Hừ lạnh một tiếng, cô bỏ rơi anh lại rồi đi về phía xa xa, dưới ánh đèn
nê-ông đôi chân dài mảnh khảnh của người phụ nữ bước đi rất nhanh.
Triệu Mịch Thanh rất ít khi ngơ người, dường như cũng không nghĩ đến cô
đột nhiên lại trở mặt, nhưng mà vừa suy nghĩ liền đoán được tại sao cô
có thể tức giận, tâm trạng lại thoải mái một trận.
Khóe môi cong cong, anh nhanh chân đuổi theo nắm lấy cổ tay của cô kéo
cô vào trong ngực, ôm chặt lấy, dịu giọng nói: “Đón xe thì phải đến ven
đường, em đi về phía bên kia để làm cái gì.”
Lương Hạnh đẩy tay của anh ra, lông mày nhíu lại, gương mặt hậm hực: “Ai nói tôi muốn đón xe hả, tôi muốn ngồi xe buýt, tự anh về trước đi.”
Vừa mới cơm nước xong, cô không có muốn lập tức lên xe, nhưng mà cũng
không có tâm trạng đi dạo với anh, ngồi xe buýt đương nhiên là phương
thức tốt nhất, hơn nữa lúc này xe buýt cũng sẽ không có nhiều người.
“Được rồi, vậy tôi đi cùng với em.” Người đàn ông gần như là gật đầu
không hề do dự chút nào, giọng nói vẫn ấm áp như cũ, ôm cô đi về phía
trạm xe.
Lương Hạnh nhăn chặt lông mày, trên mặt lộ ra một biểu cảm không kiên nhẫn: “Triệu Mịch Thanh!"
“Lương Hạnh, cho dù trở về như thế nào thì em biết rõ là tôi sẽ không bỏ lại em.” So sánh với cô, hình như là người đàn ông vô cùng có kiên
nhẫn, dường như là mặc kệ cô muốn như thế nào, từ đầu đến cuối anh đều
sẽ có bộ dạng ấm áp.
Hoàn toàn chính xác, nói từ phương diện nào đi nữa anh cũng không thể nào bỏ cô.
Lương Hạnh không nói gì, yên lặng nhìn anh, cất bước tiếp tục đi lên phía trước.
Trạm xe buýt gần nhất, hơn tám giờ vào buổi tối, không sớm cũng không muộn, người chờ xe có không ít.
Từ đầu đến cuối Triệu Mịch Thanh đều bảo vệ cô ở trong ngực, không nói lời nào, cũng không buông.
Xe buýt chạy tới, Lương Hạnh móc ra một đồng tiền từ trong túi, cô còn
chưa kéo lại thì đã nghe thấy hơi thở ấm áp của người đàn ông phun ra ở
bên tai: “Tôi không mang theo tiền xu, em trả cho tôi một lần đi.”
"..."
Khóe miệng của Lương Hạnh giật giật, cô vẫn không nói chuyện như cũ, nhưng mà cô lại lấy mấy đồng tiền xu từ trong túi ra.
Thật ra thì cũng không phải là không mang theo tiền xu, chỉ là Triệu Mịch Thanh sợ buông lỏng tay ra thì cô sẽ chạy mất.
Chỉ là một đồng tiền mà thôi, đương nhiên là Lương Hạnh cũng sẽ không
đặt ở trong mắt, sau khi bỏ tiền rồi thì lên xe mới phát hiện tất cả vị
trí đều đã chật hết rồi, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đứng ở chính giữa ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ.
Đột nhiên lại có một cô gái đứng lên, đỏ mặt nói: “Anh đẹp trai, anh ngồi ở đây đi, còn mấy trạm nữa là em xuống xe rồi.”
Lương Hạnh liếc mắt nhìn người đàn ông, giống như là đang nói "anh ngồi
vào nhanh lên đi", còn cô thì tự đưa tay nắm lấy tay vịn. Chỉ là còn
chưa nắm lấy được thì đã được người đàn ông ôm vào trong ngực, bên eo bị nắm chặt, nhỏ giọng nói với cô: “Ôm tôi chặt vào.”
Một tay của Triệu Mịch Thanh nắm lấy tay cầm, ngoái đầu lại thản nhiên nói với cô gái: “Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu.”
Không chỉ một mình cô gái, mấy cô gái khác cũng đều kích động, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ôm cô gái ở bên cạnh vào trong ngực, ai nấy đều đồng loạt thất vọng.
Lương Hạnh sợ bị người ta chê cười, vừa định ngẩng đầu lên xe liền thắng gấp lại, xe lắc lư, đầu của cô va vào trong ngực của người đàn ông, cô
liền ôm chặt anh theo bản năng, hai cơ thể dính sát vào nhau, miệng mũi
đều là hơi thở của anh, làm cho người ta cảm thấy an tâm.
“Ôm chặt đó.” Trong mắt của Triệu Mịch Thanh xuất hiện ý cười, một tay
giữ chặt eo của cô, dường như là rất hưởng thụ cảm giác được cô ôm.
Chen chúc trong xe buýt hình như là cũng không tệ.
Lương Hạnh phát giác ra được cái gì đó, trong lòng buồn bực một trận, chuẩn xác nhéo một cái vào phần thịt bên eo của anh.
Lần này thật sự là dùng sức, người đàn ông im lặng hít vào một hơi, cúi
đầu xuống dán vào lỗ tai của cô, nhếch môi cắn, nhẹ giọng khàn khàn:
“Xem ra là em dự định một lát nữa trở về bôi thuốc cho tôi.”
Thân thể của Lương Hạnh khẽ run lên, nhanh chóng buông lỏng tay ra.
Cô trầm giọng cắn răng nói: “Có nhiều người nhìn như vậy, anh có thể đàng hoàng một chút được hay không vậy hả.”
Làm cho người ta mắc cỡ muốn chết đi được.
Người đàn ông thuận thế hôn lỗ tai của cô, cười nhẹ nói: “Em đứng không
vững thì đương nhiên tôi phải ôm em lại rồi, bọn họ không nhìn thì chẳng lẽ phải nhắm mắt lại.”
Ngồi ở trong xe cứ nhìn hai người bọn họ ôm nhau như vậy, cơ thể nhỏ
nhắn của Lương Hạnh gần như hoàn toàn tiến vào trong ngực của anh, không hề có gì bất nhã, chỉ là quá ngọt ngào, những cô gái nhìn thấy ai nấy
đều đỏ mắt ghen ghét nhìn Lương Hạnh.
Khuôn mặt đỏ hồng của Lương Hạnh sợ lọt vào trong tầm mắt của người khác, dứt khoát vùi mặt vào trong ngực của anh.
Già mồm cái gì chứ, ai nói là cô đứng không vững.
Mặc dù là anh khá thỏa mãn, nhưng mà cũng không thể nào bởi vì cái này
mà để cô đứng cả một đoạn đường, qua hai trạm có người bước xuống xe, ở
đằng sau có hai vị trí trống, Triệu Mịch Thanh liền nắm tay cô đi ra
đằng sau ngồi xuống.
Mang theo người cùng với áo khoác ôm vào trong ngực, anh dùng cằm nhẹ
nhàng cọ vào cái trán của cô, bình tĩnh nói: “Em vẫn còn tức giận à?”
Lương Hạnh mệt mỏi, đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi đột nhiên lại nghe thấy
giọng nói của anh, yên tĩnh hai giây, cô thờ ơ lạnh lùng chế giễu: “Từ
xưa đến nay anh làm việc không có thương lượng với tôi, còn quan tâm tới tôi có tức giận hay là không?”
Triệu Mịch Thanh không cảm xúc mở miệng nói: “Ừm, em cũng biết là bản
thân em không có tình cảm gì với anh ta, hiện tại còn tức giận với anh
nữa à.”
Lương Hạnh nhất thời không nói chuyện, từ từ nhắm hai mắt lại dựa vào
vai của anh, cả nửa ngày sau trong giọng nói trầm thấp mơ hồ: “Trước kia anh nói đúng, đàn anh đã giúp tôi quá nhiều chuyện rồi, tôi không muốn
phải nhìn thấy anh ấy khổ sở.”
Loại cảm giác áy náy đó rất nặng nề.
Triệu Mịch Thanh lạnh nhạt tiếp lời: “Anh ta đã là người trưởng thành
với lại cũng đã ly hôn, loại chuyện này căn bản không cần nói thẳng cũng có thể nhìn ra được, nếu như anh ta mà khổ sở thì cũng đã khổ từ lâu
rồi.”
“...”
Lương Hạnh không phản đối lại, chẳng lẽ là cô còn muốn nghe thấy lời tán thưởng đối với tình địch từ trong mệnh của anh?
Người đàn ông này nhỏ nhen như vậy, chắc có lẽ là mãi mãi cũng không có đâu.
Xe lắc lư mê mẩn, không biết trôi qua bao lâu, xe dừng ở một trạm xe gần với khu chung cư.
Lương Hạnh ngáp một cái bước xuống xe, buồn ngủ không chịu được.
Triệu Mịch Thanh nhìn thấy mà đau lòng: “Để tôi đưa em về, nhanh lên ngủ đi.”
“Đến chung cư rồi, anh trở về đi, tự tôi đi lên là được rồi.”
“Em chắc chắn là mình sẽ không ngủ trong thang máy?” Triệu Mịch Thanh
nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, một tay vòng qua eo của cô, bỗng nhiên
xoay người ôm ngang cô lên.
Lương Hạnh ôm lấy cổ của anh theo bản năng, híp đôi mắt lại, mềm giọng
mở miệng nói: “Tôi buồn ngủ thôi, đâu có khoa trương giống như anh nói
vậy.”
Người đàn ông nhìn bộ dạng mềm nhũn của cô, nhịn không được ôm hôn lên
mặt của cô: “Ừ, đúng là như vậy, nếu như quả thật là như thế này thì tôi trực tiếp ôm em đi đến chỗ của tôi.”
Ngủ rồi mới ngoan ngoãn như vậy.
Trong lòng Lương Hạnh ngại ngùng đưa tay vỗ vỗ vào vai của anh: “Lấy đâu ra nhiều lời nói nhảm như vậy hả, mau ôm tôi lên nhà đi, buồn ngủ muốn
chết.”
“...”
Đứng thang máy một đường đi đến cửa khu chung cư, trước khi anh nhấn chuông cửa thì Lương Hạnh lên tiếng nói: “Bỏ tôi xuống đi.”
Nếu như để cho mẹ của cô nhìn thấy tình cảnh như thế này, có phải là trực tiếp hù dọa bà ngất đi hay không.
Triệu Mịch Thanh cũng không kì kèo, nhẹ nhàng buông cô xuống rồi nói: “Vào nhà ngủ sớm một chút.”
“Biết rồi, anh về đi.”
Người đàn ông còn đang muốn nói cái gì đó liền bị âm thanh điện thoại
trên người đánh gãy, lấy điện thoại di động ra nhìn, đưa tay nâng cằm
của cô lên rồi hôn vào môi cô: “Biết rồi, tôi về đây.”
Điện thoại vẫn còn đang rung, nói xong, anh ấn nút nghe, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai rồi quay người rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT