Cố Tuyết Trinh nhìn thấy Tiểu Mỹ thì hơi sửng sốt một chút.
“Tiểu Mỹ, sao cô lại ở đây?”
Mặc dù hôm qua cô sốt cao đến mức mơ mơ màng màng nhưng vẫn mơ hồ nhớ được người hôm qua đưa cô tới bệnh viện là Phong Diệp Chương.
“Hôm qua cậu chủ đã ở đây cả ngày để chăm sóc cô nhưng do công ty có việc gấp nên vừa mới đi rồi, mợ chủ muốn tìm cậu chủ sao?”
Tiểu Mỹ kể lại qua loa tình hình ngày hôm qua cho cô, nghe xong trong lòng Cố Tuyết Trinh nhấc lên một mảnh gợn sóng.
Người đàn ông Phong Diệp Chương kia vậy mà lại chăm sóc cho cô một ngày một đêm.
Chẳng biết tại sao trong lòng cô lại cảm động một cách không nói ra được.
“Không cần đâu, anh ấy đã bận việc thì chúng ta cũng không nên quấy rầy anh ấy.” Cô lắc đầu từ chối.
Tiểu Mỹ gật đầu, chợt quan tâm tới thân thể của cô: “Vậy mợ chủ đã cảm thấy tốt hơn chút nào chưa, nếu có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nói cho tôi biết đấy.”
Cố Tuyết Trinh cười nói: “Chỉ bị sốt thôi mà, tôi nào có yếu ớt như vậy, chỉ cần uống chút thuốc hạ sốt là ổn thôi.”
Tiểu Mỹ thấy thế cũng không biết nói gì nữa.
Ngược lại là nhà chính của nhà họ Phong bên này, tuy bà Phong đã nghe được chuyện Cố Tuyết Trinh bị bệnh và Phong Diệp Chương còn ở đó chăm sóc một ngày một đêm nhưng vẫn không khỏi có chút chần chờ.
Cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì bà ta cũng là mẹ chồng của Cố Tuyết Trâm, bây giờ Cố Tuyết Trâm bị bệnh bà ta làm bề trên lẽ ra nên tới xem một chút, quan tâm một chút miễn cho người ngoài đàm tiếu.
Nhưng bà ta cũng không phải thực tình muốn đi nên vẫn luôn do dự cuối cùng lúc ngồi nói chuyện trời đất với Phong Thùy Bích liền hỏi thăm ý kiến của cô ta.
“Thùy Bích, cô nói tôi có nên tới bệnh viện thăm Cố Tuyết Trâm một chút hay không?”
Phong Thùy Bích nghe nói như thế liền xem thường cười nhạo một tiếng.
“Thăm làm gì, rõ ràng hôm trước còn sinh long hoạt hổ như vậy sao chỉ qua một đêm lại có thể bị bệnh hơn nữa còn bệnh nặng như vậy chứ, chỉ là giả vờ thôi.”
Cô ta nói xong, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Bà Phong ngẫm lại cũng cảm thấy có lý nên bỏ luôn suy nghĩ tới thăm viếng cô.
Đến trưa Cố Tuyết Trinh cảm thấy ở bệnh viện quá nhàm chán hơn nữa cũng cảm thấy mình không có gì đáng ngại nữa nên bảo Tiểu Mỹ đi làm thủ tục xuất viện.
“Nhưng bác sĩ nói là phải quan sát thêm một ngày nữa sợ mợ chủ sẽ bị sốt lại mà cậu chủ cũng đã dặn tôi là không được cậu chủ cho phép thì không được để cho mợ chủ xuất viện.”
Tiểu Mỹ khó khăn trả lời.
Cố Tuyết Trinh nghe vậy liền im lặng.
Chỉ là phát sốt thôi thế mà còn phải nằm viện nữa sao.
Cô nhìn Tiểu Mỹ trong lòng biết cô nhóc này sẽ không làm trái ý của Phong Diệp Chương nên tính toán đợi đến tối lúc Phong Diệp Chương đến đây thì sẽ tự mình nói với anh.
Đến tối, Phong Diệp Chương tới bệnh viện.
“Tỉnh rồi à?”
Anh nhìn Cố Tuyết Trinh đang nằm trên giường bệnh quan tâm hỏi han: “Trên người còn có chỗ nào không thoải mái nữa không?”
Cố Tuyết Trinh lắc đầu.
“Không có chỗ nào không thoải mái hết, em cảm thấy mình rất khỏe rồi không cần nằm viện quan sát thêm nữa đâu.”
Cô nói xong còn sợ Phong Diệp Chương từ chối nên giọng điệu mang theo sự lấy lòng mở miệng nói: “Em thật sự không thích mùi nước khử trùng ở bệnh viện, nếu như anh không tin thì có thể để bác sĩ tới kiểm tra lại nếu không có vấn đề gì nữa thì chúng ta xuất viện về nhà đi.”
Phong Diệp Chương nhìn cô cuối cùng cũng không từ chối mà ra hiệu cho Tiểu Mỹ đi tìm bác sĩ.
Mà sự thật cũng đúng như Cố Tuyết Trinh nói, đã hạ sốt, tạm thời không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng có chút vấn đề Cố Tuyết Trinh không có nói cho Phong Diệp Chương biết, mặc dù cô đã hạ sốt nhưng đầu óc vẫn còn hơi choáng váng.
Phong Diệp Chương không hề biết, sau khi bác sĩ nói cô không có gì đáng ngại nữa liền đưa cô trở lại nhà họ Phong.
Ngay lúc xuống xe cũng không biết xảy ra chuyện gì Cố Tuyết Trinh đột nhiên cảm thấy choáng váng một trận khiến cô đang chuẩn bị xuống xe nhất thời không đứng vững được lảo đảo một cái.
Nếu không có Phong Diệp Chương nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thì lúc này cô đã lại tiếp xúc thân mật với mặt đất một lần nữa rồi.
“Đây chính là rất khỏe mà em nói đấy à?”
Giọng nói âm trầm của Phong Diệp Chương vang lên trên đỉnh đầu Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh nghe vậy co rụt cơ thể lại giống như đang chột dạ, không nói gì.
Phong Diệp Chương nhìn ở trong mắt nhưng cũng chỉ hừ lạnh một tiếng mà không nói thêm cái gì ôm cô vào cửa.
Không ngờ mới vừa vào cửa lại nghe được tiếng vui cười truyền đến từ phòng khách bên nhà chính.
Phong Diệp Chương vô thức dừng bước lại nhìn qua liền thấy Lục Kim Yến đang cùng bà Phong và cả Phong Thùy Bích nói chuyện gì đó, ba người cười rất vui vẻ.
Cũng ngay lúc này có người giúp việc để ý thấy Phong Diệp Chương nên cung kính chào hỏi.
“Cậu chủ.”
Anh ta vừa nói xong thì ba người trong phòng khách vốn đang nói cười liền nghiêng đầu nhìn ra phía cổng.
Lúc bọn họ nhìn thấy Phong Diệp Chương ôm Cố Tuyết Trinh đứng ở đó nụ cười trên mặt trong nháy mắt thu liễm lại.
Nhất là Lục Kim Yến, lời vừa tới miệng còn chưa kịp nói xong.
“Anh Diệp Chương…”
Vẻ mặt cô ta khổ sở nhìn Phong Diệp Chương tức thì bị hình tượng trước mắt đâm cho đau mắt.
Lúc này Cố Tuyết Trinh cũng phát hiện ra bọn nọ nên tự giác cảm thấy không thích hợp ở trong lòng Phong Diệp Chương nữa.
Lúc cô định bảo Phong Diệp Chương thả mình xuống thì bên tai lại vang lên tiếng châm chọc khiêu khích của Phong Thùy Bích.
“Yếu ớt quá nhỉ, người không biết còn tưởng rằng cô bị bệnh nặng gì đó mất.”
Bà Phong nghe vậy cũng rất là không vui.
Thường ngày con trai mình đã trăm công ngàn việc đủ mệt lắm rồi mà bây giờ còn phải chạy trước chạy sau vì Cố Tuyết Trâm này nữa.
“Hừ, trước kia sao không nhìn ra cô yếu ớt như vậy?”
Bà ta cũng hùa vào châm chọc theo.
Sao Cố Tuyết Trinh lại không nghe ra sự bất mãn của bọn họ, sắc mặt trầm xuống.
Cô mím môi nói: “Phong Diệp Chương, thả em xuống đi.”
Phong Diệp Chương nhìn cô một cái cũng không hề động đậy.
Anh nhìn về phía mấy người bà Phong cũng không để ý tới mấy lời bọn họ vừa nói mà chỉ lạnh giọng nói ra: “Mẹ, không có việc gì nữa thì con đưa Tuyết Trâm vê phòng đây.”
Dứt lời anh cũng không đợi bà Phong có cho phép hay không cứ thế ôm Cố Tuyết Trinh trực tiếp đi về hướng phòng tân hôn.
Theo anh rời đi, sắc mặt ba người đều âm trầm xuống.
Đặc biệt là Lục Kim Yến, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Bà Phong thu ánh mắt lại cũng nhìn thấy sự khác thường của cô ta nhưng lại không biết phải an ủi như thế nào nên chỉ có thể trấn an nói: “Kim Yến, đây chỉ là nhất thời thôi nên con đừng để trong lòng.”
Lục Kim Yến rất hiểu ý tứ của bà Phong, cắn răng nói: “Dì Minh dì yên tâm đi, con hiểu rất rõ.”
Mặc dù nói thì nói như thế nhưng sự đố kị trong lòng cô ta đã sắp đem cả người cô ta thiêu khô rồi.
Nếu như không phải muốn giữ gìn hình tượng của mình trước mặt dì Minh thì cô ta đã sớm phát tác.
Mà sự ẩn nhẫn này của cô ta Phong Thùy Bích cũng đã nhìn ra.
Chỉ thấy đôi mắt cô ta đảo một vòng, cười nói: “Được rồi chị dâu, chúng ta không nói tới những chuyện mất hứng này nữa, vất vả lắm Kim Yến mới trở về một chuyến nên chúng ta đừng ngồi đây nữa đi ra bên ngoài một chút đi, cũng tốt để giải sầu.”
Trong lòng Lục Kim Yến cũng biết trước mắt cô ta cần chuyển sự chú ý đi nếu không rất dễ dàng phát tác cho nên cũng không từ chối.
Còn về phần bà Phong thì lại càng không ngăn cản.
Bà ta biết Kim Yến ít nhiều sẽ bị chuyện vừa rồi làm ảnh hưởng đến tâm tình, có Thùy Bích đi cùng cộng thêm tuổi tác của hai người cũng ngang nhau, quan hệ cũng rất tốt, để cô ta đi an ủi một chút cũng có thể khiến Kim Yến thoải mái hơn.
Hai người đi ra vườn sau dưới ánh mắt của bà Phong.
Sau đó Phong Thùy Bích thấy bốn bề vắng lặng bỗng nhiên dừng bước lại quay người nắm chặt tay Lục Kim Yến.
“Kim Yến, tôi biết tâm tư của cô, cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp cô cướp Diệp Chương về.”
Lục Kim Yến nghe nói như thế trong bóng đêm vẻ mặt có chút khó lường.
Cô ta ra vẻ thất lạc mở miệng: “Nếu như thật sự có thể cướp về thì đã sớm làm được rồi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT