Ngược Dòng Vung Đao

Chương 113: Đấu tranh trực diện


...

trướctiếp

Tình thế trên sân cỏ lại bất ngờ thay đổi sau bàn thắng của Tiểu Bối.

Giống như dưới mặt cỏ có một bức đồ án thái cực vô hình bị hờ hững vùi lấp, lúc này đồ án chầm chậm xoay chuyển, đảo lộn càn khôn hai cực Âm Dương, thay đổi cả thế cuộc. Đội tuyển quốc gia san bằng tỉ số, khí thế bùng nổ, khúc quốc ca càng thêm rền vang hùng tráng, Bối Gia Hồng lại dẫn bóng vượt qua trung vệ đội bạn. Các cầu thủ giằng co qua lại, hiếm khi bóng đá trong nước có được màn phối hợp chuyền ngắn thần kỳ như vậy. Trái bóng bị o ép tới cực hạn, đội tuyển quốc gia triển khai triệt để chiến thuật tấn công tầng thấp, trái bóng được chuyền tới trước khung thành, đụng phải cẳng chân đang vội vàng nhấc lên của một hậu vệ Hàn Quốc.

“A!!!!!!!!!”

Phá lưới nhà rồi.

Trời đất, không ngờ hậu vệ đội bạn lại ghi bàn vào lưới nhà.

Tỉ số hòa chuyển sang dẫn trước, đây là thần thoại của đêm nay, người hâm mộ suýt ngất xỉu vì điên cuồng gào thét…

Qua kênh liên lạc, Lăng Hà nhanh chóng báo tin cho cục trưởng Bào và đội trưởng Tiết, “Chú ý động tĩnh bốn phía, Tiểu Bối có thể gặp nguy hiểm.”

Tiết Khiêm lẩm bẩm, “Anh chàng này dám ghi bàn thật, xịn vãi!”

Lăng Hà chợt nói, “Bối Gia Hồng sẽ có cách rời sân sớm, nhóm của đội trưởng Tiết chuẩn bị bảo vệ anh ta rời sân, đưa anh ta đi đi, ngay bây giờ, đưa anh ta đi ngay đi.”

Tiết Khiêm, “… Đã rõ. Dục Huy, đội Ba hành động!”

Trước trận đấu, rất nhiều fan hâm mộ đã bắt cầu đội nhà thắng, lúc này nhà cái mới lỗ nặng. Nếu thật sự có kẻ đứng sau thao túng trận đấu này, kẻ đó sẽ bỏ qua cho người “cãi lời” ghi bàn sao?

Có lẽ mình sẽ chết rất thảm nhỉ?

Bị chặt tay chặt chân, chia năm xẻ bảy, bị ném từ cầu cảng Lâm Loan xuống biển làm mồi cho cá, hoặc là giống như Dịch Hàn ngày trước, mang theo cơ thể chằng chịt vết thương nhục nhã ti tiện, bị ngâm trong nước biển buốt giá, da dẻ bủng beo trắng bệch… Thế thì tối nay thà chết đứng còn hơn.

Bối Gia Hồng đứng bên rìa sân cỏ, thình lình khom lưng nôn khan một lúc, sau đó bắt đầu nôn thốc nôn tháo!

Sân cỏ xôn xao, huấn luyện viên rối loạn, có người thét gọi đội y tế. Từ vài năm trước, Bối Gia Hồng đã mắc chứng nôn thần kinh dạ dày, đây không phải lần đầu anh nôn mửa, cũng không phải tình trạng mới mẻ gì, chỉ không ngờ căn bệnh lại tái phát ngay giữa trận tranh tài đẳng cấp quốc tế quan trọng thế này! Khán giả hoảng hốt, ủ rũ tới ngẩn ngơ.

Đúng lúc đó, Lăng Hà xen miệng, “Cục trưởng, trên khán đài có gì khác lạ không?”

Tiết Khiêm nói, “Dục Huy, canh giữ lối ra, cẩn thận quan sát từng người trong đội y tế!”

Kênh liên lạc đồng thời truyền đến tiếng bước chân hối hả và tiếng thở dốc lỗ mãng, Nghiêm Tiểu Đao khẽ hô, “Vừa nãy Lư Dịch Luân chạy khỏi khán đài của tôi, chắc chắn là đi tìm Bối Gia Hồng!”

Tiết Khiêm nói, “Bắt Lư Dịch Luân về, đừng để anh ta chạy lung tung một mình, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm!”

Nghiêm Tiểu Đao gắng sức gạt đám đông chen lấn trước mặt ra, đáp lời, “… Tôi sẽ tự bắt anh ta!”

Mỗi thành viên đều có nhiệm vụ riêng, theo dõi chặt chẽ mục tiêu của riêng mình giữa không gian đang liên tục chuyển động. Trên khán đài, những nơi có thể nhìn thấy tràn ngập hân hoan mừng rỡ, vụn giấy đỏ rực như lửa múa lượn trên bầu trời; mà tại những nơi không thể nhìn thấy lại đang diễn ra cuộc so tài của những tinh thần thép.

Hầu hết mọi người tập hợp về phía lối ra gần vị trí của huấn luyện viên, phỏng đoán Bối Gia Hồng sẽ ra ngoài từ lối đó, duy chỉ có Lăng Hà đứng im không nhúc nhích. Giữa đám đông cuồng nhiệt reo hò, mục tiêu của y – nhà cái lỗ nặng – hẳn sẽ đi ngược đường.

Bào Chính Uy thình lình cất tiếng, “Vừa nãy người của chúng tôi chỉ chú ý tới khán đài Trung Quốc. Cả sân vận động chỉ có duy nhất một khán đài dành cho cổ động viên đội khách, chúng tôi không để mắt tới.”

Lăng Hà cảnh giác, đứng phắt dậy, “Cục trưởng, chẳng lẽ gã đang ở khán đài chỗ tôi?”

“Cậu nhìn kỹ hàng ghế đầu trước khán đài xem, có một gã đàn ông đen nhẻm, tóc buộc thành đuôi ngựa ngắn…” Giọng Bào Chính Uy đứt quãng, giống như vừa không ngừng truy tìm vừa nói, “Sau khi dẫn trước, tự nhiên gã đứng dậy, vóc người gã rất cao! Gã sắp di chuyển… Từ đường số 15 ra hành lang… Có lẽ gã cũng tới lối đi dành cho cầu thủ để tìm Bối Gia Hồng!…”

Lăng Hà chỉ chờ manh mối của cục trưởng Bào.

Ngay tại thời điểm cục trưởng Bào lên tiếng, y đã xông ra khỏi vị trí ẩn nấp của mình.

Bào Chính Uy quát lên đầy nghiêm khắc, “Lăng Hà, ở đó đợi cho tôi, không được tự bỏ đi, quá nguy hiểm!”

“Tiết Khiêm, đội Một ra hỗ trợ! Mục tiêu đang ở lối đi số 15 phía Đông… Người mặc sơ mi đen quần dài, đeo kính râm, tóc đuôi ngựa, vóc dáng cao lớn!”

Nếu lúc này có flycam chao liệng trên bầu trời sân vận động, hẳn sẽ chụp lại được hình ảnh này: Lăng Hà với thân thể mảnh mai ra sức lách qua đám đông, cố gắng dùng con đường tiết kiệm thời gian và thể lực nhất, hướng thẳng về phía mục tiêu.

Theo sát đằng sau y là Mao Trí Tú cũng vô cùng linh hoạt.

Lăng Hà chống lên hàng rào bảo vệ, nhấc mình lướt qua lan can, hai chân đáp xuống cầu thang thậm chí còn không tạm nghỉ. Cuối cùng y đã thoát khỏi đám đông, rời khỏi khán đài, nhảy xuống hành lang dẫn vào sân cỏ.

Tiếng gió gào thét quấn quýt cùng những sợi tóc vương bên tai, xung quanh là rất nhiều bóng người chuyển động. Thỉnh thoảng giọng cục trưởng Bào vẫn vang lên trong tai nghe, chỉ cho y phương hướng truy lùng…

Xem ra chủ tịch Giản một mực chung tình với kiến trúc khoáng đạt hình tròn theo kiểu mê cung bề thế này. Giản Minh Huân ngoài mặt giản dị, quanh năm đè nén bản chất dã tâm bừng bừng, thích đao to búa lớn, nhất là những công trình kiến trúc hùng vĩ khổng lồ đầy khoa trương. Sân vận động “Danh Lưu” và “Quảng Trường Đỏ” của Lâm Loan có cùng khuôn mẫu, đường ngang ngõ tắt chằng chịt chồng chéo bên trong.

Vài lần Lăng Hà nhác thấy bóng dáng cường tráng uy dũng thấp thoáng phía cuối hành lang xa xa, nhưng lúc y đuổi tới, hành lang cuộn tròn trước mặt y đã trống trải, mở rộng thành rất nhiều ngõ nhỏ ngoằn nghoèo, mục tiêu lại chạy thoát!



Cùng lúc đó, trên sân cỏ, Bối Gia Hồng vẫn nôn thốc nôn tháo, trận đấu đã bị gián đoạn năm phút đồng hồ, mãi tới lúc đội y tế mang cáng tới đưa anh rời sân.

Bối Gia Hồng nằm ngửa trên cáng, ánh đèn bao quanh sân vận động hình tròn tựa như rất nhiều viên đá giả kim cương sáng chói giữa bầu trời đêm, hào quang lượn vòng trước mắt anh. Ý thức của anh vẫn cực kỳ tỉnh táo, anh biết mình đang làm gì, anh vẫn ấp ủ ham muốn cầu sinh và đào thoát mãnh liệt.

Nôn mửa là căn bệnh mãn tính trường kỳ của anh, mọi người đều biết, sẽ không ai hoài nghi việc này.

Đây là cách ngài Lăng chỉ điểm cho anh, bản thân anh diễn một vở kịch nhỏ, dùng biện pháp nôn mửa để né tránh 20 phút cuối trận đấu, không cần lãng phí thêm thời gian trên sân cỏ, cứ ra khỏi sân rồi biến mất, dùng cách này để thúc ép con ác quỷ nấp trong bóng tối phải hiện hình trước khi động thủ.

Ánh sáng trước mắt đột nhiên tối lại, không thấy bầu trời, không có ánh đèn, dường như anh vừa trôi vào đường hầm sâu hun hút, bốn phía chỉ có sương mù màu đen. Bối Gia Hồng hoảng sợ, gắng gượng muốn đứng dậy, lại chợt nhận ra mình vừa được khiêng vào lối đi riêng dành cho cầu thủ, chẳng biết bị đưa đến nơi nào.

Anh cảnh giác, định nhảy xuống khỏi cáng, lại bị vài người hữu dũng vô mưu bên cạnh giữ chặt tay chân, “Đừng nhúc nhích!”

Một chiếc xe cứu thương đỗ tại lối ra của hành lang, lớp vỏ xe thoạt nhìn kiên cố rắn chắc hơn xe cứu thương bình thường, trong xe lại không có bác sĩ mặc áo blouse trắng. Tất nhiên Bối Gia Hồng hoàn toàn không có bệnh và không bị thương, anh không cần cứu chữa, hiện tại anh chỉ lo lắng cho số phận bấp bênh như bước trên lớp băng mỏng của mình mà thôi.

Bị thô bạo nhét vào xe cứu thương, sắc mặt anh tái nhợt, vật lộn đẩy lùi vô số bàn tay định kìm hãm anh, “Tôi không đi theo các người! Cho tôi xuống!!”

Một người đàn ông cường tráng mặc áo chống đạn màu đen, thậm chí bên hông còn giắt súng, kéo lấy tấm áo cầu thủ của anh, “Giãy giụa cái gì? Đi theo chúng tôi nhanh!”

Cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, thoạt nhìn đã biết là có võ nghệ, lưng hùm vai gấu lại mặc đồ đen, thật sự không giống người lương thiện, Bối Gia Hồng sợ hãi trừng người nọ, “Anh là ai?”

“Tôi là trợ thủ của sĩ quan Tiết, tôi họ Phương, tới đây để bảo đảm an toàn cho cậu và người thân của cậu, đừng làm ầm ĩ.” Người đàn ông lưng hùng vai gấu đội mũ lưỡi trai đen nhẹ nhàng rút thẻ cảnh sát ra, kìm lòng không đặng khẽ nói, “Nè, bàn thằng vừa nãy đẹp vãi, tuyệt vời thật! Lát nữa Tiểu Bối ký tặng tôi được không?”

Đội phó Phương bộ dạng to lớn nhưng giọng nói không lớn, còn rất dịu dàng. Ai cũng biết siêu cầu thủ họ Bối tính tình lầm lì, độc lai độc vãng không thích trò chuyện, vì vậy Phương Dục Huy phải cứu được người ta rồi mới dám tranh công, tiện thể mặt dày xin chữ ký.

Bối Gia Hồng không nói gì, bị đội phó Phương kéo vào xe cứu thương như xách bao tải, đóng cửa xe phóng đi, biểu diễn một chiêu kim thiền thoát xác ngay trước mắt tám vạn người có mặt tại sân vận động.

Anh sực nhớ ra một chuyện, “Sĩ quan Phương đợi chút, tôi muốn chờ một người cùng đi.”

Phương Dục Huy hỏi, “Chờ ai thế?”

Bối Gia Hồng tim đập loạn nhịp, “Bạn tôi còn trên khán đài, tôi sợ cậu ấy xảy ra chuyện!”

“Đó là nhiệm vụ của đội Một và đội Hai, tôi phụ trách đội Ba, nhiệm vụ chính là cứu cậu, bảo vệ cậu.” Phương Dục Huy chỉ chấp hành mệnh lệnh của cục trưởng và đội trưởng Tiết, bản thân anh không muốn mắc sai lầm, sợ nhất là phải nghe Tiết Khiêm đập bàn chửi ĐCM, vì thế quả quyết vung tay như sấm rền gió cuốn, “Đi thôi.”



Người khiến Bối Gia Hồng lo âu khắc khoải, lúc này đã không còn ngồi trên khán đài.

Hệt như chú chim sợ ná, Lư Dịch Luân hốt hoảng chạy xuống cầu thang, hướng về phòng y tế dành cho cầu thủ, vành mũ bay bay. Bây giờ trong lòng anh chỉ một mực lo cho Tiểu Bối, trận này thua thì khó chịu, mà thắng thì sợ hãi vạn phần.

Nghiêm Tiểu Đao bám sát không tha, vạt áo sơ mi tuột khỏi thắt lưng quần, phần phật rộng mở phía sau hắn, như đang dùng tư thế dũng mãnh phóng khoáng hộ tống hắn.

Hắn leo qua lan can, chăm chú theo dõi bóng dáng Lư Dịch Luân phía trước, càng đuổi càng gần.

Nhưng Lư Dịch Luân cách hắn không xa lại đột ngột phanh gấp.

Lư Dịch Luân trông như đang khiếp sợ tột độ, đôi chân loạng choạng vì không kịp đề phòng, nửa thân trên vẫn nghiêng về phía trước trong tư thế chạy băng băng, hai cẳng chân lại gắng sức rụt lùi, toàn thân trên dưới như sắp tách rời thành hai nửa, suýt thì ngã sấp xuống!

Nghiêm Tiểu Đao ngước lên, lập tức chạm trán với gã đàn ông phía cuối hành lang.

Có câu này nói rất đúng: Khi bạn gặp một người, ngay lập tức bạn sẽ biết người đó là ai, không cần chào hỏi, hoàn toàn không cần phí lời vô nghĩa.

Cùng buộc tóc đuôi ngựa, nhưng ngoại hình và khí chất trái ngược hoàn toàn với Lăng Hà. Khuôn mặt màu đồng của gã sáng loáng, thân hình cao to cường tráng, dù đã mặc chiếc quần bó sát màu đen, nhưng từng nếp gấp trên lớp vải quần dường như đang tỏa ra khí thế độc tài áp bức, đủ khiến Lư Dịch Luân hoảng sợ, khựng lại ngay giữa hành lang.

Đây chính là Cổ Diệu Đình.

Lá gan của gã lớn cỡ nào? Đã làm được bao nhiêu hành vi gan hùm mật gấu, bây giờ hầu như chẳng còn sợ thứ gì.

Cổ Diệu Đình cũng không cần hỏi người đối diện là ai, nhếch mép lộ hàm răng trắng, “Hiss” một tiếng, “Haizzz – có một trận bóng thôi mà? Sao cứ phải chống đối tao thế, nhất quyết phá hỏng chuyện tốt của tao.”

Nghiêm Tiểu Đao vận sức sẵn sàng, chằm chằm nhìn gã, “Chỉ là một trận bóng thôi sao?”

Cổ Diệu Đình nghiêng đầu hừ một tiếng, “Vậy mày muốn thế nào hả Nghiêm Tiêu?”

“Anh sắp nói tiếp rằng, Trần Cửu cũng chỉ là một mạng người hèn mọn thôi phải không?” Nghiêm Tiểu Đao lạnh lùng, “Đôi vợ chồng chủ khách sạn năm xưa cũng chỉ là ba mạng người, thiêu hủy nhà máy hóa chất, hãm hại Lăng Hoàng cũng chỉ có mấy mạng người… Cổ Diệu Đình, hay tôi nên gọi anh là Trương Đình Cường nhỉ, rốt cuộc bàn tay anh mang bao nhiêu nợ máu?”

Cổ Diệu Đình lắc lắc cánh tay chắc nịch cơ bắp, nghiêng đầu sang trái rồi sang phải, xương cổ phát ra những tiếng “răng rắc”, động tác như võ sĩ quyền anh khởi động trước khi lên võ đài. Gã khinh khỉnh đáp, “Toàn chuyện râu ria không đáng kể, hiếm lắm mới có người thay tao nhớ rõ các chiến tích vinh quang này, hừ.”

Nghiêm Tiểu Đao đau đớn trong lòng, “Còn sĩ quan Lục Hạo Thành thì sao?!”

“Ha ha ha…” Tiếng cười của Cổ Diệu Đình không quá cục súc cợt nhả, nhưng lại thấm đẫm cay nghiệt và hống hách đúc kết đã nhiều năm, “Sĩ quan Lục thì vướng víu lắm, đã không thức thời còn thích gây phiền toái! Tao chẳng ngại giết đi vài thằng, đằng nào chúng cũng phải chết – chúng không chết thì tao sống kiểu gì?!”

Lại là lời giải thích “Thà ta phụ người, cấm người phụ ta” tuyệt hảo, anh tài trí dũng kiệt xuất nham hiểm ác độc từ xưa tới nay đều như vậy, trên con đường đeo đuổi tài phú, quyền thế đầy dã tâm trong cuộc đời, ai cũng mất hết nhân tính, thần chặn sát thần, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, giẫm đạp lên thanh danh của chính mình, coi sự sống cái chết và hạnh phúc ích lợi của người ngoài như cành cây ngọn cỏ.

Nghiêm Tiểu Đao nói, “Nếu anh dám làm ra những chuyện như vậy, trước khi bước mỗi bước, anh đều cho rằng người khác không thức thời, chặn đường anh, nhưng kẻ thật sự chặn đường người khác và không chịu thừa nhận sự thật, thực ra chỉ có mình anh thôi!”

Nghiêm Tiểu Đao hết nước hết cái, không muốn dông dài nữa, lập tức phóng người lên, giao đấu trực diện với Cổ Diệu Đình cũng đồng thời xông tới!

Cơ thể mảnh mai lung lay như sắp đổ của Lư Dịch Luân cứng đờ ngay giữa thế trận của hai người, bị sát khí mãnh liệt đóng đinh tại chỗ. Trong không khí không có gió, nhưng người này lại khẽ lảo đảo. Cổ Diệu Đình sắc mặt nham hiểm, một bàn tay to lớn chụp vào gáy anh, “Tao biết ngay thằng tố giác ngày xưa là mày mà…”

Câu này dừng lại nửa vời, nhưng Lư Dịch Luân biết Cổ Diệu Đình đã đoán ra toàn bộ sự thật, bản thân anh sắp gặp đại họa, chuẩn bị mất mạng tại chỗ, chết không toàn thây, sắc mặt anh tái nhợt. Ngay tại khoảnh khắc cổ áo phía sau sắp bị Cổ Diệu Đình xé toạc, Nghiêm Tiểu Đao một tay giết tới, lưỡi đao lướt dọc cổ anh, gọt thẳng vào cánh tay Cổ Diệu Đình!

Lư Dịch Luân nhắm nghiền hai mắt, bị ném sang một bên, thật lâu sau vẫn tựa vào góc tường bất động, nét mặt nhẹ tựa lông hồng, cho rằng bản thân mình đã không toàn thây.

Khi nhắm mắt, trước mắt anh chính là hình ảnh sĩ quan Lục bị bắn hai mươi hai phát súng nằm trong vũng máu.

Ba năm qua, cơn ác mộng như bóng với hình này liên tục hành hạ anh. Mỗi đêm ngủ trên giường, bất kể bên cạnh có người khác hay không, bốn bức tường và dưới sàn phòng vẫn như bị máu tươi thoa kín, thứ mùi tanh tưởi xộc vào xoang mũi anh.

Mũi đao lóe sáng như bóng câu qua cửa sổ, cắt đứt lớp không khí mỏng manh, châm ngòi kíp nổ, khiến ước số phục phù bùng lên dữ dội chỉ trong nháy mắt.

Lần thứ nhất tấn công không trúng đích đủ để Nghiêm Tiểu Đao nhận ra công phu của gã này thâm sâu khó đoán, không phải dạng tầm thường. Bắp tay, bàn tay Cổ Diệu Đình cường tráng sung sức hơn hẳn người bình thường, một khuỷu tay đập vào phía ngoài cổ tay Nghiêm Tiểu Đao, gây cho hắn cơn đau thấu xương tủy!

Nghiêm Tiểu Đao nghiến răng tới bật máu, đè nén cơn đau.

Những vết đao sâu hoắm để lại trên cái xác thối rữa của Trần Cửu đã thể hiện rõ sự tàn nhẫn dữ tợn của đối thủ này.

Nhiều năm trôi qua, sự tàn nhẫn dữ tợn vẫn còn nguyên vẹn, không mảy may suy suyển, chẳng qua hiện giờ đã bị bao phủ bởi vài phần phóng đãng ngạo mạn ăn trên ngồi chốc coi rẻ chúng sinh mà thôi.

Một màu đỏ quạch đột ngột hiện ra trước mắt Nghiêm Tiểu Đao, đó là máu đỏ chảy ra từ cơ thể của rất nhiều người vô tội, bi thảm. Trước mặt kẻ địch mạnh, hắn cong người, cảnh giác cao độ, lưỡi đao sắc ngọt kẹp chặt giữa ngón tay, quyết không lùi lại.

Hai người này, một thô bạo hung ác, một phóng khoáng linh hoạt. Lưỡi đao giữa ngón tay Nghiêm Tiểu Đao lại vẽ lên đường cong chói mắt, mũi đao sắc nhọn xé toạc thành trì kín kẽ của đối thủ. Không khí bị nghiền nát, nơi vừa bị cắt đứt ứa ra cơn thịnh nộ hắn kìm nén đã ba năm.

Hắn biết Cổ Diệu Đình giấu súng trên người, phải tấn công dồn dập và áp bách để gã không có cơ hội rút súng.

Bàn tay nào dám rút súng, hắn chém bàn tay đó.

Dùng đao cận chiến khá hữu dụng, tạm thời không giết chết nhưng cắt xẻo vô cùng hả giận. Khi máu tươi bắn lên tung tóe, Cổ Diệu Đình mới sực nhận ra, bản thân gã đang bị Nghiêm Tiểu Đao trừng trị bằng cực hình lăng trì!

Trong quá trình cận chiến, lớp vải quần áo bao quanh cánh tay, bắp đùi và rất nhiều ví trí trên người Cổ Diệu Đình liên tiếp xuất hiện những vết rách nhỏ. Vết rách càng rộng, làn da và cơ bắp cuồn cuộn màu đồng thiếc càng lộ rõ.

Mà Nghiêm Tiểu Đao cũng cảm nhận rõ rệt cánh tay của mình đã bị quyền cước đập cho sưng tấy, phỏng đoán là nứt xương.

Đây là trận tử chiến của hai kỳ phùng địch thủ. Nếu người trước mắt không phải là tên sát nhân tội ác tày trời, hai tay ướt đẫm máu tươi của người vô tội, trận tử chiến hôm nay sẽ chỉ là một cuộc giao tranh ngang sức ngang tài, đôi bên cùng thưởng thức lẫn nhau. Tiếc rằng không cùng quan điểm thì không thể hợp tác hay bàn luận, những người từng luẩn quẩn nơi biên giới giữa hai miền thiện ác, trải qua nhiều năm tu hành ngộ đạo, cuối cùng đã dứt khoát mỗi người một ngả, vạch rõ giới hạn tốt xấu rành rành ngay trước mắt nhau, thủy hỏa bất dung.

Nghiêm Tiểu Đao cầm đao trên tay phải, nhưng tại khoảnh khắc hắn xoay người, lưỡi đao lại phóng ra từ dưới cánh tay trái, chiêu thức bất ngờ và kỳ lạ này khiến đối thủ khó lòng phòng bị.

Lưỡi đao mỏng manh sắc ngọt vung lên từ dưới cánh tay hắn, cắm vào chỗ hiểm trên vai phải Cổ Diệu Đình! Cảm giác bị đâm thủng da thịt xương cốt chẳng biết có nhắc gã nhớ về cơn đau lóc thịt phanh thây mà Trần Cửu từng phải chịu đựng năm xưa hay không.

Cổ Diệu Đình trúng đao, lập tức lùi lại vài bước, giống như bị sức mạnh vô hình nào đó húc thủng.

Tại khoảnh khắc lùi lại, gã đồng thời rút súng.

Nghiêm Tiểu Đao đã trong tư thế chuẩn bị nhào lên, không màng sống chết.

Cùng thời điểm đó, vài người mặc đồ đen cũng thoăn thoắt lao tới từ đầu kia hành lang, người dẫn đầu quyết liệt không cho Cổ Diệu Đình cơ hội nổ súng.

Tiết Khiêm giẫm trên lan can, nhún người bật lên cao, phi thân đạp thẳng vào cổ tay Cổ Diệu Đình!

Nòng súng khai hỏa lệch quỹ đạo, viên đạn không bắn trúng lồng ngực Nghiêm Tiểu Đao, mà bắn vào vách tường sân vận động. Vài viên gạch tráng men bị bắn nát, mảnh vụn rơi xuống đất rào rào.

Lăng Hà chẳng biết đã chạy mấy vòng quanh khán đài, lúc này cũng bám sát theo sau đội trưởng Tiết, mọi người lại tề tựu đông đủ.

Cổ Diệu Đình dễ dàng rút thanh đao lá liễu ra khỏi lồng ngực cuồn cuộn vững chắc như tòa tháp Eiffel, không thèm bận tâm đến máu tươi trào ra, khuôn mặt đeo nụ cười cười dữ tợn như ma quỷ. Hai mắt gã lóe sáng, cố tình nhìn chằm chặp Lăng Hà, đột ngột sỗ sàng phá lên cười, “Ha ha ha ha, Lăng Hà? Không ngờ mày lết được tới hôm nay, vẫn còn muốn trả thù cho cha mẹ mày hả?…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp