Ăn hết túi sủi cảo đông lạnh, đội trưởng Tiết liếc thấy đầu bếp Lăng đi toilet, bèn đứng dậy theo sau.
Lăng Hà bước ra khỏi toilet, chạm vai với Tiết Khiêm một thoáng, Tiết Khiêm giơ tay chống lên vách tường, chẳng chút khách sáo chặn kín lối đi, ngoắc tay với Lăng Hà.
Lăng Hà thầm nhủ, vậy là không phải đội trưởng Tiết xếp hàng đi tè rồi.
Tiết Khiêm chọn một góc phòng khách mà Nghiêm tổng không nhìn thấy, không nghe thấy, hạ giọng nói, “Cậu Lăng này, tôi muốn tán gẫu với cậu một chút về vụ án liên quan tới Lăng Hoàng.”
Lăng Hà nghe vậy thì hiểu ngay, chẳng trách Tiết Khiêm cố tình “tạt qua” Loan thành trên đường đi công tác về. Bình thường đội trưởng đội hình sự bận rộn tới mức điên đảo ngày đêm, làm gì có thời gian chạy tới hàn huyên ăn chực? Hiển nhiên Tiết Khiêm không đến để thông báo tiến triển vụ án, và cũng chắc chắn người này không “tiện thể tạt qua”.
Lăng Hà lãnh đạm nói, “Thì ra đội trưởng Tiết đến tra án.”
“Lăng Hà, vụ án của Lăng Hoàng đã có điều tra sơ bộ, tôi tiết lộ trước cho cậu một hai tình tiết để cậu yên tâm! Góp vốn lừa đảo và buôn lậu đều có nội tình, tỉnh ủy phát triển cải cách, tòa án và hải quan có gián điệp, nhận hối lộ trái pháp luật, thay xà đổi cột, cấu kết thêu dệt tội danh. Sau khi Lăng Hoàng xảy ra chuyện, tài sản công ty ông ta bị niêm phong. Nhưng tổng khổi tài sản trị giá ước chừng hai mươi mấy tỷ (~8,000 tỷ VND) lại rơi vãi thất lạc, chẳng thấy tăm hơi trong hồ sơ, số tiền này có khả năng đã bị kẻ nào đó lấy mất. Tổ chuyên án sẽ tiếp tục điều tra, điều tra được chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho cậu, cố gắng hết sức giúp cậu lấy lại tài sản thuộc về cậu và gia đình.”
“Đội trưởng Tiết vất vả rồi.” Lăng Hà gật đầu, đã biết trước là như vậy.
Ánh mắt Tiết Khiêm thấp thoáng vẻ ngập ngừng không đành lòng, nhưng vẫn nói tiếp chuyện thứ hai, “Trước khi vào tù, Lăng Hoàng còn phạm vào một vụ án nhỏ. Nhưng lúc đó ông ta tai to mặt lớn, vẫn có uy tín và danh dự nhất định, người tố cáo bị ông ta chèn ép dễ dàng, cuối cùng không làm được gì. Ông ta… ông ta bị tố cáo hành vi xâm hại tình dục một bé trai tuổi vị thành niên, quấy rối tại công ty và tại nhà, chuyện này cậu có biết không?”
“Nếu đã biết thì cậu có đoán được người tố cáo là ai không?”
Từng chữ nói ra, Tiết Khiêm đều chăm chú nhìn khuôn mặt Lăng Hà.
Lăng Hà dứt khoát nói, “Không đoán được.”
Tiết Khiêm không cho Lăng Hà cơ hội trì hoãn, “Vậy cậu biết người bị hại là ai không?”
Lăng Hà im lặng.
Tiết Khiêm híp mắt dõi theo từng biến hóa nhỏ trong biểu cảm của Lăng Hà. Lăng Hà ung dung thong thả dùng khăn bông lau tay, hành động mạnh bạo như muốn xé chiếc khăn thành mảnh vụn, đốt ngón tay siết chặt tới nỗi biến thành trắng toát, siết chặt tất cả cảm xúc phản nghịch và kháng cự trong lòng.
Lăng Hà cũng biết đội trưởng Tiết cố tình tránh mặt Nghiêm Tiểu Đao, dự dịnh một mình cạy miệng y, đây cũng có thể gọi là một cử chỉ săn sóc nhỉ? Cả quá trình nhất quyết không tha, cắn mãi không nhả, lần này cần gì phải săn sóc, muốn hỏi gì sao không hỏi luôn?
Lăng Hà khẽ nhướn mày, hỏi ngược lại, “Đội trưởng Tiết hỏi tôi? Vậy anh nghĩ là ai?”
Tiết Khiêm quyết không bỏ cuộc, kiên trì tiến tới, từng bước áp sát như đang dẫn dắt tiết tấu thẩm tra, hỏi tiếp câu thứ ba ngay tại thời khắc ánh mắt Lăng Hà thấp thoáng vẻ lảng tránh vô định, “Lăng Hà, Lăng Hoàng có phải cha ruột của cậu không? Hay cha ruột cậu là một người hoàn toàn khác, đã gặp chuyện không may vào năm đó?”
“Căn cứ theo kết quả điều tra của chúng tôi, giấy chứng tử do bệnh nan y không thể chữa chạy của Lăng Hoàng là giả, cũng không có hồ sơ phóng thích tạm tha hay giảm án. Cho nên Lăng Hoàng chưa qua đời, ông ta còn sống phải không? Hiện giờ ông ta ở đâu?… Cậu có đồng ý hợp tác nói thật với chúng tôi không, Lăng Hà?”
“…”
“Tôi không muốn.” Lăng Hà đáp lễ bằng ba chữ, tiện tay vắt khăn bông lên giá. Chiếc khăn bông lao vút trong không trung như ngọn roi, tạt “bốp” một cái vào mặt đội trưởng Tiết, do dù đội trưởng Tiết không đáng nhận cái tát này.
Lăng Hà kiên quyết cự tuyệt, không vòng vo hay dây dưa, căn bản vì lười dây dưa lằng nhằng, cả Tiết Khiêm cũng không ngờ tính tình Lăng Hà cứng cỏi và bất hợp tác tới vậy.
Tôi không muốn.
Chỉ bằng câu này, nói nữa cũng vô ích, Lăng Hà khẽ đảo mắt, chính là chuẩn bị tiễn khách!
Tiết Khiêm ho nhẹ một tiếng, “Tôi biết nhắc lại chuyện xưa này sẽ khiến cậu…”
“Nhắc lại để làm gì? Lúc đó không điều tra, bây giờ lại giả nhân giả nghĩa chạy tới chỗ tôi ân cần thăm hỏi, bới móc vấn đề?” Lăng Hà thình lình ghé sát vào Tiết Khiêm, ánh mắt nhìn gã phẫn nộ và sắc lẻm như lưỡi dao, “Có phải quá muộn rồi không?”
Ngọn lửa bừng bừng phát ra từ Lăng Hà ép Tiết Khiêm phải thối lui vài bước, hiếm thấy Tiết Khiêm ngỏ ý xin lỗi, “Vụ án kinh tế đúng là có gián điệp lạm dụng chức quyền tham ô trái phép, còn vụ án hình sự, nếu lúc đó người bị hại đang trong độ tuổi vị thành niên, không trực tiếp báo án và không có khẩu cung tỉ mỉ xác thực thì cảnh sát chúng tôi cũng…”
“Hờ!” Lăng Hà khinh bỉ phì một tiếng, hơi thở phả lên mặt Tiết Khiêm, châm chọc không chút nể nang, “Nếu khi đó người bị hại còn trong độ tuổi vị thành niên, không có khả năng tự vệ hay phản kháng, tức là bây giờ người đó cũng trưởng thành rồi, bây giờ cậu ta đã có đủ năng lực tự bảo vệ mình, cũng có đủ bản lĩnh truy đuổi và đòi lại từng món nợ mà người khác nợ cậu ta, đòi cả vốn lẫn lời, còn cần các anh xen vào nữa sao?… Đội trưởng Tiết lo nghĩ nhiều quá rồi, tôi khuyên anh rút tay về, tự lo cho thân mình đi!”
Lăng Hà khạc lửa xong thì bình thản bổ sung một câu, “Đội trưởng Tiết không cần để tâm mấy chuyện lặt vặt, anh nghĩ nhầm rồi, tôi không phải người bị hại, không ai có thể hại tôi.”
Lẽ ra không nên mời gã này ăn sủi cảo đông lạnh.
Lăng Hà âm thầm phỉ nhổ, chẳng thèm nể mặt khách, hầm hầm quay gót bỏ đi, mặc kệ Tiết Khiêm đứng trước cửa toilet.
Đội trưởng Tiết cũng khét tiếng là trái tính trái nết, giả sử hôm nay gặp phải người khác, gã đã nổi khùng mắng chửi từ lâu. Nhưng lúc này Tiết Khiêm lại không giận dữ, mà cam chịu nhẫn nhịn, chỉ nhìn theo bóng dáng quật cường quyết không thỏa hiệp của Lăng Hà, cuối cùng lắc đầu thở dài.
Thực ra Tiết Khiêm cũng đã nắm rõ việc này, có sẵn đáp án rồi, hôm nay đặc biệt tới đây chỉ để bóng gió hỏi thêm đương sự, giáp mặt kiểm chứng một phen…
Nghiêm Tiểu Đao đứng dậy khỏi bàn, vì uống nhiều, vành mắt hắn ửng hồng, gân chân vừa phẫu thuật chưa lành, hắn cất bước đi còn lảo đảo lắc lư. Nghiêm Tiểu Đao bước tới khoác vai đội trưởng Tiết như huynh đệ lâu năm, cất giọng đại ca bảo, “Nào, uống tiếp chứ.”
Lời xua đuổi của Lăng Hà nghẹn trong cổ họng, trừng mắt cảnh cáo Tiết Khiêm: Anh giỏi thì nói chuyện đó trước mặt Nghiêm Tiểu Đao xem?
Tiết Khiêm cũng dùng điệu bộ chếnh choáng che giấu sự tỉnh táo của mình lúc này, coi như không thấy ám hiệu cảnh cáo hung dữ của Lăng Hà, rành rành thái độ đã tới là không chịu về, ban đầu không mời mà đến, bây giờ lại tự mở miệng xin tá túc một đêm tại Lăng trạch!
Lăng Hà ở trong phòng bếp đun thuốc cho Nghiêm Tiểu Đao bằng nồi cát, chẳng thèm để ý tới hai gã cẩu thả trên lầu nữa.
Tiết Khiêm rất tự nhiên đi vào phòng Nghiêm Tiểu Đao, hai gã đàn ông mang rượu ra đặt trên tủ đầu giường, chuẩn bị vừa uống vừa trò chuyện thâu đêm. Trước kia đôi bên có vài hiểu lầm không giải thích được, cùng mang bộ dạng tự cao tự đại, bây giờ lại cùng thấy hổ thẹn. Hiểu lầm hóa giải, cảm thấy ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cả hai cùng sảng khoái, không ngại tiến thêm một bước, xã giao biến thành thâm giao, làm bạn cũng không tệ.
Tiết Khiêm ngồi xếp bằng trên giường, lại một lần nữa chạm cốc với Nghiêm tổng, chân thành mà nói, “Nghiêm tổng này, anh có biết làm sao chúng tôi tìm được manh mối vụ án tập đoàn Lăng thị không?”
Nghiêm Tiểu Đao, “Làm sao?”
Tiết Khiêm búng tay, “Việc này phải nhờ ơn Trần Cẩn và cậu bạn nhỏ của nó, chính là người yêu nó ở trường ấy, anh còn nhớ Tề Nhạn Hiên không?”
…
Trần Cẩn đeo trên lưng thứ ô danh là con trai của tội phạm giết người, tính cách từ nhỏ đã cứng cỏi và thẳng thắn, không lươn lẹo vòng vo, bởi vậy ác niệm tới nhanh mà đi cũng nhanh. Đội trưởng Tiết vớt cậu lên khỏi vũng bùn tăm tối từ thời niên thiếu, Trần Cẩn giống như được trút hết oán khí khổ tâm từ gan ruột ra ngoài, nhẹ nhõm sảng khoải hơn rất nhiều, tựa hồ đã vùng thoát khỏi xiềng xích ngạt thở quấn quanh cổ họng đã nhiều năm.
Cha là cha, con là con, cậu đâu có làm gì sai, tại sao phải khiêng món nợ từ đời trước để lại?
Trần Cẩn kéo theo Tề Nhạn Hiên, lại cất bước trên con đường Vinh Chính, lúc này trời đã nhá nhem, tia nắng còn sót lại len lỏi qua con phố, chẳng để tâm xung quanh có người quen cũ nhận ra cậu hay không. Trần Cẩn mời Tề Nhạn Hiên ăn mực nướng, mỗi người cắn một bên con mực, cùng ăn tới chính giữa để môi chạm môi.
Đêm nay hai người như cá gặp nước, Tề Nhạn Hiên chưa bao giờ được hưởng thụ cảm giác này, không đổi tư thế nào khác, chỉ mặt đối mặt nồng nàn, tự nhiên thấy hơi là lạ. Chẳng ngờ Trần Cẩn còn ôm lấy cậu, cho cậu cưỡi lên trên…
Trước kia hai người đã thử gần như mọi tư thế, giờ đây chỉ cảm thấy những năm tháng đó sống trên đời vô ích, cần gì phải dày vò tới vậy?
Trần Cẩn mấy lần hỏi Tề Nhạn Hiên, “Thích không? Thế này có sướng không?”
Câu này còn cần trả lời sao? Đêm đó Tề Nhạn Hiên sung sướng vô cùng, lần đầu tiên nếm trải mùi vị được sủng ái…
Phỏng chừng hai người vui đùa quá mệt mỏi, nên cũng cực kỳ buông lỏng cảnh giác, tuy rằng chỉ đang ở trong phòng Tề Nhạn Hiên, không phải trong phòng cha mẹ nhà họ Tề, nhưng lại sơ ý ngủ một mạch đến trưa trờ trưa trật hôm sau, kết quả là bị cha của Tề Nhạn Hiên bắt gặp, âu cũng là tình huống rất dễ phát sinh nếu phóng túng quá độ.
Ngươi cha cán bộ của Tề Nhạn Hiên tên là Tề Hiếu Kiệt.
Tề Hiếu Kiệt là sinh viên bình thường, tay trắng dựng nên cơ nghiệp, cẩn trọng sinh tồn trong quan trường hơn nửa đời người, tính tình thận trọng, khiêm tốn tỉ mỉ hầu hạ quan trên, vì xuất thân tầm thường không có chỗ dựa nên con đường thăng tiến cũng có hạn, từng bước leo lên chẳng dễ dàng gì. Nỗi khiếp sợ và sỉ nhục lớn nhất cuộc đời lão là tận mắt chứng kiến thằng con mình nằm trong lòng Trần Cẩn, hai thằng con trai lại có mối quan hệ không dám nói ra ngoài thế này!
Mây đen trên đỉnh đầu hòa cùng mỏi mệt tuổi trung niên lồ lộ trên khuôn mặt, Tề Hiếu Kiệt cảm giác như bóng ma Trần Cửu vừa bò dậy khỏi nấm mồ, hung tợn tát thẳng vào mặt lão, khiến làn da vàng vọt biến thành đỏ bừng, thái dương tóe máu. Chỉ trong một đêm mà gia phong bại hoại, thanh danh nhục nhã, thằng con quý tử tiền đồ sáng lạn, niềm hi vọng của cuộc đời lão coi như đã bị Trần Cẩn phá hoại.
Tề Hiếu Kiệt đấm ngực dậm chân nổi trận lôi đình, xông lên bạt tai Trần Cẩn.
Trần Cẩn cứng cỏi quỳ trước Tề Hiếu Kiệt, nói cậu thật lòng thích Tiểu Hiên, sau này muốn sống cùng Tiểu Hiên.
Tề Hiếu Kiệt rống, “Không đời nào, mày đừng có mơ, tao không đồng ý! Mày tưởng tao không biết à, thằng con của ngữ giết người như mày thì đừng bao giờ mơ tưởng!”
“Vong ân phụ nghĩa lòng lang dạ sói, tại sao ngày xưa tao lại bỏ tiền cho mày đi học! Loại nghiệt chủng như mày trời sinh đã bất lương, cải tạo vô ích, chẳng ra cái giống gì! Tao thà bỏ tiền nuôi chó còn hơn!!”
Tề Hiếu Kiệt lửa giận ngút trời, dùng tất cả những lời mằng mỏ khó nghe nhất, mắng cho thằng con mình khóc thét, mắng cho Trần Cẩn chạy ra khỏi nhà bọn họ.
Cuối cùng, lão suy sụp ngồi trên sô pha, mặt đỏ phừng phừng rơi vào phẫn nộ và nghẹn ngào, người làm cha đã lớn tuổi, vậy mà rốt cuộc vẫn phải bật khóc, liên tục tát vào mặt mình, “Quả báo, đây là quả báo của tao…”
Tề Hiếu Kiệt khóc rất khó coi, bả vai run bần bật, nước mũi lòng thòng, bao nhiêu năm chịu đủ dày vò và ân hận, “Tại tao làm bậy, tại tao tham tiền, mê muội lương tâm làm việc ác, đáng đời tao lắm…”
Trằn trọc đau khổ ba ngày, cha già họ Tề sút hơn năm kg, cú sốc cuối cùng khiến cho phòng tuyến tâm lý yếu ớt ầm ầm sụp đổ, quyết định tới cục cảnh sát tự thú. Người này giao nộp rất nhiều manh mối vụ án kinh tế năm xưa, thậm chí còn nộp cả sổ tiết kiệm tiền tham ô cho cảnh sát.
Trước khi Tề Hiếu Kiệt bị điều chuyển tới tam giang đã từng làm việc trong hải quan tỉnh lân cận, giữ một chức vụ nhỏ không quá nổi bật nhưng lại nắm thực quyền kiểm soát mậu dịch ra vào. Trong vụ án buôn lậu hải quan năm đó, lão đã cấu kết với một nhóm người gài bẫy công ty của Lăng Hoàng, đứng giữa thu được khoản tiền hối lộ cực kỳ lớn.
Về sau Tề Hiếu Kiệt tham dự vào công trình từ thiện của cục dân chính tam giang, góp tiền tài trợ cho chiến dịch “Viên chức ba thành phố gây quỹ hỗ trợ thiếu niên thất học”, cũng không phải trùng hợp bốc thăm trúng Trần Cẩn, mà lão cố tình lựa chọn để giúp đỡ thằng con nhà họ Trần, bởi vì ngay từ đầu lão đã biết Trần Cẩn là con trai của Trần Cửu trong vụ trọng án ma quỷ nọ, lão đã loáng thoáng biết được chân tướng ngay từ đầu. Lão giúp bởi vì trong lòng bất an, muốn tích đức làm việc thiện, không ngại bỏ ra một số tiền nhỏ không đáng kể để cứu vớt thằng nhỏ xui xẻo không nơi nương tựa, chuộc lại chút lương tâm cũng chẳng đáng mấy đồng của mình thuở ban đầu.
Không ngờ tích đức làm việc thiện lại thành mối họa, lương tâm chẳng chuộc được về, thằng con ngoan ngoãn trong sạch nhà mình còn bị kéo xuống, quả nhiên trời cao có mắt, quả báo không chừa một ai.
…
Nội tình câu chuyện này khiến người ta thổn thức, Nghiêm Tiểu Đao cũng lo lắng thay cho hai đứa nhỏ Tề Nhạn Hiên và Trần Cẩn. Hai thiếu niên trẻ tuổi kia, rào cản gia đình thoạt nhìn không hề nhỏ, chẳng biết với kinh nghiệm sống non nớt và đôi vai yếu ớt, hai đứa có chống chọi được áp lực như vậy không. So sánh ra, Nghiêm Tiểu Đao cảm thấy rào cản mà hắn và Lăng Hà gặp phải chưa là gì hết, hắn tự nhận xương cốt cứng cỏi, hắn gánh được.
Nghiêm Tiểu Đao chỉ uống có chừng, cho cổ họng dễ chịu thoải mái là được.
Đội trưởng Tiết có vẻ uống nhiều, vành mắt và trán ửng đỏ, ngả lưng trên gối dựa mềm mại đặt đầu giường, tay lướt điện thoại. Dường như vô tình, Tiết Khiêm cho Nghiêm Tiểu Đao xem mấy tấm hình gã tiện tay mở ra.
Tiết Khiêm nói, “Đống xương vụn của Trần Cửu, một bên vai bị cắt ra này, chắc là anh thấy rồi, khụ! Ác giả ác báo mà, chết thảm quá.”
Nghiêm Tiểu Đao liếc nhìn, ánh mắt tức thì dính chặt vào tấm hình trên điện thoại, hô hấp trì trệ.
Tấm hình này hắn chưa từng xem, thoạt nhìn có vẻ cùng chung một bộ với những tấm cục trưởng Bào đưa cho hắn lần trước, tấm “cá lọt lưới” này rành rành chụp lại mặt cắt thối rữa của một khớp xương.
Tiết Khiêm, “Bị phanh thây bằng đao đấy.”
Nghiêm Tiểu Đao, “Đúng, nên tiết diện khung xương mới thành thế này.”
Tiết Khiêm, “Anh có đoán được là chém bằng loại đao gì không?”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Cục trưởng Bào luôn kêu gọi Nghiêm Tiểu Đao hợp tác với cảnh sát, phán đoán hung thủ dùng loại đao gì, Nghiêm Tiểu Đao vẫn luôn từ chối và né tránh, hôm nay lại bị Tiết Khiêm tìm đến tận nơi, đưa ra tấm hình này.
Nghiêm Tiểu Đao không biến sắc, hàm răng khẽ cắn khóe miệng, nội tâm chập chùng chỉ trong thoáng chốc. Hướng gió khó dò tại Lâm Loan đã kích thích sóng cao vạn trượng trên mặt biển, đập vào tim hắn…
“Thế nào?” Tiết Khiêm nhướn mày, “Anh không đoán được à?”
Yết hầu Nghiêm Tiểu Đao khẽ run, bất đắc dĩ cười nói, “Trên đời này có bao nhiêu loại đao tôi còn chưa thấy hết, làm sao đoán được?”
Cả Nghiêm Tiểu Đao cũng cảm giác nụ cười của mình sượng ngắt, khuôn mặt còn khẽ giật giật, chỉ dám hi vọng đội trưởng Tiết quá chén, không nhận ra chiếc mặt nạ hắn đeo lúc này.
Tiết Khiêm híp đôi mắt lờ đờ vì say, ánh mắt như lưỡi dao khoét lên mặt hắn, hoặc như cầm hai chiếc bàn chải cứng trong tay, tính toán cọ sạch lớp sơn bám dính trên mặt hắn, cọ cho ra gương mặt sống động nhẵn nhụi bên dưới của hắn, cọ cho ra chân tướng.
Nghiêm Tiểu Đao lảng tránh ánh mắt thăm dò của đội trưởng Tiết, “Ảnh chụp không rõ, tôi không đoán được.”
Tiết Khiêm không biến sắc cầm điện thoại về, “Chắc là loại đao bằng thép cực nặng! Hơn nữa người sử dụng còn thuận tay trái nhỉ?”
Đúng, người vung đao thuận tay trái, đặc biệt lựa chọn vị trí hiểm yếu, tâm tư kín đáo, xuống tay thản nhiên.
Những manh mối này là do chính hắn thiếu cân nhắc, lắm miệng cung cấp cho cục trưởng Bào lúc trước.
Trong thoáng chốc, trước mắt Nghiêm Tiểu Đao tối sầm, bây giờ nhớ lại ngày đó mới thấy ngờ ngợ, hình như ngay từ đầu, vị Bào thanh thiên túc trí đa mưu đã nhận ra điều gì? Cục trưởng Bào cố tình nhờ hắn hỗ trợ phân tích vụ án này, chính là đang dò xét phản ứng của hắn, chuẩn bị tận diệt?
Nghiêm Tiểu Đao áy náy lắc đầu với Tiết Khiêm, “Đội trưởng Tiết, trí lực tôi có hạn, thật sự không nhìn ra, anh hỏi người nào khác cao siêu hơn đi vậy.”
Đội trưởng Tiết cũng không có ý định dây dưa hay cưỡng cầu, khoan hồng độ lượng cười trừ, “Cũng đúng! Bao nhiêu năm rồi, phỏng chừng đương sự còn chẳng nhớ ấy chứ, biết vậy đã chẳng xúc động làm ác, ai mà ngờ được là có ngày này, hài cốt nạn nhân lại nói ra chân tướng, xác nhận được hung thủ!”
Tiết Khiêm không hổ là người trong nha môn, lão luyện đối phó với các loại ngưu quỷ xà thần xét người thẩm án, nói câu này hùng hồn đanh thép, khí khái chính nghĩa hào hùng sáng rực nơi đỉnh đầu, buộc Nghiêm Tiểu Đao phải quay đi chỗ khác, ánh mắt Tiết Khiêm cháy rực nhiệt huyết, thiêu đốt hai gò má hắn… Hắn thật sự không có lời nào chống đỡ.
Nghiêm Tiểu Đao cũng đã nhận ra, không phải đội trưởng Tiết tiện thể “tạt qua” trên đường đi công tác về, trì hoãn công việc hoàn toàn không phải tác phong dứt khoát gọn gàng của Tiết Khiêm.
Cuối cùng Tiết Dạ Xoa cũng cáo từ lúc rạng sáng, lên chuyến bay sớm quay về thị cục Lâm Loan. Nghiêm Tiểu Đao đổi từ dựa đầu giường sang ngồi thẳng, vì quá căng thẳng mà duy trì tư thế cứng còng suốt vài giờ, lúc này bả vai và hông hắn vô cùng đau nhức.
Ánh mặt trời vén lên tấm màn đen bao phủ lá xanh ngói đỏ, mỹ cảnh thành phố lại phô bày màu sắc chân thật trong nắng mai. Tiết Khiêm vừa rời khỏi biệt thự, Nghiêm Tiểu Đao đã lập tức trở mình xuống giường, nét mặt nghiêm trọng, lách người chui vào phòng ngủ của Lăng Hà.
Giữa thanh thiên bạch nhật, hắn rón rén tay chân, tìm kiếm nghi vấn trọng đại tồn đọng trong lòng hắn — đao của hắn.
Từ khi bị Lăng Hà “tóm” đến đây giam lỏng, không ít đồ đạc của hắn đã bị ngài Lăng lấy đi. Tất nhiên nói giam lỏng cũng không đúng lắm, dù sao hai người vẫn có tình cảm.
…
Cùng lúc đó, Tiết Khiêm ngồi đợi chuyến bay trong sảnh, lấy điện thoại gọi cho thủ trưởng báo cáo công việc.
“Báo cáo sếp, chiếu theo suy đoán ban đầu của chúng ta, công việc đã hoàn thành!”
“Cả hai đều không nói thật, tôi cho rằng phương hướng của chúng ta là chính xác. Nhưng rất khó thuyết phục hai người họ bằng lòng hợp tác.”
Bào Chính Uy hỏi, “Sao thế, họ lại thái độ với cậu à?”
“Thái độ thì không, tôi được ăn no bụng sủi cảo đông lạnh!” Tiết Khiêm vỗ đùi, “Tôi nói sếp này, lần sau mấy chuyện như thế này sếp đừng cử tôi đi, tôi thật sự không rành ngụy trang giả tạo ngọt nhạt thăm dò đâu, tôi cũng bí bức lắm, tôi chỉ rành tra khảo nghi phạm trong phòng thẩm vấn thôi!”
Tửu lượng Tiết Khiêm tương đối khá, không kém như Nghiêm Tiểu Đao, cho nên mới dám rủ Nghiêm tổng uống rượu, rượu vào lời ra rất dễ khai thật. Tiết Khiêm nói, “Tôi cho rằng Nghiêm tổng có suy luận riêng về vết đao, nhưng tạm thời hắn kín như bưng, tuyệt đối không tiết lộ cho chúng ta biết sự thật. Chỉ cần hắn nói một câu là chúng ta tiết kiệm được cả một đường vòng! Ví dụ như hung khí ở đâu?”
Bào Chính Uy gật đầu với điện thoại, “Đúng vậy, hiện tại chúng ta có đối tượng tình nghi, nhưng rất khó tìm chứng cứ trực tiếp, Nghiêm Tiêu là góc độ mà chúng ta dễ dàng đột phá nhất, dù sao cậu ta cũng là con nuôi của vị đó.”
Chỉ dựa trên nghi ngờ bằng trực giác thì không được, hiện tại quy trình phá án đã không còn như xưa, buộc phải cần chứng cứ để người khác tin phục, không có chứng cứ rõ ràng thì tòa án không thể xét xử, vô kế khả thi. Bao nhiêu năm đã qua, không có camera quay lại hay ảnh chụp, vết máu và DNA cũng không có, lũ giá áo túi cơm trong đồn cảnh sát lại không chịu trách nhiệm cho trận hỏa hoạn hủy thi diệt tích năm đó, toàn bộ dấu vết chìm trong đống trong phế tích tro bụi, nhân chứng duy nhất còn lại là Vương Sùng Lượng thì thần kinh không được bình thường. Cảnh sát đã quen với việc dựa dẫm vào công nghệ hiện đại như camera hay DNA, cảm thấy chuyện này thật sự khó giải quyết.
Thế nhưng ai có thể ngờ, đoạn ghi hình mờ mịt còn lưu lại trong cục từ mười mấy năm trước lại giúp họ ngẫu nhiên phát hiện ra, người bí mật tố cáo Lăng Hoàng làm chuyện bẩn thỉu, chẳng ngờ lại là Thích Bảo Sơn.
Chính manh mối vòng vèo này, chính hành động vô ý này đã khiến người nào đó lộ diện, khiến những sự kiện tưởng chừng không có mối liên hệ nào, giờ phút này lại lần theo dấu vết, chầm chậm nối liền với nhau.
Tiết Khiêm nói, “Sếp à, chiêu này của sếp có sợ đánh rắn động cỏ không? Để xem bây giờ Nghiêm Tiêu định làm gì.”
Cục trưởng Bào nặng nề nói, “Hi vọng tôi không nhìn lầm Nghiêm Tiêu, chỉ mong cậu ta không làm tôi thất vọng.”
Tiết Khiêm nói tiếp, “Còn cậu Lăng nữa, cũng kiên quyết không chịu hợp tác, nhưng tôi tin rằng suy luận của chúng ta có sơ sở. Thứ nhất, có người thay mận đổi đào, giúp Lăng Hoàng thoát khỏi nhà giam, Lăng Hoàng chưa chết. Thứ hai, Lăng Hà có thể là nạn nhân của vụ án ấu dâm, nhưng chúng ta đã gặp rất nhiều nạn nhân thuộc kiểu án này, sau khi trưởng thành đều không muốn tiết lộ những sự việc kinh tởm đó, thà giấu giếm sự thật, bảo tồn danh dự chứ không tình nguyện hợp tác với cảnh sát. Chắc chắn Lăng Hoàng có vấn đề, rất có khả năng còn nhiều nạn nhân khác, đây là vụ án cấp trung! Sếp tin không, đây chỉ là một góc, chỉ cần xốc lên là sẽ lòi ra rất nhiều nhân vật khác trong đường dây cấu kết phạm tội!”
Bào Chính Uy bình tĩnh mà hàm súc đáp, “Ừ… Có khả năng là một trọng án vô cùng khó giải quyết, không khinh thường được đâu.”
Tiết Khiêm nhìn ra cửa sổ, chiếc cánh khổng lồ mở rộng trên sân bay bao la. Ánh mắt gã kiên định, “Vụ án kinh tế không thuộc phận sự của tôi, tôi cũng không có hứng thú, nhưng trung án này liên quan tới trách nhiệm hình sự, bất kể người bị hại năm đó có tình nguyện làm chứng hay không, tôi cũng sẽ không từ bỏ việc điều tra vụ án này, nhất định phải tìm được manh mối, bóc trần sự thật.”
Đội trưởng Tiết rất nhạy cảm với loại án này, hơn nữa kinh nghiệm cũng phong phú. Lúc điều tra vụ án kinh tế liên quan tới Lăng thị, gã cầm ảnh chụp hồ sơ của Lăng Hoàng, chỉ nhìn một cái đã nói, “Người này là cha của Lăng Hà đấy hả? Chắc chắn không phải cha ruột, chả cần xét nghiệm DNA tôi cũng biết thừa đây là lão Vương hàng xóm, hoặc là con nuôi.”
Cục trưởng Bào hỏi, sao cậu khẳng định chắc nịch thế? Không cần xét nghiệm DNA cơ à?
Tiết Khiêm tươi cười bỡn cợt, “Sếp à, sếp không trực tiếp làm việc hơi bị lâu rồi đấy, sếp cứ mở hội nghị khen thưởng hội nghị tổng kết cho lắm vào! Tôi trực tiếp tra án nhiều hơn, nhìn từ góc độ trinh sát hình sự của chúng tôi, phàm là thân sinh cùng huyết thống, đường nét khuôn mặt cha và con chắc chắn phải có điểm tương tự. Nhưng hai người này chẳng giống nhau chỗ quái nào cả, tự sếp nhìn hai tấm ảnh mà xem, Lăng Hoàng mặt mũi tầm thường lại đẻ ra được Lăng Hà như thế kia sao? Lão ta có phải con lai không? Lão ta không đẻ được đâu.”
“Lăng Hà thỏa mãn với việc Lăng Hoàng bị bỏ tù oan sao? Rốt cuộc cậu ta định làm gì? Cha ruột cậu ta là ai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT