“Chỉ có cháu mới biết nói thay cho nó.” Mẹ Triệu liếc nhìn người đàn ông.
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng bà cũng không còn cứng rắn nữa, cuối
cùng trên mặt cũng nở nụ cười, dịu dàng vỗ nhẹ vào má Phó Tuyết Thảo
nói: “Được rồi, bác không uống rượu nữa.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Phó Tuyết Thảo đột nhiên vui mừng, cô ta nở nụ
cười rất khéo léo: “Vậy cháu ngồi với bác, cháu cũng không uống rượu.”
Triệu Mịch Thanh liếc nhìn hai người, không có biểu cảm gì cũng không nói gì.
Người đàn ông đối diện bị vợ âm thầm nhéo một cái mới cười khà khà nói:
“Mịch Thanh, gần đây đang bận rộn gì vậy? Chú nghe mẹ cháu nói mỗi lần
về Nam Thành đều bận rộn không thấy bóng dáng đâu.”
Triệu Mịch Thanh nhàn nhạt đáp: “Công ty có quá nhiều việc, cháu không có thời gian tới thăm hai vị, cháu xin lỗi.”
Mẹ Phó vội cười: “Không sao, không sao… Bận rộn một chút cũng tốt, mấy
năm nay Long Đằng có cháu quản lý càng ngày càng phát triển tốt, ba cháu trên trời có linh cũng thấy mừng.”
Phó Tuyết Thảo hơi nhíu mày, dùng ánh mắt ra hiệu cho mẹ: “Mẹ, mẹ đang
nói gì vậy, mau gọi người mang đồ ăn lên đi, chúng ta ăn cơm thôi.”
Mẹ Phó sửng sốt rồi gật đầu: “Đúng đúng, mọi người đều tới đông đủ rồi, chúng ta ăn đã rồi nói chuyện.”
Bà ta mỉm cười, quay đầu ra hiệu cho người phục vụ bên cạnh, sau đó lại đá chân chồng dưới gầm bàn, ý bảo ông ta lên tiếng.
Ba Phó cũng chỉ là một người thành thật, lương thiện, làm sao biết chiêu trò của giới thương mại, miệng lưỡi không trơn tru, bị vợ và con gái ép chỉ đành nuốt nước bọt, ra vẻ bề trên mà cười khẽ: “Mịch Thanh, trước
đây Tuyết Thảo không hiểu chuyện khiến cháu tức giận, hôm nay chú tới để xin lỗi cháu, cháu đừng để tâm, chú đã mắng nó rồi.”
Mặt Triệu Mịch Thanh lạnh đi, anh nhìn ông rồi hơi mỉm cười: “Chú Phó
nghĩ nhiều rồi, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của Long Đằng thì
cháu sẽ không để tâm.”
Ánh mắt bà Phó chợt loé lên vẻ tinh anh, cố ý làm ra vẻ không biết gì hỏi: “Vậy, vậy cháu không giận Tuyết Thảo nữa chứ?”
Phó Tuyết Thảo cũng nhìn Triệu Mịch Thanh, lòng lại bắt đầu căng thẳng.
Đôi mắt đen nhánh của Triệu Mịch Thanh nhìn quanh một vòng, vẻ mặt vẫn
luôn hờ hững, đôi môi mỏng hé mở, anh nở nụ cười nhẹ: “Sao dì Phó lại
nghĩ rằng cháu sẽ giận? Cháu có rất nhiều việc, cũng không thể để tâm
tất cả mọi chuyện, có lẽ đôi khi cháu còn quên cả việc mình phải uống
thuốc.”
Khí thế của người đàn ông quá mạnh, anh ngồi đó dù không nói gì cũng
khiến người khác không dám tới gần, huống chi anh lại nói một cách vòng
vo thế này.
Ngoài mấy người phụ nữ ra thì ba Phó vẫn không hiểu ý tứ sâu xa trong
câu nói này, ông còn mỉm cười cảm kích: “Đúng đúng đúng, hai đứa quen
nhau từ nhỏ, cũng không phải lần đầu cãi nhau, sao lại để bụng chứ?”
Nụ cười mẹ Phó cứng lại, quay đầu âm thầm trừng mắt nhìn ba Phó.
Đúng là đồ ngốc!
Không thể để tâm tất cả mọi chuyện có nghĩa là anh chẳng hề quan tâm đến Tuyết Thảo nhà bà, chỉ như người xa lạ. Khi ấy chọc giận anh thì anh
cũng chỉ tức giận nhất thời, chuyện sau đó anh sẽ quên.
Đương nhiên Phó Tuyết Thảo cũng nghe ra được, cô ta không khỏi cắn chặt môi, kìm nén cảm xúc trong lòng.
Mẹ Triệu rất hiểu con trai mình, bà cụp mắt nhìn bộ móng vừa làm xong,
thờ ơ xen vào: “Nếu con không giận thì để Tuyết Thảo trở lại làm thư ký
cho con đi. Con bé làm công việc này bao nhiêu năm như vậy, sao con có
thể để nó làm nhân viên hành chính nho nhỏ chứ? Đây chẳng phải là không
biết trọng nhân tài sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT