Đầu đông, sương đêm buốt giá, lò sưởi bập bùng. Hàng vạn sinh linh tạm thời bất động dưới màn tuyết phủ trắng nhân gian, hoặc suy tàn hoặc say ngủ, chờ sang năm lấy lại sức sống, sẽ một lần nữa khoe sắc tranh tài.

Giới phú hào Yên đô và Thiên Tân trải qua một trận cuồng phong vũ bão. Hai vị tỷ phú bậc nhất là Giản Minh Huân và Lương Thông cùng bị bỏ tù.

Giản Minh Huân ỷ sức khỏe không tốt, lần đầu tiên được lợi nhờ cái chân què, ngồi tù chưa bao lâu đã được tại ngoại chuyển sang nằm viện, nhưng thanh danh đã mất hết, đừng mơ mộng khôi phục giang sơn đế quốc Giản thị nơi bến cảng Lâm Loan năm nào.

Còn chủ tịch Lương Thông xui xẻo vì sức khỏe quá tốt, ăn ngủ trong nhà đá Yên thành, giờ giải lao hóng gió mỗi ngày còn kiên trì chạy bộ tập thể dục. Sức khỏe dẻo dai cơ thể săn chắc như vậy, xem chừng là để nghiêm túc chờ tới mãn hạn, cứ thế ngồi tù rục xương.

Về phần sau đó hai tập đoàn Lương thị và Giản thị rớt đài, mấy lần bị chia năm xẻ bảy giữa thương trường mịt mù khói súng, cuối cùng rơi vào tay kẻ nào thì rất khó nói. Nghe đồn có một tập đoàn mang tên Hãn Hải lặng lẽ đứng sau, hình như đã biết trước không ít tin tức nội bộ, nhằm đúng thời cơ vượt lên dẫn trước, lắc lắc bên này đẩy đẩy bên kia… Dưới sự thao túng của một du học sinh tinh anh mới về nước, tập đoàn Hãn Hải nhẹ nhàng kiếm bộn, sau đó mãn nguyện rút lui, thay tên đổi họ.

Bản địa Lâm Loan bề ngoài sóng yên biển lặng, thực chất bên trong cũng dập dìu bởi dư vị sau cơn bão tố.

“Nhất ca” của đài Vệ Thị, MC hạng vàng Lư Dịch Luân từ chức.

Nghe nói anh này sang Mỹ du học. Rất nhiều người trong giới cảm thấy khó hiểu, Lư “nhất ca” đang ở giai đoạn đỉnh cao sức trẻ lại đột ngột rời khỏi showbiz, đi du học lúc này thật sự không có lợi, vài năm sau quay về, showbiz đã thay máu từ lâu, làm gì còn chỗ cho người già nữa?

Lư Dịch Luân ra đi rất kiên quyết, vừa sang đến Mỹ thì biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt paparazi, biệt tăm biệt tích.

Có người bảo Lư Dịch Luân vòng sang Anh quốc, cũng có người bảo anh này đi Thụy Sĩ, tóm lại là đảo một vòng trước mắt công chúng, sau đó đi đâu chẳng biết. Hình như anh này có ý định rời xa tầm mắt thế gian, không bao giờ trở về nữa.

Cùng lúc đó cũng có một người đi tới Châu Âu, chính là siêu cầu thủ Bối Gia Hồng của câu lạc bộ Quảng Châu ở Hằng Trung.

Bối Gia Hồng hoàn tất thủ tục chuyển nhượng sau giải đấu mùa đông, kiên quyết ra nước ngoài du học, tình nguyện hạ mức lương, không quan tâm hội phí nhiều hay ít, lựa chọn một câu lạc bộ tầm trung thuộc giải đấu ngoại hạng Tây Ban Nha.

Theo ý kiến của giới bình luận bóng đá, câu lạc bộ lần này Bối Gia Hồng lựa chọn thua xa các đội bóng thượng lưu như Real Madrid hay Barcelona, tiền lương và tiền bồi dưỡng cũng không cao, so ra còn kém mấy câu lạc bộ rỗng tuếch lắm tiền của đám nhà giàu trong nước, nhưng vào đội nhỏ thì cơ hội ra sân nhiều hơn, không đến mức ăn không ngồi rồi, Tiểu Bối chỉ mới hai lăm tuổi, chính là độ tuổi sung sức nhất, học hỏi ở Châu Âu có khi còn hòa nhập luôn ở đó! Bối Gia Hồng lựa chọn rất sáng suốt, ắt phải có cao nhân đứng sau chỉ điểm cho anh ta.

Vài người ít ỏi thật sự biết nội tình đều ăn ý giữ kín không nói ra.

Tất nhiên, người thật sự biết nội tình cũng không cần phải lên mạng đọc tin vịt, chắc chắn Lư Dịch Luân theo theo Bối Gia Hồng sang Tây Ban Nha rồi.

Một thời gian sau, những người thật sự biết nội tình là cục trưởng Bào, đội trưởng Tiết, đội phó Phương, Nghiêm tổng, Lăng Hà… đều nhận được vài bức ảnh từ Tây Ban Nha gửi về.

Hai người đàn ông trong ảnh đều quay lưng lại, kín đáo không lộ mặt, nhưng thoạt nhìn đã biết là ai.

Khung cảnh là một buổi hôn lễ trên bãi biển Tây Ban Nha, cơn mưa hoa trắng muốt tung bay khắp biển biếc mây xanh. Hai người đàn ông, một người mặc vest đen, một người mặc vest trắng, nắm tay nhau chậm rãi bước đi, cuối cùng đã tìm thấy bình yên trong cuộc đời.

Hai người họ kết hôn rồi.



Chuyện Bối Gia Hồng và Lư Dịch Luân lén gửi ảnh cưới về, hình như đã kích thích điểm nhạy cảm của người nào đó, tự thấy nhân sinh chưa hoàn mỹ, sắp không chịu được nữa rồi.

Đội trưởng Tiết có công phá án, càng vất vả, công lao càng lớn, mấy tháng sau khi thăng quan nhận quân hàm và cơn mưa lời khen, cuối cùng cũng xin được thượng cấp cho hai tuần lễ nghỉ ngơi, hơn nữa còn là nghỉ ngơi ở nước ngoài.

Lấy hộ chiếu thật sự không dễ dàng, phải được lãnh đạo chủ quản phê duyệt và ký tên. Đội trưởng Tiết cầm hộ chiếu, đặt vé máy bay, xách theo chiếc túi du lịch nhỏ, hành trang gọn nhẹ vội vã bay tới Mỹ.

Dù sao cục cảnh sát cũng có sẵn người, điều tra không khó, gã nhờ đồng nghiệp tra xét hành tung của Lương đại thiếu gia sau khi xuất ngoại. Đầu tiên Lương Hữu Huy đi Singapore, tuy nhiên chẳng biết có phải hết tiền không kiếm nổi cơm ăn nữa hay không mà sau đó lại bay tới bờ tây nước Mỹ.

Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, tuy nhà họ Lương đã không còn là trụ cột trong giới thượng lưu, nhưng chỉ cần Lương thiếu gia không ăn tiêu quá xa xỉ, biết tiết kiệm tăng thu giảm chi thì vẫn khấm khá hơn cán bộ phổ thông rất nhiều, ít nhất vẫn còn vài căn bất động sản ở Yên thành và bờ biển phía Tây nước Mỹ, không bị tịch biên hoàn toàn.

Yên thành phía Bắc bán cầu đang chìm trong băng tuyết, nhưng Nam California lại là thế giới khác hẳn, bờ biển rực rỡ nắng vàng, hoa thơm chim hót, rất phù hợp để nói chuyện yêu đương.

Bãi biển Santa Monica bên bờ Thái Bình Dương là thắng cảnh du lịch nằm khá gần Los Angeles và Hollywood, du khách trên toàn thế giới đổ về như mắc cửi, mũ cói rộng vành, quần short sặc sỡ cùng váy dài đỏ rực phủ kín bờ cát, tạo thành khung cảnh phồn hoa tuyệt diệu như thiên đường.

Du khách đông, cơ hội làm ăn cũng rất nhiều.

Hoa kiều sinh sống ở đây cũng khá đông, vô số khách khứa rời khỏi phiên chợ sáng, tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ đồ ăn mua bên ngoài.

Chợ phiên ẩm thực luôn đầy ắp các quầy ăn vặt mang phong cách của đủ quốc gia. Nghe nói gần đây chiếc food truck đông khách nhất là xe bánh rán của một du học sinh người Hoa! Chiếc xe tải bán bánh rán này sơn màu đỏ rực, sừng sững chiếm lĩnh một góc chợ, đoàn người xếp hàng rồng rắn từ trước cửa xe tới tận bờ biển.

Chiếc xe bánh rán chỉ bán từ sáng sớm đến hai giờ chiều mỗi ngày, vì đắt khách quá, các du học sinh đứng quầy làm không xuể, đành phải gọi điện cho ông chủ, “Anh Huy à, xếp hàng đông quá, ra giúp bọn em rán bánh với!”

Lương Hữu Huy buộc chiếc khăn tam giác in hình chim thiên đường kiểu Hawaii trên đầu, mặc áo ba lỗ và quần short rộng, khá hòa nhập với khung cảnh địa phương, thoạt nhìn có vẻ đã trà trộn khá lâu giữa đám thanh niên Hoa kiều sinh sống ở đây, dọc đường còn dùng tiếng địa phương trêu chọc người bên cạnh.

Lương Hữu Huy đi tới cửa sau xe tải, nhón một miếng bánh rán giòn, bắt đầu ăn vụng đồ ăn nhà mình.

Cô bé du học sinh liếc thấy cậu trong xe, nhỏng cổ gọi, “Anh Huy ăn gì thế? Lại đây rán bánh chứ!”

Miệng Lương Hữu Huy còn dính vụn bánh, “Ờ, để ăn trước đã, anh đói quá, sáng dậy muộn chưa ăn cơm!”

Cô bé du học sinh xách muôi chỉ vào cậu, “Anh đừng ăn nữa, định ăn hết à, nhanh lên đi!”

Lương Hữu Huy chùi ngón tay, bước lên xe. Mấy tháng qua, cậu đã học được rất nhiều điều mới mẻ mà trước kia cậu không bao giờ tưởng tượng nổi, tỷ như đi làm thuê, quan sát sắc mặt chủ, tỷ như rửa bát trong nhà hàng, hoặc tỷ như gân cổ rao bán bánh rán trái cây ven đường!

Trước đây ai có thể ngờ? Chẳng ai dám ngờ cậu quý tử của chủ tịch Lương Thông lại phải lăn lộn tới Mỹ bán bánh rán ven đường.

Động tác của Lương Hữu Huy còn rất điêu luyện, đổ bột rán bánh rồi nhấc lên rất nhanh, không điêu luyện thì khách phàn nàn đó!

“Bánh rán giòn hay bánh quẩy?”

“Hay hay không cay?”

“Rau mùi?… Anh không ăn rau mùi hả?… Tôi nói anh nghe, rau mùi ngon lắm đấy! Bánh rán không rau mùi khác gì sủi cảo không có giấm, cơm trắng không có Lão Can Mụ, làm sao chuẩn vị được!”

“Một quả trứng thôi hả? Hai đi người anh em! Trứng nhà tôi toàn là trứng gà vườn đấy!”

Đôi mắt hai mí kiểu Âu của Lương Hữu Huy thỉnh thoảng lại tít lên, phần lớn thời gian chỉ tập trung vào chiếc chảo bốc hơi xèo xèo trước mặt. Đứng đầu hàng là hai cô sinh viên theo học gần đây. Đằng nào miệng cũng rảnh, không có trai đẹp thì trêu gái đẹp cũng được, cậu cười ha hả chọc hai cô bé, “Tặng em thêm một quả trứng nhé? Quả này anh tặng, không lấy tiền!”

Hai cô gái cầm bánh rán cười rung cả người, trước khi đi còn ngoái lại hỏi cậu, “Ngày mai anh đẹp trai có ra quán nữa không? Mai gặp nhé.”

Lương Hữu Huy cũng toét miệng cười, giũ giũ chiếc khăn hoa, “Mai lại đến!”

Cậu thành thạo múc một muôi bột mì trải lên mặt chảo, vẽ thành hình chiếc bánh khổng lồ, rũ mắt hỏi vị khách tiếp theo, “Mấy trứng?”

“Bốn trứng.” Giọng đàn ông thô ráp trầm trầm.

Bàn tay Lương Hữu Huy run lên, bột mì văng mất nửa, rớt lộp bộp xuống sàn xe.

Cậu ngước lên, trừng trừng nhìn người trước mặt.

Người đàn ông có làn da ngăm khỏe khoắn, đeo kính đen, mặc áo ba lỗ đen, quần dài cũng màu đen thật sự lạc quẻ với khung cảnh lãng mạn tình tứ trên bãi biển Nam California, trông cứ như diễn viên đóng mật vụ KGB* trong bộ phim tình báo chiến tranh nào đó đi lạc ra đây, phong cách chướng mắt quá.

Lương đại thiếu gia tức khắc ngẩn ngơ. Ánh nắng phía trước chói chang vô cùng, cậu nghĩ mình đang nằm mơ, kinh ngạc trố mắt, nói không nên lời.

Tiết Khiêm hất hàm, giọng điệu cục cằn, “Đánh trứng đê, bốn quả. Cay. Rau mùi.”

Khẩu vị của gã thế nào, chẳng cần nói Lương thiếu gia cũng biết.

“Anh…” Lương Hữu Huy khẽ gọi.

“Tôi gọi cậu là anh mới đúng, cậu rán bánh cho tôi trước đã! ĐCM từ sáng đến giờ bố chưa ăn cơm.” Tiết Khiêm hừ một tiếng.

Từ sớm tinh mơ tới trưa trờ trưa trật, đội trưởng Tiết mới tìm được khu chợ và chiếc food truck này, đói bụng phát bực cả mình.

Ngón tay Lương Hữu Huy cứng đờ, quýnh quíu như thợ vụng mất kim, loay hoay trước cái chảo mãi không rán nổi một chiếc bánh tử tế. Bánh rán lên trông rất khó coi, phần nhân nhăn nhúm thành tám cánh hoa.

Tiết Khiêm nghiêng đầu dòm chiếc khăn hoa bự chảng của Lương Hữu Huy, “Ồ, khăn trùm đầu đẹp đấy, trông dâm lắm.”

Bạn du học sinh phụ trách thu tiền bên cạnh chẳng hiểu mô tê gì, không khỏi nhìn thêm mấy lần, người này có vẻ không tử tế, mặt mũi hung ác quá, chẳng lẽ là thu phí bảo kê?

Tiết Khiêm ngậm nửa điếu thuốc, hàm hồ hỏi, “Hai cô bé lúc nãy là ai? Quen hả, thân hả?”

“Không biết, không quen!” Lương Hữu Huy lắc đầu, vội vã phủi sạch quan hệ.

“Không quen sao cậu trêu người ta?… Cậu quen tôi không? Cậu có thân với tôi không?” Tiết Khiêm lạnh lùng nhìn Lương thiếu gia.

Lương Hữu Huy gật đầu lia lịa, khóe mắt chợt cay xè, dòng nước ấm trào ra. Cuối cùng cuộc sống khổ sở cô đơn quạnh quẽ đã chấm dứt rồi, tự nhiên muốn khóc quá, nhớ nhà quá. Ba cậu ngồi tù, đám bạn đểu khăng khít tiệc tùng ngày xưa lập tức giải tán, đồng loạt từ mặt cậu thiếu gia rớt đài, chàng quý tộc xuống dốc, cậu chẳng còn ai để nương tựa trong cuộc đời…

“Anh à, em nhớ anh lắm.” Lương Hữu Huy nói.

Rốt cuộc Lương Hữu Huy cũng làm xong chiếc bánh rán bốn trứng méo xẹo, mặc kệ đoàn người xếp hàng rồng rắn phía trước, cậu nhảy xuống khỏi xe tải từ cửa sau.

Tiết Khiêm một tay cầm bánh rán, tay còn lại vươn ra, dùng toàn bộ cánh tay ôm Lương Hữu Huy vào lòng.

Hai cơ thể ấm áp ẩm ướt mồ hôi dán chặt vào nhau, lồng ngực cả hai cùng run lên, đơn độc quạnh quẽ đã lâu, thật sự không thể chống lại tiếp xúc cơ thể thân mật như vậy. Tiết Khiêm vẫn ngậm đầu lọc thuốc, thẳng thắn bao trùm đôi môi Lương Hữu Huy. Lương Hữu Huy vội vã ôm chặt anh Tiết của cậu, môi lưỡi nồng nhiệt gặm cắn, hôn sâu, hôn tới lửa tình rừng rực thiêu đốt mọi cảm xúc. Khách du lịch tấp nập trên bãi biển Nam California vô cùng cởi mở với đồng tính, chẳng cần ái ngại điều gì, tốp năm tốp ba khách qua đường huýt sáo mấy tiếng với họ, không ngừng cổ vũ hào hứng.

Đầu lọc thuốc nhanh chóng bị nước miếng thấm ướt, đảo qua đảo lại trong miệng hai người. Cổ họng Lương Hữu Huy nghẹn một cái, suýt thì nuốt chửng đầu lọc thuốc nọ.

“Đợi em chút.” Lương thiếu gia tách miệng, phun đầu lọc thuốc “phì” một cái, rồi lập tức ôm lấy đội trưởng Tiết gặm cắn như chó sói, toàn bộ cơ thể cọ lên cọ xuống, chiếc khăn hoa trên đầu đã bay mất từ lâu.

Bạn du học sinh ló đầu khỏi xe, nhìn mà choáng váng, “Ôi đệt… Bạn trai à?”

“Anh đưa em về nhà nhé?” Tiết Khiêm tháo kính đen, nhìn thẳng vào mí mắt xinh đẹp của Lương Hữu Huy, khẽ nói.

“Vâng ạ! Đi hết hai khu phố, phòng 316 chung cư số 508 đường Jackson, để em đưa anh đi.” Lương Hữu Huy bặm môi, cả người giống hệt con bạch tuộc tám xúc tu quấn lấy đồng chí Tiết.

“Đ*t…” Đội trưởng Tiết chửi một tiếng.

Thằng dâm dê này hiểu sai hoàn toàn ý nghĩa của hai chữ “về nhà”, Tiết Khiêm âm thầm sỉ vả Lương thiếu gia, nhưng cũng thích sự “hiểu sai” này. Gã cũng khô héo, cũng động lòng, cũng vô cùng khát vọng.

Gã lại cúi xuống hôn một cái, chẳng còn do dự hay băn khoăn, sảng khoái nói, “Đưa anh đi đi, chung cư gì ấy nhỉ, số bao nhiêu, ở đâu?!”



Sau đó, Tiết Khiêm đưa Lương Hữu Huy từ Nam California về nước, hai người kín đáo dọn về định cư lâu dài cùng nhau.

Bị dùi cui và còng tay trấn thủ, thiếu gia không dám lêu lổng bên ngoài, nửa đời sau ngoan ngoãn làm chồng hiền đoan chính, ngày ngày bơi trong mật ngọt chờ đồng chí Tiết lật thẻ bài lâm hạnh. Nếu cậu dám ra léng phéng bên ngoài, chồng cậu sẽ đ*t chết cậu.

Công việc của Tiết Khiêm quá bận rộn, thường xuyên trực đêm xử lý trọng án không về nhà. Nghe nói Lương thiếu gia cả ngày ở nhà nhớ chồng tới nao nứng, nếu anh Tiết không về nhà ngủ, phỏng chừng cậu sẽ mở luôn quán bánh rán ngoài cổng Cục cảnh sát để canh chừng.

Cùng lúc đó, Nghiêm tổng bị giam trong Cục cũng sắp mãn hạn tù.

Bởi vì vụ án Cổ Diệu Đình, cuối cùng Nghiêm Tiểu Đao vẫn phải nhận hình phạt vì tội làm náo loạn hiện trường vây bắt tội phạm. Nếu đối phương là tội phạm bình thường không ai chú ý tới, sự việc hoàn toàn có thể chuyện lớn hóa nhỏ, dùng lý do “phòng vệ chính đáng” để khoan dung. Nhưng chính bởi trọng án mười lăm năm này gây ảnh hưởng mạnh mẽ tới xã hội, làm dấy lên bao nhiêu cuộc tranh luận sôi nổi, rất nhiều ánh mắt dõi theo phán quyết của các nhân vật liên quan, Nghiêm Tiểu Đao không muốn gây thêm phiền phức không cần thiết cho cục trưởng Bào, hắn cũng không cần người khác bào chữa cho hắn, hắn không ngại gánh vác trách nhiệm hắn nên gánh.

Tòa xử hắn tội “Dùng vũ khí cố ý gây thương tích”, tuy nhiên đã bao gồm các nhân tố phòng vệ chính đáng và lập công tự thú, vì vậy mức phạt cũng không nặng, chỉ sáu tháng mà thôi. Mức phạt ngắn, không nhất thiết phải ngồi tù, nên hắn bị tạm giam ngay tại Cục, kiên nhẫn đợi mãn hạn là xong.

Tháng Chạp rét đậm, bến cảng Lâm Loan không giống Hong Kong, sương giá mịt mù lượn lờ trên mặt biển, ánh nắng ấm áp thắp sáng biển xanh dưới màn sương trắng.

Một chiếc xe hơi thong thả chạy trên quốc lộ duyên hải vẫn còn đọng tuyết, tốc độ không nhanh không chậm, thảnh thơi lướt qua trời đông giá rét, chẳng mấy chốc mùa xuân sẽ lại trở về.

Nghiêm Tiểu Đao vừa tập luyện và hóng gió buổi sáng, hơi thở nóng hổi không ngừng phả ra từ miệng. Hắn vẫn giữ thói quen rèn luyện bất chấp ngày đông lạnh nhất và ngày hè nóng nhất, sáng sớm mùa đông cũng xối nước lạnh, tắm nước lạnh, khiến các phạm nhân khác cùng bị giam trong Cục trợn mắt há mồm, mười phần kính nể.

Nghiêm Tiểu Đao ăn bữa sáng gồm cháo, bánh bao và dưa muối, cảm thấy nhạt miệng, bèn xin quản giáo quen một điếu thuốc hút.

Là người đã trải qua cuộc sống khổ sở túng bấn, hắn chưa đến mức chịu không nổi, nhưng vẫn thường xuyên nhung nhớ các bữa cơm Tây năm món tinh tế của ngài Lăng, nhung nhớ Lăng Hà nằm ngửa trên chiếc giường lớn lấp lánh ánh trăng bàng bạc, thân thể trần trụi, mái tóc xõa tung, phóng đãng động lòng người… Phải ra tù nhanh thôi.

Nửa năm ăn không ngồi rồi trong Cục cảnh sát, chủ yếu hắn giết thời gian bằng đọc sách, ngày nào cũng có khoảng tám tiếng đọc sách. Hắn phái Phong Phong Khoan Tử định kỳ đưa sách tới cho hắn, cứ nửa tháng hai tiểu đệ lại tới Cục một chuyến, thoăn thoắt khiêng thùng sách nặng cả tấn đến, phụ trách thu xếp cuộc sống độc thân tịch mịch nhàm chán trong tù cho lão đại.

“Cũng may là chỉ sáu tháng.” Dương Hỉ Phong cảm khái, “Nhỡ phán ba năm thì lão Đại bọn em lại thành bác học mất!”

Hôm nay là ngày thăm tù, quản giáo quen vẫy tay với hắn, đưa hắn đi qua hành lang.

Quản giáo cố tình đưa hắn vào một gian phòng đơn nho nhỏ dùng để tiếp khách. Đây không phải phòng lớn để người nhà phạm nhân tới thăm hỏi bình thường, trong phòng cũng không có đồ đạc gì, chỉ có một chiếc ghế dựa lẻ loi ở chính giữa. Nghiêm Tiểu Đao ngồi ghế đợi, ngước lên nhìn bóng người dong dỏng mở cửa ra, xuất hiện trước tầm mắt hắn!

Lăng Hà cũng thở ra khói trắng, vượt qua giá rét và băng tuyết trắng trời để tới được đây, đáy mắt tỏa sáng lấp lánh.

Bởi vì trời lạnh, hai má và chóp mũi Lăng Hà ửng hồng, còn liên tục hít hít mũi, bím tóc buộc cao phía sau đầu, dung nhan vẫn khuynh thành như cũ.

Nghiêm Tiểu Đao nhoẻn cười, mãn nguyện ngắm nhìn người yêu của hắn.

Lăng Hà vội bước tới, hai tay ôm lấy đầu Tiểu Đao. Y phát hiện tay của mình lạnh quá, bèn cuống quýt buông ra, tự thò tay vào trong áo, áp tay lên bụng dưới cho nhanh ấm.

“Ấy!… Lạnh lắm đừng làm thế…” Nghiêm Tiểu Đao vội vàng bắt lấy hai tay Lăng Hà, bốn bàn tay quấn quýt sưởi ấm cho nhau.

Tay đã ấm, Lăng Hà dồn sức hà hơi nóng vào hai bàn tay, sau đó một lần nữa bưng lấy mặt Tiểu Đao, cực kỳ trân trọng hôn sâu mấy phút đồng hồ, liếm đủ từng chiếc răng của hắn.

“Sao em lấy được phòng riêng thế?” Nghiêm Tiểu Đao vỗ bắp đùi ra hiệu.

“Tôi ‘dâng’ hộp cơm năm món của anh cho quản giáo, thế là hai chúng ta có phòng riêng!” Trong phòng chỉ có một chiếc ghế, Lăng Hà rất tự nhiên ngồi lên đùi Nghiêm Tiểu Đao, tỏ vẻ áy náy, “Xin lỗi nhé, anh không có cơm ăn rồi.”

“Được gặp em là vui lắm rồi.” Nghiêm Tiểu Đao nhe răng cười thỏa mãn.

“Anh ăn tôi cũng được.” Lăng Hà nói, vẻ như thuận miệng, rất bình tĩnh, thâm tình nhìn Tiểu Đao.

Cổ họng Nghiêm Tiểu Đao tức khắc giật lên, lảng tránh ánh mắt y, “Đừng quyến rũ anh, anh đang thèm chết đây.”

Khóe miệng Lăng Hà thấp thoáng ý cười, “Tôi cũng thèm chết, không quyến rũ anh thì quyến rũ ai?”

Nghiêm Tiểu Đao lập tức cứng ngắc, vật thể nóng rực thô ráp chọc vào đùi Lăng Hà.

Lăng Hà an vị trên người hắn, thẳng thắn cởi áo phao lông vũ. Phong cách ăn mặc của người này vẫn giản dị tới nhạt nhẽo, bên trong áo phao là áo thun ba cúc màu trắng sữa, ba cúc áo trước ngực mở rộng, lồng ngực săn chắc phập phồng dưới lớp vải mỏng tang. Set đồ này có thể sống qua bốn mùa xuân hạ thu đông, không đổi hình thức, dù sao ngài Lăng mặc gì cũng xinh đẹp nhất.

Lăng Hà cứ thế vén áo lên, khoe trọn lồng ngực và phần bụng săn chắc mịn màng trước mặt Nghiêm Tiểu Đao, hé lộ sợi dây chuyền vỏ đạn trên cổ, ra hiệu cho hắn: Anh tới đây.

“Anh có thể ăn tôi, có thể ngủ tôi, có thể làm tôi, anh muốn gì cũng được.” Lăng Hà vuốt ve cằm và cổ hắn, kiên nhẫn đợi hắn ra tay, biểu cảm tuyệt đối không phải nói đùa chọc hắn.

Phong cách của Lăng Hà chính là như vậy, chưa từng nói với Nghiêm Tiểu Đao ba chữ buồn nôn “Em yêu anh”, nhưng lại viết ba chữ “Em yêu anh” chói lọi ngay trên mặt. Giữa hai người còn gì để nói nữa đâu?

Cả người Nghiêm Tiểu Đao căng cứng đau buốt, miễn cưỡng nói sang chuyện khác, “Đừng nghịch mà, đừng giỡn nữa! Có camera kìa.”

Lăng Hà vẫn phơi bày làn da hoàn mỹ dụ dỗ người ta phạm tội, “Tôi mặc kệ camera, anh vẫn luôn muốn làm còn gì? Anh lại đây, tôi cho anh sung sướng.”

Khóe mắt Nghiêm Tiểu Đao thoáng cay cay, tâm tư nhộn nhạo rối tinh rối mù, ôm lấy người ta, nhỏ giọng dỗ dành, “Đừng thế mà, anh có vội gì đâu? Đằng nào chẳng là của anh, đợi anh ra ngoài đã.”

Nghiêm Tiểu Đao biết rõ tính tình nhất quán, một mình một hướng, gần như cố chấp, lại thường xuyên nổi cơn điên của Lăng Hà, nếu hôm nay hắn muốn, hắn thật sự có thể chiếm được Lăng Hà ngay tại chỗ.

Hắn hôn lên cần cổ xinh đẹp của Lăng Hà, “Dùng tay là được.”

Lăng Hà trở mình tuột xuống khỏi người hắn, thẳng thắn quỳ xuống trước mặt hắn, thô bạo tách hai chân hắn ra.

Nghiêm Tiểu Đao chợt hiểu Lăng Hà định làm gì.

Chiếc camera đen thui treo trên một góc trần nhà, rõ ràng Lăng Hà đã nhìn thấy từ lâu, nhưng cố tình phớt lờ, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt người ngoài, không thèm quan tâm nhân gian thế tục tùy tiện thêm mắm dặm muối cho cuộc đời mình — cả đời anh dũng còn sợ gì nữa?

Lăng Hà dùng thân thể che chắn góc độ camera có thể quay được. Vì thế, toàn bộ những gì lưu lại trong camera là tấm lưng y và khuôn mặt khép nép vùi xuống háng Nghiêm Tiểu Đao. Nhưng tư thế quỳ mập mờ thân mật, tràn ngập tình ái như vậy, ai nhìn cũng biết y đang làm gì!

Nghiêm Tiểu Đao còn vô thức định che chắn, “Tiểu Hà…”

Lăng Hà dùng răng vạch quần lót của hắn. Nghiêm Tiểu Đao nhịn mấy tháng trời, giờ cương cứng tới đau buốt, đôi mắt xanh biếc của Lăng Hà vừa nhìn đã tỏ, không chần chờ hay ngần ngại, y há miệng ra.

Lăng Hà khẽ nhíu mày, lông mi rung rung, biểu cảm vô cùng động lòng người, Nghiêm Tiểu Đao cảm động, không ngừng vuốt ve khuôn mặt, mái tóc Lăng Hà, thỏa mãn ngửa cổ, mặc cho những tiếng thở dốc nóng bỏng tuôn ra từ cổ họng. Vào khoảnh khắc trước khi bùng nổ, cơ thể hắn cong lên thành một đường móc, không thể ngăn mình vùi thật sâu vào miệng Lăng Hà…

Nhưng tới giây phút vỡ òa, hắn vẫn không nỡ, vẫn muốn rút ra, “Nhả ra đi em.”

Lăng Hà ngậm chặt hắn không buông, cứ thế mút tới khi hắn tuôn trào.

Chất lỏng nóng hổi thình lình bắn ra, bắn rất nhiều, rất phóng khoáng, không thể đè nén yêu thương mãnh liệt tới đứt cõi lòng. Nghiêm Tiểu Đao kinh hoàng, xót xa ve vuốt khuôn mặt Lăng Hà, nhìn chất lỏng của mình chảy ra từ khóe miệng Lăng Hà.

Nghiêm Tiểu Đao chưa kịp nói “Đừng nuốt”, Lăng Hà đã nuốt sạch, đúng là đồ điên mà…

Hắn kéo Lăng Hà lên, để Lăng Hà một lần nữa ngồi trên đùi hắn, Lăng Hà dùng ngón tay còn dính chút dịch thừa đút cho hắn thưởng thức, “Vị cũng được.”

Là Tiểu Đao mà.

Có gì không được chứ?

Nghiêm Tiểu Đao còn chưa ngừng thở dốc, “Ăn ngon không?”

Lăng Hà cười, không thèm để ý, “Tôi chưa ăn sáng, đằng nào cũng đang đói bụng, ăn cái này đỡ đói.”

Ăn cái này đỡ đói. Nghiêm Tiểu Đao không nhịn được tràng cười bật ra từ sâu trong lồng ngực, khóe mắt chợt hoe đỏ, thắm thiết hôn lên cổ và ngực Lăng Hà.

Cuộc đời này có được Lăng Hà, còn gì để ước ao nữa?

Gần tết Âm lịch, Nghiêm tổng được đại xá, không còn bị tạm giam trong Cục.

Sau một lần đảo quanh bờ vực đầy bão táp giữa nhân gian và quỷ giới, dạo một vòng qua miền tiếp giáp giữa hai vùng hắc bạch, bước qua dải giáp ranh hiểm ác hồng trần, dường như hắn lại một lần nữa được quay về thế tục nhân gian ngập tràn ấm áp.

Nghiêm Tiểu Đao không cảm thấy mình có gì thay đổi, chẳng qua tóc ngắn hơn, kiến thức rộng hơn, dáng dấp gầy hơn, đáy lòng bình thản hơn, nắm lấy tay người bên cạnh chặt hơn, tâm trí kiên định hơn ngày trước.

Gần đến tất niên, hắn mới ra tù không lâu, gọi điện cho cục trưởng Bào, định hẹn vài người quen cũ cùng ăn một bữa ôn chuyện trước thềm năm mới.

Bào Thanh Thiên cũng đã thăng chức, rời khỏi phân cục Lâm Loan, bây giờ là cục trưởng của toàn thị cục. Hiện tại toàn bộ sự vụ của phân cục Lâm Loan do Tiết Khiêm cai quản.

Cục trưởng Bào nói trong điện thoại, “Tiểu Đao à, có chuyện này chưa kịp nói với con, cứ định chờ con nghỉ ngơi ổn thỏa mới nói. Nhưng bây giờ tết nhất đến rồi, là dịp đoàn tụ gia đình thường tình của mỗi con người thôi, cho nên…”

Nghiêm Tiểu Đao không khỏi kinh ngạc, dịp đoàn tụ gia đình, hắn còn có thể đoàn tụ với ai? Ngoại trừ ra bờ biển vẩy rượu tế bái cha nuôi cưỡi hạc một đi không trở lại thì chỉ có về nhà bầu bạn với mẹ nuôi và người yêu của hắn, hắn còn gia đình nào nữa đâu?

Bào Chính Uy bình tĩnh nói, “Bọn chú đã tìm được thân nhân thật sự cho con rồi, xác định được bối cảnh gia đình của con… Con có bằng lòng gặp lại không? Dù sao năm hết tết đến cũng là thời điểm cả gia đình đoàn viên mà.”

“Gia đình đoàn viên?” Lúc ấy Nghiêm Tiểu Đao nói với cục trưởng Bào, “Coi như con chưa nghe thấy câu này, con thì đoàn viên với ai?”

Bào Chính Uy thở dài, cũng biết tính tình Tiểu Đao kiên cường cố chấp, “Chú cũng không ép con, chỉ định báo với con một tiếng, bây giờ cha ruột của con đang được chữa trị trong phòng hồi sức cấp cứu ở một bệnh viện quân đội tại Yên thành. Chú chỉ có nhiệm vụ báo cho con biết, con cứ tự cân nhắc thôi.”

Nghiêm Tiểu Đao rơi vào khoảng lặng.

Vì vậy trước năm mới, Nghiêm Tiểu Đao đến bệnh viện tại Yên thành nọ.

Dù hắn đã cố gắng che đậy những cảm xúc trống rỗng khổ sở, lảng tránh Lăng Hà điều tra, nhưng Lăng Hà vẫn nhận ra, khăng khăng đi cùng hắn tới Yên thành “thăm người thân”, lo hắn mất khống chế cảm xúc lại gặp chuyện không may.

Hai người mặc áo lông vừa dày vừa nặng, dùng mũ trượt tuyết che chắn cái lạnh buốt giá, bọc kín không lộ da thịt có thể giúp tâm hồn yên ả và bình thản hơn một chút.

Tiếp đãi hai người trong phòng hội nghị của bệnh viện là một vị lãnh đạo khác của Tổ chuyên án, được Bào Chính Uy ủy thác lâm thời, phụ trách đón tiếp Nghiêm Tiểu Đao đến nhận mặt người thân. Lãnh đạo giới thiệu đơn giản, “Mới từ chức, vừa sáu mươi, thực ra tuổi chưa cao nhưng bác sĩ nói bệnh tật khá nhiều, tình hình dạo này không ổn lắm… Ông ấy cũng rất hi vọng được gặp lại cậu.”

Cha ruột của Nghiêm Tiểu Đao họ Hàn, là thành viên trong một gia đình quân nhân có địa vị thường trú ở biên cương, mấy đời trong nhà đều là nhân vật lẫy lừng chiến công hiển hách.

Hôm đó cuối cùng Nghiêm Tiểu Đao đã hiểu, thực ra hắn còn chẳng phải “Lăng Hà”, mà hắn chỉ là một phiên bản tương tự với “Mạch Doãn Lương”.

Năm xưa, xuất phát từ thế lực nào đó bức ép dụ dỗ, hoặc xuất phát từ tư tâm lợi ích, hoặc cũng có thể bởi không coi trọng đứa con trai không hoàn toàn ruột thịt này, hắn bị gia đình biến thành một quân cờ chuẩn bị hi sinh. Chỉ là trong quá trình trao đổi lợi ích sau đó, cha hắn đổi ý, dù sao vẫn không đành lòng, chần chờ chẳng biết nên giữ hay bỏ, cuối cùng âm thầm nhờ người đánh tráo con trai khỏi Yên thành.

Quá trình đánh tráo liên tiếp xảy ra sự cố. Biên thuỳ và Yên thành xa xôi cách trở, núi cao đường xa, gặp sự cố cũng ngoài tầm kiểm soát. Theo kết quả điều tra hiện tại, lúc đó Nghiêm Tiểu Đao bị kẻ xấu bắt cóc trên đường, định bán đứa bé trai xinh đẹp này lấy tiền. Ban đầu hắn bị bán tới một tỉnh thành hiếm muộn con trai ở vùng duyên hải phương Nam, nhưng trên đường lại xảy ra sự cố, hắn lưu lạc bên ngoài chừng hai năm, loanh quanh một vòng lớn, cuối cùng trôi dạt đến tỉnh Ký Châu.

Gã lái buôn lừa bán hắn cũng ác giả ác báo, thiệt mạng trong vụ tai nạn xe cộ trên đường. Chiếc mô tô ba bánh không mang biển kiểm soát, giấy tờ xe cũng là giả, gã buôn người bị tông chết trở thành cái xác đông lạnh vô danh trong nhà xác, không ai đến nhận, còn Nghiêm Tiểu Đao may mắn thoát khỏi tai nạn giao thông thì biến thành một thiếu niên cô độc lang thang bên lề đường!… Mãi tới hơn một tháng sau, đúng như số phận định trước, hắn gặp được mẹ nuôi Nghiêm thị, Bồ Tát hạ phàm cứu vớt vận mạng hắn, cho hắn cơm no áo ấm.

Lãnh đạo còn nhắc tới thân phận của mẹ ruột Nghiêm Tiểu Đao.

Mẹ ruột hắn cũng là tiểu thư xuất thân từ gia tộc làm quan. Nhưng đây lại không phải mối lương duyên được cưới hỏi đàng hoàng, mà chỉ là một cuộc ngoại tình bất chấp luân thường đạo lý. Người đàn ông và đối tượng ngoại tình sinh ra nghiệt duyên, sự tồn tại của đứa trẻ vốn rất khó giải quyết, nếu không phải con ruột hợp pháp, tương lai có vào được cổng chính hay không cũng là cả một sự phiền phức rườm rà.

“Cho nên tôi cứ thế bị tống đi?” Nghiêm Tiểu Đao bình tĩnh hỏi.

“Đúng, sức khỏe của mẹ ruột cậu không tốt lắm, sau khi mất con thì vô cùng hối hận, buồn bực không vui, khoảng bốn mươi tuổi đã qua đời.” Lãnh đạo cầm ra một xấp hồ sơ bản sao, bên trên có một bức ảnh gia đình rực rỡ. Người phụ nữ thoạt nhìn cao quý xinh đẹp, đường nét khuôn mặt quả thật có vài phần tương tự, bên cánh mũi có một nốt ruồi nhỏ duyên dáng, đây chính là mẹ ruột của Nghiêm Tiểu Đao, không thể nghi ngờ.

“Họ cũng muốn đánh tráo tôi về?” Nghiêm Tiểu Đao cảm thấy khó tin.

“Đúng vậy, cha cậu hối hận, dù sao cũng là con trai ruột, muốn tráo cậu về, nhưng trong quá trình lại xảy ra sự cố. Vì ngay từ đầu đã lén lút làm nên gặp sự cố cũng không dám báo cảnh sát hay gióng trống khua chiêng, cuối cùng lạc mất cậu…” Lãnh đạo cảm thán.

“Đó là sự cố ngoài ý muốn sao? Số phận đã ấn định hai người họ không nên có đứa con trai này, tôi và ông ta cũng không còn quan hệ gì.” Nghiêm Tiểu Đao lạnh lùng nói.

“Mấy năm nay cha cậu cũng rất thương nhớ cậu, cứ nhắc đi nhắc lại, bây giờ lớn tuổi, sức khỏe yếu, gặp một lần bớt được một lần, dù cậu không muốn nhận ông ấy, hận ông ấy, thì vẫn nên gặp đi, ông ấy muốn trực tiếp xin lỗi cậu.” Lãnh đạo cũng đã cao tuổi, có lẽ phần nào thấu hiểu tâm trạng của cha mẹ Nghiêm Tiểu Đao. Làm cha làm mẹ, ai chẳng có lúc sai lầm, cho cha mẹ cơ hội sửa sai đi mà.

“Xin lỗi quá muộn màng.” Nghiêm Tiểu Đao nói, “Làm cha mẹ mà phạm sai lầm như vậy thì không thể bù đắp được.”

Lăng Hà yên vị trong phòng làm người bạn an tĩnh, không muốn xen vào chuyện gia đình của Tiểu Đao, nhưng lúc này cũng không ngờ Nghiêm Tiểu Đao cố chấp và dứt khoát như vậy.

Lăng Hà chưa bao giờ hỏi, Tiểu Đao, có thật là anh không nhớ gì về thời thơ ấu không? Anh không có chút hồi ức nào của ngày xưa sao? Vậy anh có nhớ mình cũng từng có cha mẹ, từng đến nơi đâu ở Yên thành, từng lưu lạc tới những tỉnh nào ở phương Nam cùng lũ buôn người hay không… Lăng Hà cho rằng Tiểu Đao cũng mơ hồ nhớ được vài chi tiết, nhưng quyết liệt lựa chọn quên đi, nếu đã buông tay thì không muốn nhớ lại.

Lãnh đạo có vẻ lúng túng, “Vậy hôm nay cậu có muốn gặp không?”

Nghiêm Tiểu Đao kéo ghế đứng dậy, “Cảm ơn ngài đã cho tôi biết tình hình, tôi về đây, tôi không muốn gặp ông ta.”

Lãnh đạo sửng sốt, định khuyên giải thêm, “Ông ấy lớn tuổi rồi, đang trong phòng hồi sức cấp cứu, bác sĩ nói có lẽ chỉ còn vài tháng, nhiều nhất là một năm thôi, cậu cứ vào gặp mặt trò chuyện đôi câu, coi như an ủi đi mà.”

Đau đớn và không dung thứ hằn sâu trên vầng trán Nghiêm Tiểu Đao, “Có một số chuyện không thể vãn hồi, tôi sẽ không bao giờ muốn gặp ông ta.”

“Ngài cứ nói thẳng với ông ta rằng, mẹ của tôi là Nghiêm thị, cha của tôi là Thích Bảo Sơn, tôi còn một người yêu, ngoài ra không có bất cứ thân nhân nào khác.”

Nghiêm Tiểu Đao để lại một câu tràn ngập khí phách, sau đó quay gót bỏ đi.

Dường như hắn láng máng nghe thấy tiếng hít thở nhọc nhằn qua mặt nạ ô-xy của bệnh nhân trong phòng hồi sức cấp cứu.

Hắn không hiền lành như rất nhiều người nhầm tưởng, không phải đối với ai hắn cũng tình nguyện tha thứ và khoan dung. Khi giới hạn bị giẫm nát thành tro bụi chẳng chút nể tình, hắn tuyệt đối sẽ không cúi đầu thỏa hiệp, nếu ngày xưa đã lựa chọn cốt nhục chia lìa mỗi người một ngả, hôm nay cũng đừng miễn cưỡng quay sang hư tình giả ý ép phải đoàn viên!

Ở trong lòng hắn, người xa lạ này còn không bằng một đầu ngón tay của Thích Bảo Sơn. Về đến nhà hắn sẽ chính thức lập bài vị cho Thích gia, thắp nhang khấu đầu vài cái, bái Thích Bảo Sơn làm cha ruột cũng đáng.

Vận mệnh thay đổi cuộc đời hắn, đặt hắn lên con đường nhấp nhô gập ghềnh, kiên cường vượt qua từng rào cản trên con đường ấy, hắn tiếp tục hướng về phía trước, không rẽ ngang, cũng không lưỡng lự quay đầu.

Nghiêm Tiểu Đao bước ra hành lang, Lăng Hà bên cạnh nắm lấy tay hắn.

Mười ngón giao hòa. Lăng Hà săn sóc nhìn hắn, rút tay ra, ôm chặt lấy hắn, hôn lên thái dương hắn, mạnh mẽ, lặng im vỗ về, chỉ sợ hắn thương tâm khổ sở.

Hai người bước xuống từng bậc thang loang lổ tuyết đọng, để ánh nắng ấm áp rót xuống đỉnh đầu, cõi lòng một lần nữa rộng mở bừng sáng, mười ngón tay một lần nữa đan cài, vững vàng nắm lấy nhau, mãi mãi không chia lìa.

Hai người cùng khó nhọc tìm kiếm lối thoát cho vận mệnh của mình giữa bụi gai chằng chịt, tình cờ nhìn thấy nhau trong lớp sương mờ khốn cảnh, không hẹn mà gặp được người này trên cõi đời. Gặp được, tức là rung động, gặp được, tức là ước hẹn trọn đời.

Hai người đều mang theo cái bóng khổng lồ như tòa núi băng chồng chất từ đau khổ, không ngại tiến về phía trước giữa dòng sông băng lạnh giá cô độc.

Họ nắm tay nhau, đủ để khiến núi băng tan rã, thủy triều tăm tối thối lui, quẳng hết sương mù ở lại phía sau, tuyệt đối không phụ kiếp này.

Dòng xe cộ nhộn nhịp rộn ràng trên đường cái, những con người với khuôn mặt vui tươi, không khí mừng vui đón giao thừa dần dần hiện rõ qua tủ kính của những cửa hàng ven đường và tiếng nói cười rôm rả trên phố, sưởi ấm trái tim lãng tử phiêu bạt đã nửa đời. Nghiêm Tiểu Đao nắm tay ngài Lăng, quay sang hôn thật sâu, sườn mặt tuấn tú của hai người phản chiếu trên tủ kính, sáng bừng dưới ánh đèn và ô cửa sổ được trang trí đỏ rực, dùng ánh mắt chấp thuận khế ước, đời đời kiếp kiếp nắm tay nhau, giữ chặt nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play