"Cậu ta không có bằng chứng ngoại phạm, có khả năng gây án." Hoa Sùng chăm chú nhìn Tiền Sấm Giang, tự lẩm bẩm.
Còn ở đồn công an lúc này đều là những người đợi điều tra riêng vì không có chứng cứ ngoại phạm.
"Cậu ta vẫn luôn rất kỳ quái." Liễu Chí Tần nhìn theo bóng lưng Tiền Sấm Giang rẽ xuống cầu thang. "Lần nào gặp cậu ta cũng gây cho tôi cảm giác chất phác và lạnh nhạt với mọi sự kiện xung quanh."
"Cá nhân tôi cho rằng tuýp người như cậu ta luôn có khả năng cao làm ra những chuyện vượt quá sức tưởng tượng. Cậu ta cũng đáng nghi vì biết rõ đường đi nước bước núi Hư Lộc." Hoa Sùng lắc đầu nói, "Nhưng mà tôi không nghĩ ra được động cơ gây án nào để cậu ta giết chết ba du khách kia cả."
"Tôi đang nghĩ không biết Tiền Sấm Giang và Viên Phỉ Phỉ có mối liên hệ bí mật nào không nhỉ." Liễu Chí Tần đút tay vào túi áo khoác. "Tôi chỉ tra được trên mạng thôi, còn lúc ở Sơn Vị Đường
có gặp hai anh em nhà Tiền hay không cũng không thể biết. Nếu có, không biết họ đã trao đổi điều gì?"
"Tiền Phong Giang khá dễ đoán. Cậu ta thích trêu chọc làm quen các cô gái. Viên Phỉ Phỉ đến một mình, trang điểm ăn mặc xinh đẹp thì Tiền Phong Giang chắc chắn sẽ cảm thấy hứng thú. Cậu ta sẽ chủ động đến gần, kể một vài chuyện phiếm làm quen."
"Trò chuyện một lúc thì Viên Phỉ Phỉ nhắc đến chuyện vụ án trường làng mười năm trước." Liễu Chí Tần đột nhiên nói.
Hoa Sùng giật đuôi mắt, chân mày chau lại rất khẽ.
Liễu Chí Tần tiếp tục nói: "Viên Phỉ Phỉ đã ba lần tới thôn Lạc Quan, mỗi lần đều ở tại người nhà nạn nhân trong vụ án đó. Lúc đầu chúng ta nghĩ cô ta có liên quan với vụ án, nhưng không phải vậy. Nên nếu cô ta cố tình dò hỏi chuyện này, thì chỉ có thể là vì tò mò, hứng thú với vụ án bí ẩn."
Hoa Sùng hiểu, anh gật đầu mấy cái, "Lúc trước bà chủ tiệm nấm cũng nói qua có du khách đến đây vì tò mò vụ án này."
"Nếu đây là một manh mối." Liễu Chí Tần đi đi lại lại, "Thì nguyên nhân cô ta để tâm đến vụ án này là gì?"
"Có nhiều người đơn giản chỉ là thích những sự kiện bí ẩn hồi hộp." Ánh mắt Hoa Sùng chợt sắc bén lên, "Nhưng cũng có người tìm hiểu kỹ càng một vụ án, là để bắt chước!"
Liễu Chí Tần cũng nhẹ biến sắc, "Theo như tính cách Viên Phỉ Phỉ thì cô ấy sẽ không tò mò hứng thú những chuyện như vậy, mà trái lại còn phải sợ hãi, nhưng cô ta chủ động lân la đến nhà các nạn nhân như thế, khả năng "bắt chước gây án" sẽ là rất cao."
"Vậy giả thiết vụ án núi Hư Lộc là do Viên Phỉ Phỉ bắt chước, phát triển từ vụ trường làng. Cô ta ba lần đến nhà dò hỏi người thân nạn nhân để tìm thông tin gây án. Đến đây thì giả thiết vẫn đang hợp lý." Hoa Sùng cúi đầu trầm tư, giọng chậm đi, "Nhưng dù chúng ta tạm gác qua một bên chuyện tính cách cô ta không phù hợp, thì hành vi sau khi gây án lại chạy tới trường làng cũ thật kỳ lạ. Cô ta gây án xong đã không có thời gian, còn đến đó làm gì, mà đã có thể bình tĩnh đến đó, lại còn không xử lý bùn đất trên giày. Cô ta đến đó để tạ ơn thần à?"
Liễu Chí Tần lắc đầu, "Không có chuyện đó đâu."
"Đúng vậy, không có khả năng." Hoa Sùng vuốt vuốt áo len trong vô thức, "Cho nên lại quay về chỗ cũ, tính cách của cô ta và các sự kiện xảy ra không khớp nhau."
Liễu Chí Tần nhìn ngón tay Hoa Sùng đang mân mê chiếc cúc áo, đột nhiên ngây người.
Ngón tay Hoa Sùng không phải quá xinh đẹp, nhưng so với những đồng đội cảnh sát đặc nhiệm ngày ngày cầm súng, tay của anh đẹp hơn nhiều, ngón tay dài, khớp xương rõ ràng, trông mạnh mẽ và rắn rỏi, tuy có rất nhiều vết chai nhưng cũng không hề xấu đi tí nào. Móng tay anh mới cắt, chắc là vội không có thời gian, hoặc không quan tâm, mà vết cắt rất vội, xiêu xiêu vẹo vẹo,ngón áp út còn bị cắt sâu quá sát đến thịt, không biết lúc cắt có đau không.
Nghĩ như thế, tim cậu đột nhiên nhoi nhói đau. Một ý nghĩ vừa lóe qua trong đầu, nhưng nhanh chóng bị cậu đẩy xuống dưới. (muốn cắt móng tay cho vợ tương lai á bà con =]])
"Anh Tiểu Liễu?" Thấy Liễu Chí Tần cứ trơ như phỗng nhìn mình chăm chăm, Hoa Sùng đành gọi một tiếng.
Liễu Chí Tần sực tỉnh vội vàng ho nhẹ mấy tiếng, che dấu sự bối rối, nói: "Lúc đầu đang nói Tiền Sấm Giang, sau lại đề cập qua Viên Phỉ Phỉ."
Hoa Sùng nhướng mày, ngón tay bỏ cúc áo ra, sờ sờ cằm, "Không ngoại trừ trường hợp nhiều người gây án, nhưng từ những kinh nghiệm của tôi thì kiểu gây án mang đậm tính nghi thức như thế này thì đa số hung thủ chỉ có một mình."
"Đúng vậy, vì nhũng kẻ "điên" đó rất khó tin tưởng ai khác ngoài bản thân, mà kiểu gây án này cần phải không gây ra bất kỳ động tĩnh nào." Liễu Chí Tần nói: "Nên đối với hung thủ, thêm một người thì khả năng bại lộ sẽ càng cao."
Hoa Sùng vuốt mặt, "Đừng nói hung thủ, có khi tôi cũng cảm thấy, người nhiều rất phiền, đặc biệt là nhiều người chênh lệch về trình độ. Nhưng người ít lại không làm xuể việc, giống như tổ chúng ta bây giờ, hai tay hai vụ án mạng, đầu này không xong đầu kia cũng không thể bỏ."
"Tổ Án Tồn Đọng làm việc đúng là có hơi kém chút." Liễu Chí Tần hiểu Hoa Sùng đang muốn nói điều gì.
Hoa Sùng thở dài, "Nhưng mà nếu không có họ, chỉ có một mình Tổ Trọng án và Tổ Hình sự thì cũng không chịu được. Tổ trưởng Tiếu thấy thế nhưng thật ra cũng rất cố gắng hoàn thành nhiệm vụ."
"Ừm, năng lực mỗi người mỗi khác nhau mà." Liễu Chí Tần nói, "Không thể ai cũng xuất sắc được"
Hoa Sùng buột miệng thốt ra, "Nếu cấp dưới của tôi ai cũng là cậu thì tốt quá rồi."
Mắt Liễu Chí Tần chợt lóe lên.
"Ý tôi là cũng giống cậu." Hoa Sùng phát hiện mình lỡ miệng, giải thích: "Cậu rất thông minh và ăn ý với tôi, có những thứ tôi không nói nhưng cậu cũng hiểu được."
Giải thích xong lại thấy cũng không ổn.
Không khí đột nhiên trở nên ngại ngùng, Hoa Sùng đành vòng về vụ án, "Ngày mai tôi đi gặp Tiền Phong Giang, hỏi vài chuyện về tình huống của Tiền Sấm Giang. Nếu Tiền Sấm Giang có vấn đề thì cậu ta là anh trai chắc cũng biết được vài chuyện,"
"Ừm." Liễu Chí Tần gãi tai, "Vậy tôi đến nhà Tiền Khánh với La Hạo xem họ có nhớ Viên Phỉ Phỉ không."
Đêm đã khuya, nhưng đồn công an vẫn luôn bận rộn. Một vài người không có chứng cứ ngoại phạm giống Tiền Sấm Giang vẫn bị giữ lại đồn chờ thẩm tra.
Lúc đi ngang qua một phòng, Hoa Sùng nghe được một giọng nam rất quen đang la lối: "Mấy người còn muốn tôi nói bao nhiêu lần? Tôi uống rượu rồi ngủ trong phòng!"
Hoa Sùng ngừng chân, "Cừu Hãn?"
Liễu Chí Tần bước lướt qua, hỏi, "Đi xem không?"
Lần nữa gặp Cừu Hãn, Hoa Sùng suýt nữa không nhận ra. Người đàn ông diện mạo bình thường này chỉ có mấy ngày mà như già hơn 10 tuổi, đầu tóc bù xù, râu ria rậm rạp, mặt bóng nhờn, mắt còn vằn vện tơ máu. Ông ta mặc một cái áo khoác nâu sẫm, dính rất nhiều vết bẩn, trông rất lôi thôi.
Vừa nhác thấy Hoa Sùng và Liễu Chí Tần, Cừu Hãn đang la lối đột nhiên im lặng, sau đó ông ta trở nên căng thẳng, lắp bắp hỏi, "Cậu... mấy cậu.."
"Vụ án này cũng do chúng tôi quản lý." Hoa Sùng kéo một cái ghế ra ngồi xuống, đẩy hộp thuốc lá qua Cừu Hãn, "Anh hút không."
Cảnh sát trong phòng thấy thế cũng biết không cần đến mình, bèn nói sơ lược một chút thông tin về Cừu hãn, rồi nhanh chóng ra ngoài.
Liễu Chí Tần ngồi vào chỗ cảnh sát vừa đi.
Hoa Sùng lật hồ sơ ghi chép: "Anh thuê phòng ở "nhà trọ ông La" à?"
Thôn Lạc Quan chỉ có một hộ nhà họ La, "nhà trọ ông La" là nông gia nhạc của bố mẹ La Hạo.
"Đúng, camera ở đó hư lâu không sửa, mẹ nó đúng là nghiệp quật." Cừu Hãn mắng xong thì chột dạ cúi mặt xuống.
Hoa Sùng suýt nữa cười lạnh ra tiếng.
Trong hồ sơ ghi rất rõ, ông ta khai mình đến thôn Lạc Quan thì trọ tại nhà trọ ông La, ngày nào cũng uống say rồi về ngủ, rất ít tiếp xúc với ai, lúc án mạng phát sinh ông ta mua một bình rượu về phòng riêng uống rồi ngủ, sau đó mới bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức. Nhà trọ ông La nếu có camera thì đã quay được lúc ông ta ra vào phòng, nhưng lại trùng hợp camera hỏng cả tuần chưa chịu thay, nhân viên nhà trọ cũng không rõ ông ta có ra ngoài hay không, nên Cừu Hãn hoàn toàn không có chứng cứ ngoại phạm.
Ở sự kiện Vương Tương Mỹ, camera quán trà ông ta cũng hỏng lâu không đổi. Thật sự đúng là quả báo nhãn tiền mà.
Liễu Chí Tần "hừm" một tiếng, "Vụ án Vương Tương Mỹ còn chưa ngã ngũ, anh một mình đến thôn Lạc Quan là muốn trốn tránh cái gì?"
Vừa nghe đến vấn đề này, Cừu Hãn càng trở nên hoảng loạn, "Tôi... tôi thấy tôi ở lại cũng không giúp gì được...."
Hoa Sùng nhìn thấy hết mọi hành vi kém tự tin, tròng mắt đảo liên tục và sự bất an của ông ta.
Người không có chứng cứ ngoại phạm, bị giữ lại đồn công an nhưng thật sự vô tội cũng sẽ lo âu, mất khống chế cảm xúc và tức giận. Còn Cừu Hãn có vẻ sợ hãi nhiều hơn là tức giận.
Hoa Sùng chậm rãi xoa cằm, ngầm suy đoán trong lòng.
"Nhìn anh có vẻ không quan tâm cảnh sát có bắt được hung thủ giết Vương Tương Mỹ không, cũng không quan tâm Vương Giai Muội đang thế nào phải không?" Liễu Chí Tần lạnh lùng cười, "Tạm thời anh cứ ở đây, phối hợp với chúng tôi điều tra phá án."
Nghe Liễu Chí Tần nhấn mạnh hai từ "phối hợp", mặt Cừu Hãn ngay lập tức vặn vẹo, mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống. Ông ta cúi đầu, nuốt nước bọt, không nói gì.
Rời phòng thẩm vấn, Hoa Sùng nói: "Cậu đã biết Cừu Hãn sợ nói chuyện với cảnh sát nên mới dùng từ "phối hợp" kích anh ta phải không?"
"Đúng vậy." Liễu Chí Tần vừa đi vừa nói chuyện: "Anh ta chạy đến thôn Lạc Quan chắc là để trốn tránh cảnh sát, ngờ đâu thôn Lạc Quan cũng lại xảy ra án mạng."
"Chỉ có một loại người sợ cảnh sát như ông ta." Hoa Sùng nheo mắt, "Là người đã gây nên tội gì đó vi phạm pháp luật."
Đúng lúc này, Tiếu Thành Tâm từ trên lầu vội vàng chạy tới, "Tổ trưởng Hoa, Tổ trưởng Hoa!"
"Sao thế?" Hoa Sùng xoay người.
"Có hai sinh viên nháo nhào đòi về đi học gấp, gây gổ um sùm với mấy cảnh sát." Tiếu Thành Tâm vẫn mang bộ dáng hấp tấp mọi ngày, nhưng đã bắt đầu có chính kiến hơn, "Tôi nghĩ không có chứng cứ ngoại phạm thì con trai chủ tịch nước cũng không được rời thôn Lạc Quan đâu."
Hoa Sùng cười, "Không sai."
"Nhưng hai đứa sinh viên này khó đối phó quá!" Tiếu Thành Tâm nhăn nhó nói, "Nó nói cái gì mà không thể nhập học muộn nếu không sẽ bị trường cho trượt môn. Bọn sinh viên mồm mép tép nhảy, làm như hai đứa nó nợ môn thì quốc gia không thể phóng vệ tinh được vậy."
"Giờ mới sợ nhập học trễ?" Hoa Sùng vạch trần không chút lưu tình nào, "Tháng chín là thời gian khai giảng mà còn bỏ đi đến đây chơi, không sợ trễ? Xảy ra chuyện mới nhớ phải trở về đi học?"
"Biết là thế nhưng cũng không thể bắt bẻ." Tiếu Thành Tâm thở dài, "Dù sao cũng là sinh viên."
"Sinh viên thì làm sao?" Hoa Sùng buồn cười, "Sinh viên thì có giấy thông hành à? Vị thành niên được bảo hộ đã đành giờ còn phải ưu tiên cho cả thanh niên cơ đấy? Để tôi lên xem thử."
Phòng thẩm vấn lớn nhất trên lầu ngồi chễm chệ hai nam sinh viên của đại học Công Nghệ Lạc Thành, thấy cửa bị đẩy ra thì quay đầu lại nhìn.
Trên đường đi Hoa Sùng đã nghe Tiếu Thành Tâm kể sơ tình huống. Hai sinh viên một tên Ngưu Minh, 19 tuổi, người còn lại tên Ngô Thần, 20 tuổi, cùng ngành khác khối, đều là thành viên của câu lạc bộ Street Dance trường, cùng bốn sinh viên khác tới thôn Lạc Quan du lịch. Đêm qua, bốn người kia đến quán bar chơi, camera và nhân chứng đầy đủ, còn hai sinh viên này khai lên núi Hư Lộc chơi nhưng camera không quay được. Hiện bốn người kia đã về lại Nông Gia Nhạc, sáng mai liền chạy về trường đi học, Ngưu Minh và Ngô Thần thì chỉ đành bị giữ lại.
Hoa Sùng thầm đánh giá hai cậu sinh viên: Ngưu Minh trông khá tuấn tú, không cao lắm, mặc áo sơ mi trắng và quần jeans, biết chào hỏi, trông như con nhà gia giáo; còn Ngô Thần mặc một bộ quần áo cầu kì chưng diện, đầu đinh, nhướng mày trừng mắt, trông rất kháu khỉnh, tay luôn siết thẳng thành nắm, có vẻ thật sự tức giận.
Tiếu Thành Tâm nói hai sinh viên làm ầm ĩ, nhưng thật ra người ầm ỹ chỉ có Ngô Thần, Ngưu Minh gần như không nói gì,ngồi im một bên như chuyện không liên quan đến hình, không sợ nhập học trễ, cũng chẳng sợ sẽ bị thành nghi phạm.
"Cảnh sát đều phá án giống mấy người vậy sao?" Giọng Ngô Thần rất lớn, "Mấy người không đi tra động cơ gây án trước à? Tôi có quen biết gì ba nạn nhân đâu, gây án làm gì?"
Hoa Sùng giật giật khóe môi, dù gì cũng là lần đầu anh bị một bị sinh viên dạy dỗ phải "tra động cơ gây án".
Ngô Thần càng nói càng hăng, làm Ngưu Minh ngồi cạnh vốn đã im lặng càng thêm an tĩnh.
"Cậu, ngồi xuống trước đã." Hoa Sùng nói: "Cậu khoa tay múa chân coi chừng trúng đầu bạn mình bây giờ."
Ngưu Minh mờ mịt ngước nhìn Ngô Thần một cái.
"Nhìn cái gì? Tao có đánh mày đâu!" Ngô Thần giận dữ nói: "Mày cũng nói gì đi chứ, cứ ngồi im thin thít? Một hồi coi chừng bị bắt ở lại giờ."
"Thì cứ ở lại thôi." Ngưu Minh tỉnh bơ đáp.
"Mẹ mày!" Ngô Thần thấp giọng mắng tục, "Mày cúp học không sao mà tao cúp học là có vấn đề đó!"
"Sợ nhập học trễ còn đến đây chơi làm gì?" Hoa Sùng khoanh tay lặp lại câu Tiếu Thành Tâm vừa nói khi nãy.
Ngô Thần giận đỏ cả mặt, hậm hực ngồi xuống, hừ hừ nói: "Mấy người điều tra đi, không phải tôi cũng không phải Ngưu Minh!"
"Cậu khai đêm qua cậu một mình đi khám phá khu núi chưa được khai phá của Hư Lộc mà. Cậu không biết Ngưu Minh ở đâu sao có thể khẳng định bạn mình vô tội?"
"Ơ hay, anh coi tay chân nó nè!" Ngô Thần vừa nói vừa định vén quần áo Ngưu Minh lên, nhưng bị Ngưu Minh lườm một cái nên đành buông tay, ngượng ngùng nói: "Khẳng khiu thế này trói gà còn không chặt đừng nói chi trói người!"
Hoa Sùng nhìn Ngưu Minh, hỏi: "Đêm qua cậu ở đâu?"
"Ôi ôi ôi, câu này hỏi bao nhiêu lần rồi mà vẫn còn hỏi?" Ngưu Minh còn chưa kịp nói, Ngô Thần đã bất mãn, "Không phải nó khai rồi sao, nó nghe ca nhạc chỗ đống lửa!"
Ngưu Minh gật gật đầu, giọng rất điềm đạm, "Đúng vậy, tôi ở đống lửa xa sân khấu ngồi một mình, nên không ai để ý và camera không quay đến tôi."
Hoa Sùng nhìn hồ sơ ghi chép thấy đúng như vậy.
Camera trên núi Hư Lộc số lượng rất hạn chế, chỉ gắn gần sân khấu, nên nếu Ngưu Minh không lại gần sân khấu thì camera không quay được cũng là chuyện bình thường.
"Chẳng lẽ mấy anh chưa bắt được hung thủ ngày nào là tụi tôi phải ở lại ngày đó luôn à?" Ngô Thần lại bắt đầu rít gào.
"Sao cậu khỏe thế?" Liễu Chí Tần nói: "Đi núi cả đêm qua, cả ngày hôm nay cũng bị thẩm tra liên tục mà đến giờ vẫn còn sức la lối."
"Thì sao?" Ngô Thần tức giận, "Tôi khỏe đó giờ. Tôi không có liên quan gì đến vụ án cả, mấy người giam tôi ở đâu cũng đừng hòng có được manh mối nào!"
"Đây không phải là "giam"." Liễu Chí Tần cười cười, "Hai cậu đang phối hợp với cảnh sát điều tra, hiểu không? Đừng có nói bậy."
Ngưu Minh thở dài, giật nhẹ góc áo Ngô Thần, "Anh đừng lớn tiếng nữa, đây là án mạng, tụi mình bị giữ lại vài hôm cũng phải mà."
Ngô Thần giật lại góc áo, "Mày thì biết gì mà nói!"
Hoa Sùng vỗ hồ sơ ghi chép trong tay, chỉ Ngô Thần, "Cậu, đừng có ồn ào. Khi nào điều tra xong, hai cậu về chúng tôi sẽ nói chuyện với trường cho hai cậu. Giờ cậu có la lối cỡ nào cũng không ra khỏi thôn Lạc Quan một bước đâu, tin không?"
Ngô Thần siết nắm đấm, vừa giận vừa sợ, lúc lâu sau mới hậm hực "hừ" một tiếng.
Còn Ngưu Minh giống như chưa từng nghe gì cả, cậu im lặng chớp mắt.
"Tối hôm qua không có chứng cứ ngoại phạm có 26 người, trong đó có Viên Phỉ Phỉ, Tiền Sấm Giang, Cừu Hãn và hai sinh viên lúc nãy." Rời đồn công an, Hoa Sùng hít một hơi khí lạnh, rồi tiếp tục nói: "Ai cũng có thời gian gây án nhưng hiện tại chỉ có Viên Phỉ Phỉ là có động cơ."
"Nhưng tâm lý cô ta lại không ổn định." Liễu Chí Tần kéo phéc-mơ-tuya áo khoác lên đến cổ, "Vẫn phải tiếp tục tra rồi."
Hoa Sùng nghe tiếng khóa kéo, quay đầu lại, đột nhiên hỏi: "Cậu lạnh à?"
Liễu Chí Tần sửng sốt, "Không có."
"Áo khoác của cậu không có lót bông à?" Hoa Sùng vươn tay, sờ lên cánh tay áo, "Đúng là không có."
"Mùa này chưa cần mặc lót bông." Liễu Chí Tần đành phải nói: "Tôi không lạnh, chỉ là gió đêm thổi hơi lạnh nên tôi kéo lên."
Hoa Sùng cúi đầu nhìn áo lông trên người mình, "Hay đổi áo không, cái này ấm hơn nhiều."
"Đừng." Liễu Chí Tần vội vàng ngăn cản, "Đưa áo cho tôi anh mặc gì?"
Hoa Sùng định bảo anh sẽ mặc áo gió của Liễu Chí Tần, nhưng lại không dám nói.
"Tôi không sợ lạnh." Anh đành chép miệng.
"Không sợ lạnh cũng phải mặc" Liễu Chí Tần nói: "Đưa áo cho anh anh lại muốn trả tôi?"
Hoa Sùng cảm thấy tranh cãi nữa thì có vẻ không hay, anh sờ soạng cái bụng đói, hỏi: "Cậu đói bụng không?"
Bận rộn cả ngày, dù chỉ ăn một bữa, nhưng đã qua cơn đói không ăn cũng không sao, Nhưng ra ngoài gió thổi lạnh quá, nên muốn tìm cái gì ấm nóng bỏ bụng.
"Hay đến quán nấm lần trước ăn lẩu nữa? Lẩu nóng ăn cũng tiện." Liễu Chí Tần đề xuất.
Hoa Sùng nhớ tới chị chủ quán từng bị Tiền Mao Giang bắt nạt, "Ừm, vậy đi quán đó đi."
Trong thôn xảy ra chuyện lớn, những quán rượu quán nướng vốn đắt khách như tôm tươi giờ đã đóng chặt cửa, đi cả con phố đúng là chỉ có tiệm nấm ở của cô là còn mở cửa.
Bà chủ quán nấm trông chẳng có gì buồn phiền, vui tươi hớn hở mà chiêu đãi các vị khách no say.
Hoa Sùng vẫy tay, "Bà chủ, cho hai phần lẩu nấm."
Chị chủ tiệm giương mắt, "A! Lại là các cậu hả! Từ từ nha, chồng tôi không có trong tiệm nên tôi phải tự nấu, nhiều việc quá lo không xuể!"
Liễu Chí Tần kéo hai cái ghế, ngồi xuống, nhìn nhìn thực khách xung quanh, đều là những du khách mai mới có thể rời thôn Lạc Quan, một vài Nông Gia Nhạc hôm nay không làm cơm, họ chỉ có thể ra ngoài ăn.
"Tôi nhớ ra rồi." Hoa Sùng nói: "Ông chủ tiệm nấm này tên Tiền Sinh Cường, cũng không có chứng cứ ngoại phạm."
Liễu Chí Tần nhìn thoáng vào trong bếp, "Vậy sao bà chủ trông rất vui thế?"
Hoa Sùng xé bao bọc đũa muỗng, "Lần trước tôi để ý hai người họ có bất hòa."
Liễu Chí Tần nhướng mày, "Sao tôi không biết nhỉ."
Hoa Sùng cười, "Tại cậu quan sát không cẩn thận."
Không lâu sau, chị chủ quán bưng lên hai phần lẩu nấm và mì ăn kèm. Hoa Sùng thuận miệng hỏi: "Đêm qua Tiền Sinh Cường không ở trong tiệm?"
Chị chủ quán đã biết cả hai là cảnh sát, xua xua tay: "Quỷ mới biết ông ta ở đâu! Tiệm này buổi tối chỉ có mình tôi lo, ông ta có xuống phụ được miếng nào đâu. Có chồng cũng như không. Nè, hai anh cảnh sát, đã điều tra được hung thủ chưa?"
"Chị rất tò mò nhỉ?" Hoa Sùng gắp một gắp mì bỏ vào lẩu.
"Thôn nhà mình có người thiêu chết, sao không tò mò được?"
Chị chủ tiệm ha ha cười, "Thật ra ai cũng tò mò cả, chỉ là có mấy người giả vờ không quan tâm thôi."
"Chị cũng biết nhiều quá."
"Thôi nói đi nói đi, có điều tra được gì chưa?"
Hoa Sùng hơi khó xử, "Chuyện điều tra không thể nói ra tùy tiện được, chị thông cảm."
Chị chủ tiệm nhếch miệng, "Uổng công lần trước tôi kể mấy anh nghe nhiều như vậy!"
"Vậy lần này chị có chuyện gì kể không?" Liễu Chí Tần cười nói: "Trông chị tò mò như thế tôi nghĩ chị cũng có mấy suy đoán."
Chị chủ tiệm vặn vẹo thân mình, "Có thì có, nhưng nói sợ hai anh không tin."
"Chị cứ nói đi." Hoa Sùng thổi thổi nấm.
"Tôi......" Chị chủ tiệm hạ giọng, "Tôi cảm thấy có người muốn hủy hoại toàn bộ thôn chúng tôi!"
Hoa Sùng khựng đũa, "Vì sao?"
"Khó chịu chứ sao!" Chị chủ tiệm nói: "Nhìn cả thôn có vẻ đều làm ăn khấm khá, nhưng chênh lệch giàu nghèo rất lớn. Như nhà chúng tôi là nhà nghèo, nhưng do tôi không sân si thôi. "Sơn Vị Đường" giàu hơn chúng tôi nhiều lắm. Có người nghèo có người giàu, cũng sẽ có người sinh ra ghen ghét thôi."
Hoa Sùng buông đũa, ánh mắt trầm ngâm.
Kiểu như chị chủ tiệm nói trong thành phố có rất nhiều, nhưng mà ở nông thôn......
"Trước kia thôn chúng tôi ai cũng nghèo, người giàu cũng chỉ 1 2 người. Giờ tuy khá giả, nhưng khoảng cách giàu nghèo còn kéo ra xa hơn rất nhiều." Chị chủ tiệm tiếp tục nói: "Lòng đố kỵ nó ghê gớm lắm, dám lại có người suy nghĩ kiểu ăn không được thì đạp đổ hết!"
Liễu Chí Tần và Hoa Sùng ăn ý liếc nhau.
Chị chủ tiệm nói xong thì vội đi, Hoa Sùng nói: "Chúng ta chỉ chú ý đến người bị hại, đã quên mất thôn Lạc Quan cũng đang phải chịu ảnh hưởng."
"Đúng vậy. Thôn Lạc Quan bị ảnh hưởng rất lớn, nếu xử lý không tốt, các thôn dân chỉ kiếm sống nhờ khách du lịch sẽ không còn đường sống mất."
Sáng sớm hôm sau, Tiền Phong Giang đã chạy vội tới đồn công an, không cần Hoa Sùng hỏi, cậu ta đã gấp gáp nói: "Em trai tôi có vấn đề! Nó muốn hủy hoại cả thôn chúng tôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT