Sau một buổi đêm gió to, các cây quế trong khuôn viên Sơn Vị Đường hoa rụng lả tả. Sáng sớm các du khách không bị tình nghi đã rời đi hết, Sơn Vị Đường trở nên cô quạnh lạ thường, trong sân chẳng thấy bóng dáng ai. Tiền Sấm Giang đi dạo trong sân, thấy thế, nhưng khóe môi lại giương lên thành một nụ cười lạnh ngắt.
Cậu ta đưa mắt nhìn qua phòng của Tiền Phong Giang, cửa sổ đóng chặt, cũng không biết anh ta có bên trong không. Lại quay đầu nhìn phòng của ông già Tiền Dũng, cửa sổ cũng đóng chặt, nhưng chắc chắn bên trong chẳng có ai. Tiền Dũng ở bệnh viện cũng lâu rồi, có lẽ cuối thu này là đi. Cậu ta thờ ơ nghĩ đến cảnh cha mình chết đi, nhưng đáy mắt lạnh lẽo như băng giá. Cậu ta gục đầu xuống, đứng im tại chỗ một lúc lâu, lát sau mới xắn tay áo, lấy cây chổi đặt ở gốc quế trong vườn, thong dong quét hoa quế rụng.
Những cánh hoa vàng lấm tấm trên nền đất trông rất nên thơ, nhưng trong mắt Tiền Sấm Giang, nó chỉ là một đám rác rưởi.
Đã chết rồi thì vứt đi, giữ lại làm gì?
Lá rụng cũng vậy, hoa quế cũng vậy.
Người, cũng như thế.
Vườn cây của "Sơn Vị Đường" rất lớn, có hòn non bộ, có cả hồ nước. Mấy năm trước Tiền Phong Giang học đòi văn vẻ, trồng rất nhiều hoa quế, đến mùa ngày nào cũng rụng đầy sân, dọn dẹp rất cực. Nhưng Tiền Sấm Giang cũng không bực, cứ từ từ quét dần, thậm chí sau đó còn có vẻ yêu đời mà ngâm nga một ca khúc.
Giọng hát đứt quãng, lúc cao lúc thấp, nghe có vẻ người hát đang rất vui.
Dì Lý giúp việc nhiều năm ở "Sơn Vị Đường" lần theo giọng hát tìm tới, đang định gọi "Cậu Ba, có người ở đồn công an tới gặp", thì lại chẳng hiểu sao run cầm cập.
Bà bối rối nhìn Tiền Sấm Giang đang quét rác, chợt phát hiện bài nhạc cậu ta đang ngâm nga nghe cứ rợn người. Bà nuốt nước bọt, cẩn thận nghe kĩ, thì cánh tay nổi hết cả da gà.
Bài mà Tiền Sấm Giang đang hát là nhạc đám ma, khi có tang các nhà hay mở!
Bản nhạc trầm lắng miêu tả sự thương nhớ với người đã khuất, nhưng Tiền Sấm Giang lại tươi cười vui vẻ mà hát. Nụ cười quái đản và giọng hát trong cổ họng làm cho ai thấy cũng phải sợ khiếp vía.
Dì Lý tê dại cả người, yết hầu nghẹn lại, nhìn trân trối một lúc rồi vội vàng bán sống bán chết chạy đi mất.
Nghe phía sau có tiếng động, Tiền Sấm Giang lúc này mới ngừng hát, cũng ngừng quét hoa. Cậu ta nhìn ra ngoài sảnh lớn, nụ cười quỷ dị cùng dần mất đi.
Ngoài hành lang đồn công an đầy tiếng nói chuyện, la hét rất ồn ào. Nhưng mà cửa phòng thì cách âm khá tốt, nên vào phòng thẩm vấn đóng chặt cửa lại thì gần như không còn nghe thấy gì.
Hoa Sùng lần đầu tiên thấy Tiền Phong Giang lo lắng sợ sệt như thế.
Tiền Phong Giang từ trước đến nay luôn xem trọng hình thức, kiểu cách, ra ngoài phải bảnh bao tươm tất, đi gặp ai cũng phải chưng diện đẹp nhất có thể. Nhưng hôm nay, đầu tóc cậu ta rối tinh rối mù, mặc bộ quần áo từ hôm qua, còn chưa rửa mặt... Nhìn rất giống như vừa hoảng sợ chạy từ nhà ra.
"Ăn sáng không?" Hoa Sùng đặt một cái sandwich và một hộp sữa xuống trước mặt cậu ta rồi kéo ghế ngồi xuống.
Tiền Phong Giang lắc đầu, không động đến thức ăn, chỉ hỏi: "Chỗ này có thể hút thuốc không?"
Hoa Sùng gật đầu: "Cứ tự nhiên."
Cho đến khi rít xong hết một điếu thuốc, Tiền Phong Giang mới dần ổn định lại cảm xúc: "Em tôi...... Tiền Sấm Giang, chắc chắn nó đã làm cái gì đó! Nó có vấn đề!"
"Ừm, cậu nói tôi nghe." Hoa Sùng cũng không kích động, đứng dậy, mở cửa sổ cho khói thuốc bay bớt.
"Nó.. nó mấy nay lạ lắm!" Tiền Phong Giang lại châm thêm một điếu thuốc, "Từ lúc xảy ra án mạng trên núi, nó cứ thế nào ấy, cứ như phát điên rồi vậy..."
"Phát điên là sao?" Ngoài mặt Hoa Sùng vẫn bình tĩnh, nhưng bên trong lại lo lắng. Cơ mà Tiền Phong Giang hoảng đến độ nói lắp bắp rồi, nếu anh còn nôn nóng hỏi ép Tiền Phong Giang có khi không nói nổi mất.
"Nó có vẻ rất vui, cứ luôn miệng cười. Nhưng không phải cười bình thường, nó cười làm tôi rợn cả tóc gáy. Nó...nó còn nói ba người kia chết cũng tốt, cả thôn cùng nhau xong đời." Tiền Phong Giang run chân, "Tôi thừa nhận tôi không quá thân thiết với nó, tôi không biết nó đang làm gì, nó cũng không biết tôi làm gì, nhưng mà chúng tôi là anh em, lớn lên với nhau, chuyện nó không thích cười cả nhà đều biết. Mặt nó cứ luôn lầm lầm lì lì như khúc gỗ từ nhỏ đến lớn. Còn bây giờ thì nó cứ toét miệng ra cười. Cái kiểu cười này không thể xuất hiện trên mặt nó!"
Nói tới đây, Tiền Phong Giang vội vàng giơ tay đè lại mí mắt, như đang tự cố gắng khống chế sự kích động của bản thân,
Khoảng mười giây sau, cậu ta mới tiếp tục nói: "Lúc nghe có người chết cháy trên núi Hư Lộc, ai cũng sợ muốn chết, nó lại cười ha ha ha! Tôi nói với nó tôi sợ chuyện này ảnh hưởng đến chuyện du lịch của thôn, thì nó bảo người bị thiêu chết thì lúc nào cũng đáng chết cả! Nó còn nói cùng lắm cả thôn nghèo chết cùng nhau!"
Tay phải Hoa Sùng nắm chặt lại, nhẹ nhàng để lên môi.
Đêm qua, sau khi nói chuyện với chị chủ tiệm nấm, anh và Liễu Chí Tần đã nghĩ đến giả thiết động cơ của hung thủ là người nghèo trong thôn "ăn không được thì đạp đổ", gây án mạng để phá hỏng ngành du lịch của thôn, để cả thôn lại tiếp tục nghèo đói.
Nhưng Tiền Sấm Giang rõ ràng là người giàu nhất thôn Lạc Quan, là hộ gia đình có thu nhập lớn nhất cả thôn nhờ du lịch, vậy sao còn có loại suy nghĩ này?
Chẳng hợp lý gì cả!
Tiền Phong Giang hút thuốc rất mau, chẳng mấy chống đã rít xong điếu thứ hai, tàn thuốc rải đầy trên gạt tàn.
"Tối hôm đó chẳng ai biết Tiền Sấm Giang đi đâu, tôi hỏi nó cũng không nói. Ngày hôm qua nó từ đồn công an về, thì nó lại càng lạ lùng hơn, cứ tự cười một mình. Xong tự nhiên nửa đêm nó ra ngoài vườn cây đứng một mình, tôi không biết nó làm gì nên ra xem thử, mẹ nó, nó đứng hát nhạc đám ma! Má, làm tôi sợ phát khiếp!" Tiền Phong Giang ngừng lại hít một hơi sâu, "Còn nữa, nó vừa hát vừa nhìn về phía....phía...."
Tiền Phong Giang lắp bắp mãi vẫn chẳng thể nói là phía nào.
Hoa Sùng cau mày, tưởng tượng thử cảnh Tiền Sấm Giang nửa đêm ra ngoài vườn đứng cười cười hát nhạc đám ma, đúng là đáng sợ thật. Mà Tiền Phong Giang lại còn thấy tận mắt.
Nửa phút sau, Tiền Phong Giang cuối cùng cũng thẳng được lưỡi: "Là hướng trường làng! Là trường làng cũ chỗ bọn Tiền Mao Giang bị thiêu chết đó! Tôi...tôi đang nghi ngờ nó giết năm đứa trẻ và cả ba du khách! Chứ nó giờ cả tinh thần và tâm lý đều như có vấn đề, người bình thường chẳng ai cư xử như nó cả!"
Hoa Sùng bóp trán, não suy nghĩ rất nhanh.
Theo như lời Tiền Phong Giang thì Tiền Sấm Giang bị Tiền Mao Giang bắt nạt, nên cậu ta có động cơ gây án, thậm chí có cả thời gian gây án. Nhưng tại sao giờ cậu ta lại biểu hiện rõ ràng thế kia? Và cả nhà cậu ta giàu nhất thôn, tại sao lại muốn cả thôn phải bần cùng? Ba du khách là chọn ngẫu nhiên? Và cả mười năm trước Tiền Sấm Giang chỉ mới 10 tuổi, cậu ta một mình giết được năm đứa trẻ kia sao?
Tiền Phong Giang ôm lấy đầu, bả vai run lẩy bẩy: "Trước kia tôi chưa nói với cảnh sát... Tiền.... lúc Tiền Mao Giang chết Tiền Sấm Giang nó cũng cười rồi hát rầm rì gì đó trong miệng. Lúc đó tôi không nghe rõ nó hát bài nào, giờ nghĩ lại thì chắc chắn là nhạc đám ma!"
"Tại sao mười năm trước cậu không khai?"
"Bởi vì tôi không biết nó có thể là hung thủ!" Tiền Phong Giang rống lên. "Tôi chỉ cho rằng tôi với nó đều ghét Tiền Mao Giang! Tên Tiền Mao Giang kia, chẳng chuyện gì hắn ta không làm, ra ngoài thì đánh đập bạn học, về nhà thì đánh đập hai đứa tôi. Không ai trị được! Ông già đang nằm chờ chết trong bệnh viện của tôi lúc đó cứ bênh chằm chằm hắn! Mười năm trước chúng tôi bao lớn? Suýt chút nữa đã bị hắn đánh chết! Cả hai chúng tôi đều hy vọng Tiền Mao Giang chết sớm chừng nào hay chừng đó! Sau khi hắn ta chết, lại còn chết rất thảm, bị đốt thành một cục than đen sì, tôi cũng cảm thấy rất vui! Tôi không nghĩ đến ai là hung thủ, chỉ nghĩ tên hung thủ này quả là một "hiệp sĩ"!"
Tiền Phong Giang vuốt cái trán đầy mồ hôi, "Tôi thật sự không nghĩ là Tiền Sấm Giang có thể là......"
Là hung thủ giết Tiền Mao Giang!
Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa.
Hoa Sùng quay đầu lại, "Ai đó?"
"Tổ trưởng Hoa, em nè!" Trương Mậu ở bên ngoài nói vọng vào: "Anh Tiểu Liễu nhờ em tới báo anh, Tiền Sấm Giang tới rồi."
Nghe vậy, Tiền Phong Giang đột nhiên hoảng sợ.
Hoa Sùng liếc cậu ta một cái, "Đây là đồn công an, không việc gì phải sợ."
Tiền Phong Giang gật đầu, "Giờ anh đi thẩm vấn nó à?"
"Tôi gặp cậu ta nói chuyện thử xem thế nào." Hoa Sùng đứng lên, "Tôi gọi một cảnh sát khác vào đây, cậu muốn nói gì nữa thì cứ nói với họ."
Tiền Sấm Giang mặc một chiếc blazer vừa người và một chiếc quần tây kiểu dáng thời thượng, trên chân là một giày da đầu nhọn bóng loáng không một hạt bụi, tóc chải vuốt kỹ càng, râu vừa cạo. Lúc vừa đẩy cửa vào, Hoa Sùng còn bỗng cảm thấy, người ngồi ở đây mới là Tiền Phong Giang, còn thanh niên lôi thôi lếch thếch khi nãy mới là Tiền Sấm Giang.
Nhưng mà Tiền Sấm Giang với làn da ngăm đen, ngũ quan tục tằng thật sự không hợp với kiểu ăn mặc đỏm dáng này, trông rất kệch cỡm.
Đúng như lời Tiền Phong Giang nói, khóe môi Tiền Sấm Giang luôn kéo ra một nụ cười quỷ dị, nhìn rợn người như nghe tiếng móng tay cào lên bảng đen vậy.
Liễu Chí Tần đã ở trong phòng, hồ sơ ghi chép mở ra trước mặt, nhưng vẫn chưa ghi chữ nào.
Hoa Sùng thầm nhìn Tiền Sấm Giang thêm lần nữa, mới phát hiện không chỉ thay đổi trang phục, mà cậu ta còn thay đổi cả phong thái, không còn chất phác và bị áp lực, mà tự tin và nhẹ nhàng đi rất nhiều.
"Cậu trông có vẻ vui?" Hoa Sùng vờ như tiện miệng hỏi.
Tiền Sấm Giang ngước mắt lên, nụ cười vẫn không nhạt bớt, "Cũng chưa chắc."
"Tuy hôm qua cậu đã được thẩm vấn rồi nhưng tôi vẫn muốn đích thân hỏi lại cậu: tối hôm qua, cậu ở đâu? Đang làm gì?"
Trong hồ sơ ghi chép lần thẩm vấn trước, Tiền Sấm Giang trả lời là đi câu cá ở khúc sông nhỏ gần thôn. Không người làm chứng, không có ai thấy, cũng không có camera quay được, mà cậu ta cũng không mang cá về "Sơn Vị Đường".
Giống như chỉ là tiện miệng nói, không quan tâm.
Hoa Sùng chăm chú nhìn Tiền Sấm Giang, nhưng cậu ta vẫn không hề tỏ ra nao núng, chép miệng ung dung nói: "Tôi đến trường làng, không phải trường mới, là trường làng cũ."
Liễu Chí Tần ấn đầu ngón tay lên trang hồ sơ, hỏi: "Đi đến đó làm gì? Sao hôm qua cậu khai đến bờ sông câu cá?"
Tiền Sấm Giang hờ hững nhún vai, trông có vẻ rất lười nhác trả lời: "Đi trường làng hay ra bờ sông cũng có gì khác nhau? Không có nhân chứng vật chứng thì đi đâu cũng là không có chứng cứ ngoại phạm. Nếu các người cho rằng tôi giết mấy người trên núi Hư Lộc thì tôi cũng không biết phải biện hộ thế nào."
"Thế cậu có giết họ không?" Hoa Sùng lạnh giọng hỏi.
Căn phòng đột nhiên im bặt như tờ, còn nghe được cả tiếng hít thở.
Câu hỏi bị ném trở về, nhưng Hoa Sùng vẫn rất bình tĩnh, "Ba người đó chết thì cậu được lợi gì?"
Tiền Sấm Giang bật cười thành tiếng, "Kéo cả cái thôn này chết chung thì có tính không?"
Hoa Sùng nheo mắt. Tiền Phong Giang không nói dối, cậu ta chính xác là đang hy vọng muốn phá hủy ngành du lịch vất vả lắm mới phát triển được của thôn.
Nhưng mà tại sao?
"Nếu thôn phát triển, nhà cậu là được lợi nhất." Liễu Chí Tần nghiêng người về phía trước, hỏi: "Thôn giàu cậu sẽ giàu theo, tại sao lại muốn phá hoại nó?"
Tiền Sấm Giang im lặng, trong mắt dâng lên một tầng sương mù, thấp thoáng như cậu ta lại trở về với bộ dáng chất phác nặng nề trước đây.
Hồi lâu, cậu ta mới nói: "Bởi vì không xứng."
"Không xứng?" Hoa Sùng hỏi: "Tại sao không xứng?"
Tiền Sấm Giang lắc đầu, không nói chuyện nữa.
"Còn Tiền Mao Giang thì sao?" Hoa Sùng lại hỏi.
Nghe thấy cái tên này, chân mày Tiền Sấm Giang đột nhiên nhíu chặt, nhưng giãn ra rất nhanh, cậu ta cười nói: "Hắn chết rồi, người vui nhất chắc là anh hai Tiền Phong Giang của tôi."
Vì có quá nhiều nghi vấn, Tiền Sấm Giang bị tạm giam ở đồn công an.
Buổi sáng nhiệt độ không khí đã tăng trở lại, Hoa Sùng cởi áo lông của Liễu Chí Tần, anh đứng ở hành lang cuối sân phơi nắng, đôi mắt díp lại vì ánh mặt trời.
Liễu Chí Tần đi tới, cầm trong tay hai cây kem: "Tôi mua chỗ bán hàng rong, nghe bảo ngon lắm, ăn thử không?"
Hoa Sùng cầm lấy, thấy kem đã bắt đầu chảy, anh vội vàng cắn một cái: "Ôi ăn ngon hơn ở Lạc Thành."
Liễu Chí Tần cười, "Giá cũng rẻ hơn nhiều."
Hai người ăn kem rất nhanh, loáng cái đã hết. Hoa Sùng ném hai que gỗ vào sọt rác, hỏi: "Cậu có nghĩ Tiền Sấm Giang là hung thủ không?"
"Cậu ta rất giống hung thủ." Liễu Chí Tần nói: "Ít nhất giống hơn Viên Phỉ Phỉ, nhưng tôi lại cảm thấy có gì không đúng."
"Tôi cũng cảm thấy như lọt vào trong sương mù." Hoa Sùng gật đầu, "Cậu ta có năng lực gây án, cũng có khát vọng gây án, nhưng người mười năm trước giết chết đám người Tiền Mao Giang và hôm trước giết chết đám người Phạm Miểu không chắc chắn là cậu ta."
"Mấu chốt nhất là, cậu ta không chính miệng thừa nhận, chúng ta cũng không tìm được chứng cứ." Liễu Chí Tần vịn lấy thành lan can, "Tiền Sấm Giang thật sự vui vẻ với án mạng này, cảm xúc lúc nãy không phải giả vờ. Nhưng cậu ta lại có quá nhiều mâu thuẫn. giống như cậu ta hy vọng chúng ta cho rằng cậu ta là hung thủ, nhưng lại không thừa nhận, không giải thích, cũng không cãi lại. Tôi không hiểu cậu ta định làm gì."
Hoa Sùng nói: "Tôi đang cân nhắc đến một giả thiết."
"Là gì thế?"
"Cậu ta muốn tung hỏa mù, làm chúng ta bận rộn với cậu ta."
Liễu Chí Tần nhíu mày, "Làm vậy với mục đích gì?"
"Giả thiết cậu ta là hung thủ, thì làm vậy là để kéo dài thời gian. Không có bằng chứng xác thực thì chúng ta không thể kết tội, cậu ta lấp lửng để câu giờ, chờ chứng cứ biến mất theo thời gian. Còn nếu cậu ta không phải hung thủ...thì một là cậu ta bị điên thật, hai là...." Hoa Sùng khựng một chút, "Cậu ta biết hung thủ thật sự là ai, cố gắng bao che cho hung thủ vì lý do nào đó."
"Tôi đã điều tra lịch sử duyệt web và tin nhắn di động, không có gì khả nghi cả." Liễu Chí Tần nói: "Dù cậu ta có trao đổi với hung thủ, thì liên lạc với nhau bằng cách nào, đừng nói thời đại này còn gửi thư tay nha."
"Ai biết đâu đó, trong thôn thật sự có một cái bưu cục." Đồn công an là tòa nhà cao nhất thôn Lạc Quan, vị trí cũng đẹp, đứng trên sân thượng có thể nhìn bao quát cả thôn. Hoa Sùng với ra ngoài lan can chỉ vào một phía, "Thấy chỗ kia không?"
Liễu Chí Tần rướn người ra xem thử, "Giống như bưu cục kiêm tiệm bán đồ lưu niệm."
"Đi xem không?" Hoa Sùng hỏi.
Liễu Chí Tần khó hiểu, "Anh cho rằng Tiền Sấm Giang thật sự gửi thư tay cho ai à? Mà cho dù gửi thư cũng không thể gửi ở cái nơi đầy khách du lịch thế này được."
"Cứ đến xem sao đã." Hoa Sùng vừa nói vừa bước đi một đoạn xa.
Liễu Chí Tần đành thở dài chạy theo.
Bưu cục xây khá đẹp, giống mấy ngôi nhà gỗ trong truyện cổ tích. Xuyên thấu qua cửa kính, có thể thấy được những vật lưu niệm bày biện bên trong, còn có một quầy dán gửi bưu thiếp.
Nếu ngày thường, chắc chắn sẽ có rất nhiều du khách đến đây mua và gửi bưu thiếp, nhưng giờ bưu cục chẳng còn ai.
"Du khách gần như là về hết rồi, giờ trong thôn chỉ còn vài du khách phải ở lại để phối hợp điều tra." Liễu Chí Tần đứng ở ngoài cửa nhìn vào, "Tôi nghĩ người ta cũng lười buôn bán."
Hoa Sùng đi vòng quanh bưu cục, "Cậu thấy chỗ này khá lạ không? Phong cách kiến trúc của nó khác với thôn."
"Đúng rồi, những chỗ khác trong thôn đều xây kiểu Trung Quốc, chỉ có nó là kiểu Tây." Liễu Chí Tần nói xong lui về phía sau nhìn quanh quất. "Và cả nó biệt lập, cách những chỗ khác một đoạn nữa."
Hoa Sùng lấy di động ra, "Xem ra vẫn nên hỏi dân bản xứ một chút."
Khoảng mười phút sau, cảnh sát Tiền Lỗ, người lần trước dẫn cả hai đến trường làng, chạy tới. Hai ngày nay trong thôn như rung chuyển, cảnh sát càng không được yên giấc, tóc trên đầu Tiền Lỗ còn lấm tấm bạc thêm.
"Cái cửa hàng này là nhà của Tiền Bảo Điền, chắc ế ẩm nên đóng luôn." Tiền Lỗ nói, "Mở ra không ai vào còn lãng phí điện."
"Tiền Bảo Điền?" Hoa Sùng không hề có chút ấn tượng với cái tên này.
"À là nhà có nông gia nhạc tên "Bảo Điền" đó!" Tiền Lỗ chỉ tay đến chỗ một căn nhà cách đó khoảng 100m, "Nông Gia Nhạc Nhà bọn họ kinh doanh khá tốt, người trẻ tuổi rất thích ở lại đó. Còn cái cửa hàng này mới khai trương cỡ hai năm thôi, nghe nói chủ yếu bán cái gì mà bưu thiếp gửi chậm, rất được giới trẻ ưa chuộng, tôi cũng không hiểu lắm."
Hoa Sùng nghe ra chút manh mối, "Trước khi xây bưu cục thì ở đây là gì? Tôi nghe nói kiến trúc toàn thôn là quy hoạch một lần nhưng sao chỗ này lại trông khác biệt với những căn còn lại thế?"
Tiền Lỗ hơi ngạc nhiên, "Chỗ này á? À này là đất nhà Tiền Bảo Điền. Là như thế này, đúng là thôn chúng tôi có thống nhất kiến trúc để quy hoạch, nhưng chỗ này không phải khu trung tâm, lúc ban đầu quy hoạch cũng không ai nhận lãnh chỗ này, nên nó vẫn luôn bị bỏ trống. Lúc Tiền Bảo Điền muốn bán đồ lưu niệm và bưu thiếp linh tinh thì đã qua thời gian quy hoạch. Ông ta nói kiểu kiến trúc Trung Quốc và Phương Tây kết hợp người trẻ tuổi rất thích, nên xây thành vậy, thôn cũng không có ý kiến, dù sao cũng là để kiếm tiền. Nhà nhà kinh doanh phát đạt thì thôn mới có thể phát triển!"
Hoa Sùng quét mắt sang Tiền Lỗ một cái, ông ta kinh ngạc hỏi: "Tôi... tôi nói sai gì hả?"
Hoa Sùng lắc đầu, không giải thích, chỉ là anh nghĩ đến câu nói vừa nãy của Tiền Lỗ và lời của Tiền Sấm Giang.
Cùng sống trong một thôn, nhưng suy nghĩ khác biệt. Tiền Lỗ muốn thôn cùng nhau ngày một tốt hơn, còn Tiền Sấm Giang lại muốn tất cả cùng nhau xong đời.
Đột nhiên, Tiền Lỗ "a" một tiếng.
Hoa Sùng sực tỉnh, quay đầu lại, phát hiện hai bóng người quen thuộc.
Liễu Chí Tần nói: "Ngưu Minh và Ngô Thần."
"Đó thấy chưa, thanh niên thích chỗ này lắm." Tiền Lỗ cười cười, "Chắc đến mua đồ lưu niệm. Cái tên Tiền Bảo Điền này lười nên đóng cửa rồi. Không được, tôi phải đi kêu ông ta tới bán!"
Ngưu Minh và Ngô Thần đi từ hướng đồn công an tới. Họ tạm thời không thể ra khỏi thôn Lạc Quan, nhưng cũng không bị ép phải cả ngày ở trong đồn, có thể ra ngoài hít thở không khí.
Vừa nhác thấy Hoa Sùng và Liễu Chí Tần, Ngô Thần lập tức thay đổi sắc mặt, cậu ta cảnh giác, chậm bước chân lại. Còn Ngưu Minh thì lại không có phản ứng gì, lúc đến gần Hoa Sùng còn lịch sự gật gật đầu, "Chào các anh."
Ngô Thần nhìn thoáng qua cửa hàng đã đóng cửa: "Chào cái gì mà chào? Tự nhiên lại đến đây. Cửa còn không mở thì lấy gì mua đồ lưu niệm? Thôi đi về!"
Ngưu Minh nghiêng đầu nhìn cửa tiệm bị khóa, tiếc nuối nói, "Ừm, vậy trở về đi."
"Hai cậu đến mua đồ lưu niệm à?" Hoa Sùng hỏi.
"Chứ không thì đến đây làm gì?" Ngô Thần nói: "Đồn công an đâu có cấm chúng tôi ra ngoài?"
Ngưu Minh liếc Ngô Thần một cái, Ngô Thần lập tức bốc hỏa: "Liếc cái gì? Tao nói sai hả! Mình cũng có phải hung thủ đâu, sợ cái gì!"
Ngưu Minh thở dài, "Anh đừng có nóng tính như vậy."
"Còn chê tao nóng tính? Tao đã hầu mày ra đây mua đồ lưu niệm, mày còn......"
"Em đâu có rủ anh theo." Ngưu Minh ngắt lời, "Là anh cứ nằng nặc đòi theo em đó chứ."
Liễu Chí Tần đút tay vào túi quần, đứng cạnh Hoa Sùng cùng xem cả hai đấu võ mồm.
Ngô Thần la lối rất lớn tiếng, giống như sắp sửa lao vào đánh nhau, nhưng thật ra chỉ là một trận cãi vặt mà thôi. Trái lại Ngưu Minh, dù có đấu võ mồm cũng vẫn rất ôn tồn, không biết do nhà dạy dỗ quá tốt, hay cậu ta vẫn luôn giấu kín cảm xúc trong lòng.
Đúng lúc cả hai định rời đi, Tiền Lỗ đã dẫn Tiền Bảo Điền tới, thở hồng hộc nói: "Này hai cậu, đừng đi đừng đi! Chủ tiệm tới rồi!"
"Ừm." Ngưu Minh giờ mới chịu bước chân vào trong cửa hàng.
Nhìn từ bên ngoài cửa hàng trông rất lớn, nhưng bên trong vì bày quá nhiều đồ nên trông cũng không thoáng đãng, giờ lại bước vào một lúc sáu người đàn ông, cả cửa hàng lập tức trở nên chật chội.
Hoa Sùng nhìn xung quanh cửa hàng, còn Liễu Chí Tần vẫn luôn chú ý đến Ngưu Minh và Ngô Thần.
Vài phút sau, Ngưu Minh chọn một cái mâm đựng trái cây bằng gỗ chạm khắc rất đẹp, đi đến quầy tính tiền. Còn Ngô Thần thì vẫn đang chăm chú xem xem lựa lựa, lớn tiếng hỏi: "Này, mua xong rồi à?"
Ngưu Minh không đáp, trả tiền xong thì quay người ra ngoài, "Anh cứ ở lại xem, em về trước.""Cái đệch!" Ngô Thần chỉ phải bỏ mấy đồ đang cầm xem trên tay xuống, đuổi theo, "Này, sao đi nhanh thế? Chờ tao với! Mày mua gì á? Này là cái gì? Nhìn thấy ghê vậy......"
Mâm trái cây chạm khắc gỗ bán giá rất cao, cái Ngưu Minh mua là cái đắt nhất, những 800 tệ (2 triệu 7), nhưng chẳng đắn đo gì cầm lên là mua ngay. Tiền Bảo Điền vui vẻ rạo rực vỗ lưng Tiền Lỗ, "Cảm ơn chú, không nhờ chú là tôi bỏ qua khách "sộp" rồi!"
Hoa Sùng đi ra khỏi cửa hàng, nhìn theo Ngưu Minh và Ngô Thần "Ngưu Minh muốn mua đồ lưu niệm, nhưng Ngô Thần mới là người hứng thú với mấy món này."
"Những cái mâm đó, muốn mua cũng phải lựa chọn kỹ, hoặc ít ra cũng phải xem hết các mâm khác trong cửa hàng." Liễu Chí Tần đứng cạnh Hoa Sùng, "Nhưng Ngưu Minh thậm chí còn không xem kỹ cái mâm đó, cầm lên là tính tiền ngay. Hơn nữa kiểu mâm khắc gỗ này không phải đặc biệt chỉ ở thôn Lạc Quan mới có. Nếu Ngưu Minh thật sự muốn mua đồ lưu niệm, sẽ không thể chọn bừa mâm đựng trái cây được."
"Cậu ta có vẻ mua cho có." Hoa Sùng nheo mắt, "Nhưng tại sao lại như vậy?"
./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT