Ngô Cửu U vốn tưởng rằng cuộc đời này sẽ không còn có quan hệ gì với Tiêu Quốc Trung nữa.

Thế nhưng vào hôm nay, ông ta lại gặp gỡ đồ đệ của Tiêu Quốc Trung.

Tuy rằng không phải tông sư võ học, nhưng lại mang đến cho ông ta rung động không kém tông sư võ học là bao.

Bởi vì Trần Dật Thần còn trẻ tuổi, nhiều nhất cũng chỉ đến hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi!

Hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, thế mà đã đến đại sư võ học Hóa Kình, như vậy chuyện cậu ta trở thành tông sư võ học chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Có thể nói Trần Dật Thần trước mắt chính là tông sư võ học thứ mười của nước H cũng không phải nói quá!

Vẻ mặt Ngô Cửu U thoải mái, chuyện đến nước này, ông ta cũng không còn sợ gì nữa, có thể chết trong tay một tông sư võ học, cho dù rơi xuống địa ngục, ông ta cũng có vinh hạnh.

Thấy vẻ mặt chết lặng của Ngô Cửu U, Trần Dật Thần đương nhiên biết không hỏi được gì, vì thế anh quay đầu nói với dì Thanh: “Dì Thanh, cố gắng ép hỏi tin tức những người còn lại của Ngữ Nữ Giáo đang ở đâu, sau đó tiêu diệt hết đi!”

“Mặt khác… Đừng để ông ta được chết quá thoải mái!” Trong mắt Trần Dật Thần xẹt qua ý lạnh, loại súc sinh táng tận thiên lương như Ngô Cửu U, cũng không biết ông ta đã giết hại bao nhiêu cô gái vô tội, giết chết luôn không khỏi quá dễ dàng với ông ta.

“Vâng, Trần đại sư!” Dì Thanh cung kính gật đầu, cũng yên lặng đổi xưng hô từ anh Trần thành Trần đại sư.

Trần Dật Thần lại dời mắt sang Đặng Thế Kỳ ở một bên.

Lúc này, Đặng Thế Kỳ nào còn dáng vẻ đẹp trai sáng láng của cậu chủ nhà họ Đặng nữa, sắc mặt anh ta trắng bệch, người run lẩy bẩy, ngay cả đũng quần cũng bị một chất lỏng màu vàng thấm ướt, hiển nhiên là bị thủ đoạn khiếp người lúc trước của Trần Dật Thần dọa sợ tiểu ra quần.

Thấy Trần Dật Thần nhìn sang, Đặng Thế Kỳ như bị sét đánh, cơ thể càng run kịch liệt hơn.

“Bộp bộp” một tiếng, Đặng Thế Kỳ quỳ thẳng xuống đất không chút do dư, bắt đầu dập đầu.

“Trần đại sư, tha mạng!”

“Trần đại sư, tha mạng!”

“Tôi là mắt chó nhìn người thấp, có mắt như mù, Trần đại sư, xin anh bỏ qua cho tôi…”

Đặng Thế Kỳ nước mắt nước mũi cầu xin tha thứ, anh ta sống non nửa đời người, chưa bao giờ trải qua tình huống thế này, trong mắt anh ta, người gần như không có địch thủ như Ngô Cửu U thế mà dễ dàng bị Trần Dật Thần dùng một mảnh lá cây đánh bại!

Hơn nữa Trần Dật Thần còn là cao thủ Hóa Kình, đại sư võ học!

Anh ta không có cách nào nghĩ ra Trần Dật Thần thân phận thật sự, cũng không dám nghĩ tới.

Anh ta chỉ biết rằng, bây giờ Trần Dật Thần muốn giết mình, dễ dàng như nghiền chết một con kiến.

Hơn nữa, cho dù Trần Dật Thần giết anh ta, nhà họ Đặng đến rắm cũng không dám đánh một cái, thậm chí ba anh ta là Đặng Phong Niên còn muốn tự mình đến cửa nhận tội xin lỗi Trần Dật Thần!

Để tránh Trần Dật Thần không vui, thẳng tay tiêu diệt nhà họ Đặng.

Trần Dật Thần lắc đầu, dáng vẻ Đặng Thế Kỳ quỳ xuống dập đầu thật thế thảm, nhưng dáng vẻ khi anh ta kiêu ngạo đá cửa xông vào thật sự rất đẹp.

“Muốn sống sao?” Trần Dật Thần lạnh lùng hỏi.

Đặng Thế Kỳ sửng sốt, tiện đà điên cuồng gật đầu, nói: “Muốn! Vô cùng muốn! Trần đại sư, chỉ cần anh cho tôi một con đường sống, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh, anh muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý…”

“Làm trâu làm ngựa, cậu còn chưa có tư cách đấy.” Trần Dật Thần hơi mất kiên nhẫn cắt lời Đặng Thế Kỳ, loại người yếu đuối như Đặng Thế Kỳ, cho anh ta làm cấp dưới, anh còn cảm thấy mình có hại.

“Vâng vâng vâng, Trần đại sư, tôi không có tư cách.” Đặng Thế Kỳ vội phụ họa, thái độ hèn mọn như đất bùn.

“Thế này đi, Chu Quảng Quyền là anh em của tôi, cậu đi giúp anh ta giải quyết phiền toái của nhà họ Chu, tôi sẽ cho cậu một con đường sống.” Sau khi trầm ngâm một lúc, Trần Dật Thần mở lời, bây giờ anh không tiện để lộ thân phận của mình, cho nên không thể trực tiếp ra mặt giúp Chu Quảng Quyền giải quyết phiền toái nhà họ Chu, tuy nhiên cũng có thể mượn tay của Đặng Thế Kỳ.

“Cảm ơn Trần đại sư! Cảm ơn Trần đại sư! Tôi nhất định sẽ giúp anh Chu giải quyết phiền toái nhà họ Chu.” Đặng Thế Kỳ quá vui mà bật khóc, lại dập đầu với Trần Dật Thần, anh ta không ngờ rằng Trần Dật Thần lại rộng lượng như vậy, thật sự tính toán buông tha cho mình.

So với tính mạng của mình, phiền toái của nhà họ Chu căn bản không tính là cái gì, dù sao núi xanh còn đó.

Trần Dật Thần vuốt cằm, anh không giết Đặng Thế Kỳ cũng không phải là anh khoan hồng độ lượng bao nhiêu, mà là Đặng Thế Kỳ vẫn chưa tu luyện ngự nữ công, cho nên đối với anh, Đặng Thế Kỳ chính là con kiến có thể có có thể không, loại con kiến này, giữ lại vẫn có chút tác dụng, nếu giết, ngoài một người máu của anh ra thì chẳng có tác dụng gì cả.

“Còn có, tôi không hy vọng có bất luận kẻ nào biết chuyện ở đây, nếu không, cậu tự gánh lấy hậu quả!” Trần Dật Thần lại hừ lạnh dặn dò một câu, cũng không có nhiều người biết anh đang ở Hóa Kình sơ kỳ, dù là người nhà họ Trần, ngoài Trần Ứng Long ra thì không có mấy người biết chuyện này, cho nên Trần Dật Thần không hy vọng anh ta tiết lộ chuyện này ra ngoài.

“Trần đại sư, anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ.” Đặng Thế Kỳ vội vàng gật đầu cam đoan, bây giờ Trần Dật Thần tuyệt đối có thể dễ dàng diệt trừ nhà họ Đặng, cho nên trừ phi đầu anh ta bị úng nước vào thì anh ta mới có thể tiết lộ tin tức của Trần Dật Thần ra ngoài.

“Vậy cút đi.” Trần Dật Thần thản nhiên mở miệng, anh đã sớm nhìn ra cái gan thỏ của Đặng Thế Kỳ, cho nên anh không lo lắng Đặng Thế Kỳ sẽ làm phản.

“Cám ơn Trần đại sư, tôi cút đây, tôi cút ngay đây!” Trên mặt Đặng Thế Kỳ nở nụ cười nịnh nọt, nói xong lập tức chạy ra ngoài như ma đuổi.

“Cô Diệp, chuyện tôi đồng ý với cô, tôi đã làm được.” Trần Dật Thần xoay người, bình tĩnh nói với Diệp Hải Đường.

“Cám ơn Trần… Đại sư.” Diệp Hải Đường chắp tay, cô ta vẫn chưa quen gọi Trần Dật Thần như vậy.

Trần Dật Thần khoát tay áo, mỉm cười: “Không cần cảm ơn, cô chỉ cần nhớ kỹ chuyện đã đồng ý với tôi là được rồi.”

Trong mắt Diệp Hải Đường xẹt qua cảm xúc phức tạp, ngay lập tức lại khôi phục lạnh lùng: “Trần đại sư yên tâm, Diệp Hải Đường tôi không phải loại người lật lọng, từ nay về sau, bất kỳ kẻ nào muốn tổn hại chị nhà, nhất định phải bước qua xác Diệp Hải Đường tôi.”

“Vậy là tốt rồi.” Trần Dật Thần gật đầu.

“Mặt khác…” Trần Dật Thần nhìn sang Liễu Thanh: “Dì Thanh, chuyện nơi này còn cần dì giữ bí mật giúp tôi, tôi không hy vọng người nhà họ Trần biết tôi là Hóa Kình sơ kỳ.”

Bả vai dì Thanh khẽ run lên, Trần Dật Thần quả nhiên biết bà có liên hệ với nhà họ Trần!

“Trần đại sự yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không lộ ra nửa từ!” Dì Thanh cung kính gật đầu, giờ phút này, bà ta vừa kính vừa sợ Trần Dật Thần, kính chính là thực lực của Trần Dật Thần, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đã là đại sư võ học Hóa Kình sơ kỳ, có thể nói, đây là người có một không hai của giới võ đạo nước H!

Điều đáng sợ là tính cách và bản lĩnh của Trần Dật Thần, xét từ mọi thứ đã biết bây giờ, rất có thể Trần Dật Phong đã chuẩn bị sẵn sàng đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Trần!

Nếu không Trần Dật Thần cũng sẽ không tu luyện đến cảnh giới này ở tuổi như vậy, thậm chí trốn khỏi nhà họ Trần vào ba năm trước cũng rất có thể là một trong những kế hoạch của Trần Dật Phong!

Chỉ vì muốn giấu đi năng lực thật sự của mình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play