“Anh Trần, anh không đuổi theo sao? ” Trong nháy mắt, Ngô Cửu U đã chạy xa được 20 mét, mắt thấy ông ta định trèo qua bờ tường, nhưng Trần Dật Thần vẫn ở nguyên tại chỗ, Diệp Hải Đường không khỏi lo lắng.

“Đương nhiên phải đuổi theo chứ.” Trần Dật Thần nói như hiển nhiên, Ngô Cửu U tự dâng tới miệng, nếu anh để Ngô Cửu U chạy thoát lần nữa thì anh nên đập đầu vô miếng đậu hũ chết cho rồi.

Sau khi Trần Dật Thần nói xong, Diệp Hải Đường còn muốn hỏi làm sao đuổi theo, thì lại thấy Trần Dật Thần tùy ý hái một chiếc lá xanh trên cây bạch quả bên cạnh.

Tiếp đó phất nhẹ một cái giống như ném phi tiêu.

Vèo!

Lá cây xé rách không khí! Bay thẳng đến chỗ Ngô Cửu U.

Diệp Hải Đường tức giận giậm chân, cô không ngờ cách Trần Dật Thần đuổi theo là lấy một chiếc lá xanh!

Đó là Ngô Cửu U, võ giả của Ám Kình trung kỳ đó.

Mà không phải là người bình thường, Trần Dật Thần khinh thường ông ta như vậy, không phải là thả hổ về núi sao?!

Dì Thanh đang nằm trên đất cũng thở dài, cảm thấy Trần Dật Thần như vậy có hơi khinh địch rồi.

Diệp Hải Đường và dì Thanh đều nghĩ như vậy, có thể tưởng tượng được lúc này Ngô Cửu U mừng rỡ bao nhiêu.

Mặc dù không quay đầu nhìn lại, nhưng ông ta có thể nhận ra được Trần Dật Thần lấy chiếc lá làm vũ khí để đuổi theo ông ta.

Thật đúng là hoang tưởng!. truyện kiếm hiệp hay

Ngô Cửu U không khỏi hưng phấn, ông ta cũng là một cường giả Ám Kình trung kỳ kỳ cựu, Trần Dật Thần vậy mà lại khinh thường ông ta như vậy.

Chỉ bằng một chiếc lá mà muốn chém ông ta?

Coi mình là võ học tông sư chắc?

Bức tường càng ngày càng gần, tâm trạng của Ngô Cửu Hoa cũng càng ngày càng hưng phấn, chỉ cần trèo qua bức tường này là ông ta có thể thoát kiếp nạn rồi!

Cuối cùng, ông ta đã chạy đến dưới bức tường.

Tuy rằng bức tường cao hai mét, nhưng Ngô Cửu U cũng không sợ, đối với một võ sư Ám Kỳ trung kỳ như ông ta mà nói, bức tường cao hai mét không khác gì một gò đất nhỏ, nhấc chân là có thể nhảy qua.

Ngô Cửu U vừa định nhấc chân nhảy qua bức tường trước mặt.

Nhưng lúc này, ông ta cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao chân ông ta lại lạnh như vậy?

Hoàn toàn không thể dùng lực đươc?

Ngô Cửu U không nhịn được cúi đầu nhìn vị trí từ bắp chân phải của mình đổ xuống.

Cái nhìn này lập tức khiến ông ta kinh hãi, hồn bay phách tán!

Chân của ông ta….

Mất rồi!

Từ dưới phần cẳng chân, đã đứt lìa hết cả rồi!

Bị đứt khi nào? Ngô Cửu U không có thời gian để suy nghĩ đến vấn đề này, bởi vì rất đau!

Đau đến thấu tim!

Cơn đau dữ dội ngay lập tức khiến Ngô Cửu U mất thăng bằng mà ngã xuống đất.

Ngô Cửu U kêu lên thất thanh, chỗ phần chân bị gãy, máu chảy như suối!

Cảnh tượng dọa người này khiến Đặng Thế Kỳ sợ hãi đến thót tim, hồn bay phách lạc.

Diệp Hải Đường và dì Thanh cũng rơi vào trạng thái hóa đá giống như pho tượng điêu khắc.

Phi hoa trích diệp!

Phi hoa trích diệp!

Chiêu thức của võ học đại sư trong truyền thuyết!

Trần Dật Thần ở trước mặt, chẳng lẽ là võ học đại sư?!

Hai người đều kinh hãi không thôi, trong lòng nổi lên một cơn sóng lớn, ngoại trừ võ học đại sư, hai người cũng không thể nghĩ ra từ nào khác để miêu tả sự đáng sợ của Trần Dật Thần, một chiếc lá xanh đã làm đứt chân phải của Ngô Cửu ở cấp Ám Kình trung kỳ trước mắt họ!

Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Trần Dật Thần, rõ ràng là anh vẫn còn nương tay, không muốn giết chết Ngô Cửu, nếu không phiến lá xanh đó của anh hoàn toàn có thể xuyên vào tim của Ngô Cửu U!

“Ngô Cửu U, ông đã biết tội chưa?” Trần Dật Thần nhàn nhạt nói, anh quả thực có thể giết chết Ngô Cửu U, nhưng anh không có ý định làm như vậy, anh muốn biết Ngự nữ giáo, ngoài Ngô Cửu ra còn có tàn dư nào khác còn lưu lại hay không.

Ngô Cửu không trả lời câu hỏi của Trần Dật Thần, mặt đầy hoảng sợ nhìn anh, run rẩy hỏi: “Mày… mày là võ học đại sư?!”

“Câu hỏi này… có ý nghĩa sao?” Trần Dật Thần mỉm cười, anh có phải là võ học đại sư hay không cũng không có ý nghĩa gì, dù thế nào thì Ngô Cửu U cũng không thể thoát khỏi cái chết.

“Hahahaha!” Ngô Cửu cười điên cuồng, tuy rằng Trần Dật Thần không thừa nhận nhưng cũng coi như đúng tám chín phần rồi.

Võ học đại sư!

Võ học đại sư!

Lại là võ học đại sư!

Đi khắp một tỉnh cũng không gặp được một võ học đại sư nào, vậy mà ông ta lại gặp được!

Ngô Cửu U ông, tại sao lại xui xẻo như vậy?!

Ngô Cửu U không cam tâm, cực kỳ không cam tâm!

Ông ta nghĩ không thông, tại sao số của mình lại tồi tệ như vậy!

Tùy tiện đi ra ngoài thôi cũng có thể gặp được võ học đại sư trong truyền thuyết, hơn nữa vẫn còn rất trẻ!

“Sao ông học được ngự nữ công?” Trần Dật Thần cau mày hỏi, năm đó khi anh và Tiêu Quốc Trung ở Miêu Cương, bọn họ dường như đã giết hết ngự nữ giáo không chừa lại một người nào, Giáo Hoàng ở Hóa Kình trung kỳ bị Tiêu Quý Trung bẻ gãy tay chân ném vào động Rắn. Giáo đàn của Ngự nữ giáo cũng bị Tiêu Quốc Trung thiêu rụi sạch sẽ. Theo lý mà nói bên ngoài không thể lưu truyền công pháp của Ngự nữ giáo được, nhưng thứ Ngô Cửu U tu luyện lại là ngữ nữ công chính cống nhất, điều này khiến Trần Dật Thần cảm thấy khó hiểu.

“Mày biết Ngự nữ công?!” Ngô Cửu U kinh ngạc, ngay cả Ngữ nữ công mà Trần Dật Thần cũng biết ư! Đây là bí mật lớn nhất của ông ta, ngay cả người bạn thân nhất của ông ta là Đặng Phong Niên cũng không biết chuyện ông ta tu luyện Ngự nữ công, nhưng Trần Dật Thần lại biết, chẳng lẽ…

Ngô Cửu U đột nhiên nghĩ tới một khả năng!

“Tiêu Quốc Trung! Mày là đồ đệ của Tiêu Quốc Trung!” Ngô Cửu U không thể tin được nhìn Trần Dật Thần, chỉ cảm thấy trời sắp sập xuống rồi.

Trần Dật Thần cười khẩy: “Ông biết sư phụ tôi, xem ra ông với Ngự nữ giáo năm đó có quan hệ rất sâu.”

“Haha, đồ đệ của Tiêu Quốc Trung, hóa ra mày là đồ đệ của Tiểu Quốc Trung.” Ngô Cửu U cười điên cuồng, nước mắt tràn ra, ông ta hiểu rồi, ông ta đã hiểu rồi!

Đã hiểu tại sao Trần Dật Thần còn trẻ như vậy đã là võ học đại sư, hóa ra anh là đồ đệ của võ học tông sư Tiêu Quốc Trung!

Ngô Cửu U không biết nên nói gì nữa, gặp phải võ học đại sư cũng thôi đi, bây giờ còn có quan hệ với cả võ học tông sư.

Võ học tông sư còn đáng sợ gấp ngàn lần võ học đại sư!

Nước H to lớn, dân số 1 tỷ người trở lên, diện tích mấy triệu km vuông, chỉ có chín võ học tông sư!

Võ học tông sư, đối với thế giới mà nói là thần, là tiên và là bất khả chiến bại!

Trong số 200 triệu người, mới có thể có một võ học tông sư!

Đây chính là võ học tông sư!

Võ học tông sư có thể trấn giữ số mệnh của một đất nước!

Năm đó, sư phó của Ngô Cửu U, Lôi Thiên Sơn, là võ học đại sư Hóa Kình trung kỳ!

Đứng thứ năm trong thiên bảng của Miêu Cương! Mạnh hơn Trần Dật Thần bây giờ rất nhiều.

Nhưng Lôi Thiên Sơn như vậy lại không đỡ nổi một chiêu của Tiêu Quốc Trung, bị Tiêu Quốc Trung cắt hết tứ chi ném vào động rắn.

Ngô Cửu U đã ở nước ngoài xa xôi, sau khi biết tin Ngự nữ giáo đã bị thiêu rụi, ông ta không dám bước chân vào Nước H một bước trong mười năm liền.

Cho dù ngăn cách trùng dương với Tiêu Quốc Trung, nhưng trong mười năm đó, Ngô Cửu U vẫn sợ hãi.

Một võ học tông sư có thể khiến cho một võ giả của Ám Kình trung kỳ bên kia đại dương ngủ không ngon suốt mười năm!

Đây là sức mạnh của võ học tông sư!

Sau này, sở dĩ Ngô Cửu U dám quay về nước cũng là vì nghe tin Tiêu Quốc Trung đã lui về phía sau, không quan tâm đến chuyện thế sự nữa.

Nếu không thì có cho ông ta bao nhiêu lá gan thì ông ta cũng không dám bước vào Nước H nửa bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play