“Nói đi.” Giọng nói lạnh lùng hơn không ít so với lúc nãy nói chuyện với Lương Hạnh, tiện tay đè xuống nút thang máy.
Lưu Nam trầm giọng nói, lúc nãy cô Phó tìm tôi muốn chứng cứ Hàn Dương
đã nuốt tiền riêng trước đó, nói là muốn sắp xếp lại các tài khoản của
công ty.”
Đôi mắt đen âm trầm của Triệu Mịch Thanh khẽ chuyển động: “Cô ta đã muốn, vậy thì anh cứ đưa cho cô ta một phần là được rồi.”
Ba chữ cuối cùng rõ ràng nâng lên, Lưu Nam đã đi theo Triệu Mịch Thanh lâu như vậy rồi vừa nghe liền hiểu được ý của anh.
Muốn chứng cứ, được rồi, nhưng mà thật giả thì không chắc đâu.
“Tôi đã biết rồi, Triệu tổng còn có cần làm chuyện nào khác không?” Lưu Nam tiếp tục hỏi.
“Cẩn thận quan sát hành động của tất cả những người nhà họ Phó, đặc biệt là ở phía bên kia.” Giọng điệu của anh thong dong bình tĩnh, sau đó cúp máy điện thoại.
Trên thương trường mấy chuyện anh lừa tôi gạt có nhiều lắm, không phải
là mấy trò vặt này chưa từng gặp, có điều là cũng không thể không để mắt đến người động tay động chân, làm Lương Hạnh phải từ chức, rõ ràng là
đang nhằm về phía của cô.
Nghĩ đến đây anh nhíu lông mày lại, mở điện thoại di động ra, gương mặt của Lương Hạnh chiếm cả màn hình.
Lúc mà anh chụp tấm ảnh này cả người của cô đều đang chôn ở trong chăn,
chỉ lộ ra gương mặt khéo léo xinh đẹp, miệng há ra, ngủ giống như là một đứa bé nhỏ.
...
Trải qua bữa cơm "đào quang kiếm ảnh", ngày hôm đó Hướng Hoành Thừa
không tiếp tục liên lạc với Lương Hạnh nữa, đợi đến lúc cô nhớ lại thì
phát hiện đã có một đoạn thời gian chưa gặp Xuyến Chi.
Thật sự là Lương Hạnh cảm thấy hơi có lỗi với Xuyến Chi, không nên bởi
vì chuyện của người lớn mà lạnh nhạt trẻ con, nhịn không được gọi điện
thoại cho Hướng Hoành Thừa muốn đón Xuyến Chi đến nhà chơi.
“Gần đây có đăng ký cho con bé một lớp vẽ tranh, thấy cậu bé rất thích,
chắc có lẽ là không có thời gian đến đó đâu.” Hướng Hoành Thừa vẫn là bộ dạng dịu dàng ấm áp như cũ, lời từ chối cũng đều uyển chuyển như vậy.
Nhưng mà Lương Hạnh nghe thấy vẫn rất vui vẻ: “Thật hả, con bé có thể trao đổi với bạn bè rồi à?”
Hướng Hoành Thừa cười nhẹ một tiếng: “Đâu có nhanh như vậy được đâu, chỉ là không chán ghét như vậy nữa, nhưng mà có thể như thế này cũng rất
tốt, từ từ sẽ tốt lên.”
Lương Hạnh cũng khích lệ: “Đúng vậy, Xuyến Chi dũng cảm như vậy, chắc chắn là sẽ..."
Đột nhiên từ trong điện thoại truyền đến âm thanh bôm bốp, sau đó Hướng
Hoành Thừa hét to một tiếng "Xuyến Chi", giọng nói hoàn toàn thay đổi
giọng điệu.
Trong lòng của Lương Hạnh lộp bộp, đầu dây bên kia đã không còn tiếng vang nữa.
Lương Hạnh nhanh chóng đứng dậy kêu lên hai tiếng với mẹ Lương.
“Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái.” Mẹ Lương hốt hoảng bước ra từ trong phòng bếp.
“Không phải là con, mẹ ơi, hình như Xuyến Chi xảy ra chuyện gì rồi, còn
phải đi xem mới được.” Lúc cô nói chuyện thì đã bắt đầu thay giày.
Mẹ Lương nhanh chóng chạy đi lau tay: “Vậy để mẹ đi cùng với con, một mình con đi mẹ không yên tâm đâu.”
“Không cần đâu mẹ, con lái xe cẩn thận là được rồi, mẹ đợi ở trong nhà đi, có việc gì thì gọi điện thoại cho con.”
Không đợi thay giày xong, tiếng đập cửa liền vang lên.
Triệu Mịch Thanh đứng ở ngoài cửa, mấy ngày nay vẫn cứ luôn như thế, chắc có lẽ là xuất hiện đúng lúc Lương Hạnh thức dậy.
Nhìn Lương Hạnh thay giày, mang theo gương mặt lo lắng thuận tay đỡ cô, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Xuyến Chi xảy ra chuyện rồi, bây giờ tôi muốn đến đó xem một chút.”
Người đàn ông sẽ nhíu mày suy nghĩ mấy giây rồi mới nói: “Để tôi đưa em đi.”
“Anh còn phải đến công ty nữa mà, tự tôi đi xem là được rồi, chắc có lẽ
là không có việc gì lớn đâu.” Lương Hạnh nhìn về phía người đàn ông mang theo gương mặt lạnh lùng ở trước mặt, trong biểu cảm có chút lo lắng.
Triệu Mịch Thanh không trả lời lại, trực tiếp nhận lấy túi từ trong tay của cô, nói lời tạm biệt với mẹ Lương.
Lương Hạnh ra khỏi cửa vẫn còn đang kiên trì: “Anh đi làm chuyện của anh đi, tự tôi có thể lái xe đi được mà.”
Nhưng mà Triệu Mịch Thanh rõ ràng nắm lấy tay của cô mạnh hơn bình thường một chút, rõ ràng là tức giận.
Cô nhắm mắt lại, suy nghĩ nhớ đến chuyện lần trước anh ghen, nhàn nhạt
mở miệng nói: “Nếu không phải là Xuyến Chi thì tôi sẽ không đi đâu.”
Triệu Mịch Thanh rõ ràng dừng lại một chút, ngón tay nhịn không được mà
cọ sát bên tai của cô, giọng nói thanh lãnh: “Bây giờ sức khỏe của em
không tiện, để tôi đưa em đi.” Lương Hạnh vốn dĩ là một người ăn mềm
không ăn cứng, chính vì vậy mà cô cũng không còn nói cái gì nữa.
Trên đường lại gọi điện thoại cho Hướng Hoành Thừa, sau khi biết là
Xuyến Chi lăn xuống từ trên lầu, bây giờ đã được đưa đến bệnh viện, vết
thương vẫn còn chưa rõ cho lắm.
Chờ lúc đèn đỏ, Triệu Mịch Thanh đưa tay ra vuốt ve hàng lông mày của Lương Hạnh: “Xuyến Chi sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lương Hạnh run lên: “Ừm.”
Đến bệnh viện, bác sĩ đang kiểm tra cho Xuyến Chi, Hướng Hoành Thừa ngồi ở bên ngoài phòng kiểm tra trên gương mặt dịu dàng như nước hiện lên vẻ lo âu.
“Hoành Thừa.” Lương Hạnh kêu lên một tiếng.
Hướng Hoành Thừa ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Lương Hạnh thì khóe miệng
cong lên, ánh mắt di chuyển nhìn về phía Triệu Mịch Thanh thì nụ cười
thu lại, chỉ là hơi nhẹ gật đầu.
“Lúc nãy có chuyện gì vậy, có phải là bởi vì em gọi điện thoại cho nên
anh mới không để ý tới Xuyến Chi.” Lương Hạnh cũng nhịn không được mà
oán trách mình.
Hướng Hoành Thừa lắc đầu nói: “Không phải vậy đâu, lúc đầu con bé còn
đang ngủ, sau khi tỉnh dậy thì tự mình chạy tới chạy lui, ngã xuống từ
trên cầu thang, lúc nãy bác sĩ đã kiểm tra sơ bộ rồi, nói là không có
vết thương nặng.”
Trái tim của Lương Hạnh mới buông lỏng, ngồi xuống chờ đợi cùng với Triệu Mịch Thanh.
Cả hành lang im ắng vô cùng, Triệu Mịch Thanh nắm tay Lương Hạnh vẫn còn không buông ra, có điều sóng mắt lưu chuyển rơi vào trầm tư.
Báo cáo kiểm tra sức khỏe có rất nhanh, bị chấn động não rất nhỏ, còn có chút vết thương bên ngoài, ở lại bệnh viện theo dõi một ngày.
Lúc này Lương Hạnh mới chân chính yên lòng, an ủi: “Chấn động não rất
nhỏ, nghỉ ngơi một chút là được rồi, trẻ con khôi phục lại rất nhanh,
anh không cần phải lo lắng đâu.”
Hướng Hoành Thừa cũng đã nhẹ lòng hơn lúc nãy rất nhiều, khôi phục lại
nụ cười ấm áp: “Ừ, anh không sao đâu, còn làm phiền hai người chạy đến
đây một chuyến nữa chứ, bây giờ đã không sao rồi, anh Triệu khá là bận,
hai người về trước đi.”
Lương Hạnh do dự một chút, Triệu Mịch Thanh đã mở miệng nói: “Vừa vặn
tôi cũng có người quen ở đây, giúp cho cô ấy khỏi lo lắng, đến lúc đó sẽ giúp cho anh Hướng sắp xếp một điều dưỡng chuyên nghiệp đến đây chăm
sóc cho Xuyến Chi.”
Hướng Hoành Thừa nhìn về phía của anh, đây là lần đầu tiên hai người
chính thức đối mặt với nhau, nhưng mà lại có thâm ý khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT