói đến cuối, bà càng nói càng tức.
Phong Tú không phản bác lại, dường như cũng đồng ý với lời của bà.
”Lời này nói cũng đúng, nhưng bà đừng quên đây là chuyện cá nhân của Diệp Chương, nếu nó chưa nói gì, không để ý đến mấy cái này, bà cứ cứng đầu quấy rối, cẩn thận bị phản tác dụng, đừng quên mấy lần trước, bà bảo nó về xử lý chuyện của Cố Tuyết Trâm, mẹ con hai người suýt chút nữa cãi nhau tanh bành đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT