Triệu Mịch Thanh ngẩng đầu cười ấm áp: “Em đang lo lắng cho tôi sao?”
Lương Hạnh bị nụ cười của người đàn ông làm cho sững sờ, cô đáp lại lạnh nhạt: “Tôi đã đang lo một đống chuyện rồi còn lo cho anh được à? Rảnh
rỗi không có việc gì làm.”
Người đàn ông đẩy con cá đã được lóc xương tới trước mặt cô, giọng điệu
không hề dao động: “Tôi cho người phong toả tin tức rồi, truyền thông sẽ không công khai đâu, Hàn Dương cũng sẽ không thoát thân nhanh đến vậy.”
Ánh mắt Lương Hạnh loé lên cực nhanh, cô nhìn anh tò mò: “Anh còn làm gì nữa?”
Chưa hẳn là phạm tội, còn chưa có bằng chứng rõ ràng, nhiều nhất ông ta
chỉ bị tạm giam vài ngày, sau đó tìm thêm một vài mối quan hệ nữa, có lẽ chưa tới ba ngày ông ta đã được thả rồi.
Người đang ông vừa chăm sóc cho cô vừa ăn, không hề vội vàng, giọng anh
trầm thấp mà nhẹ nhàng: “Mấy năm nay ông ta biển thủ không ít tiền của
công ty, lại lợi dụng chức quyền để nhận hối lộ, ông ta cũng kiếm được
rất nhiều tiền từ việc mua bán thông tin tình báo của công ty. Tôi đã
cho người điều tra ngay từ đầu nên mới điều động ông ta từ trụ sở chính
về đây, ban đầu chứng cứ vẫn còn thiếu, nhưng lần này ông ta lại tình cờ chạm trúng họng súng, mấy tội cộng lại cũng đủ để kết án mười năm.”
Lương Hạnh trợn mắt há mồm ngơ ngác nhìn anh.
Triệu Mịch Thanh nhìn cô, cảm thấy thật đáng yêu, ánh mắt anh càng thêm dịu dàng: “Sao thế?”
Cô bình tĩnh lại rồi cười tự giễu: “Tôi còn định cảm kích anh, nhưng bây giờ xem ra là tôi bị anh lợi dụng, loại trừ một hoạ lớn.”
Gương mặt điển trai của Triệu Mịch Thanh từ từ trầm xuống, anh nhìn cô
nghiêm túc: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng phụ nữ, cũng không
hề biết ơn những gì xảy ra đêm qua, nếu em có chuyện gì, tôi chết mười
lần cũng không đủ.”
“…”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lương Hạnh từ từ đông cứng lại.
Khi anh nói luôn khiến người khác cảm thấy nghiêm túc, mặc dù đã thành
thói quen nhưng thi thoảng anh nói lời tỏ tình vẫn khiến trái tim cô
loạn nhịp.
Cô có hơi thất thần.
Nhưng yên lặng vài giây thì đột nhiên bị tiếng điện thoại di động ngắt ngang.
Người đàn ông cầm điện thoại lên nhìn rồi nhấn nút nghe: “Alo.”
Không biết đầu dây bên kia nói gì nhưng Lương Hạnh thấy rõ sắc mặt anh đột nhiên trở nên âm trầm.
“Ở đâu?”
“…”
“Ừm, tôi qua ngay.”
Lông mi Lương Hạnh khẽ động, cô rũ mắt xuống, cúi đầu ăn cơm.
Người đàn ông cúp điện thoại, cau mày nhìn cô, giọng điệu vẫn đều đều:
“Xin lỗi, mẹ tôi đột nhiên lên cơn hen suyễn, tôi phải qua đó xem thế
nào. Em ăn tiếp đi, tôi bảo Nghiêm Minh qua đón em về.”
Lương Hạnh ngẩng đầu nhìn, bình tĩnh đáp: “Không cần phải phiền phức như vậy, tôi tự bắt taxi về là được rồi, anh mau đi đi.”
Mặc dù ngoài mặt anh không có biểu cảm gì nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được anh đang rất sốt ruột.
Triệu Mịch Thanh cầm áo khoác đứng dậy đi tới bên cô, cúi người ghé vào
tai cô, dịu giọng từ chối: “Tôi sẽ không yên tâm, em ăn đi, cậu ấy sẽ
tới kịp thôi.”
Lương Hạnh bất mãn nhíu mày, quay mặt lại muốn nói gì đó nhưng vừa nói được một chữ thì đã bị chặn miệng: “Tôi… ưm.”
Anh chỉ hôn nhẹ một cái rồi rời đi, xoa đầu cô như đang vuốt ve vật nuôi: “Tôi đi đây.”
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây, nhanh đến mức Lương Hạnh
còn chưa nhìn rõ thì người đàn ông đã sải chân bước đi, chỉ để lại mình
cô ngây người đỏ mặt ở đó.
Một lúc sau, nhìn bát đĩa còn sót lại trên bàn và chiếc ghế trống đối
diện, hơi thở của người đàn ông dường như vẫn chưa biến mất, tâm trạng
Lương Hạnh trống rỗng khó hiểu.
Cô gắp miếng cá cắn một miếng rồi lơ đãng nhai, cô nhìn xung quanh,
trong lòng có chút phiền muộn dường như không thể yên lòng được, một lát sau cô nhấc điện thoại lên gọi cho Châu La La.
…
Triệu Mịch Thanh lái xe nhanh chóng đến địa điểm đó, anh còn không gõ cửa đã lạnh mặt đẩy cửa vào phòng.
Trong phòng bao của khách sạn, một nhóm nam nữ ăn mặc chỉnh tề đang ngồi đó.
“Thanh, cháu đến rồi.”
Những người trong phòng đồng loạt nhìn về phía anh, đều lộ vẻ vui mừng.
Đôi mắt lãnh đạm của Triệu Mịch Thanh nhìn quanh một lượt rồi dừng trên
người phụ nữ trung niên đang bình an vô sự ngồi ở chính giữa, trên khuôn mặt tuấn tú không có chút ngạc nhiên nào.
Thật ra trên đường đi anh đã nhận ra điều gì đó, nhưng cuối cùng anh vẫn đến.
Người phụ nữ trung niên vừa lên tiếng vẫn còn trẻ đẹp, da dẻ trông còn
đẹp hơn cả mẹ Triệu, dường như bà ta không phát hiện ra sắc mặt người
đàn ông, vẫn cười tít mắt thân mật kéo anh vào phòng.
“Thanh, lâu lắm rồi dì không gặp cháu, dì rất nhớ cháu đấy.”
Triệu Mịch Thanh bình tĩnh rút cánh tay về, cười lạnh lùng: “Tôi còn tưởng có ai cần được đưa vào viện.”
Sắc mặt mẹ Triệu chợt trầm xuống: “Con mong mẹ vào viện phải không?”
Người phụ nữ trung niên sửng sốt, lập tức lúng túng giảng hoà: “Đứa bé
ngốc, dì cũng không cố ý nói dối cháu, còn không phải là do mẹ cháu sợ
cháu không tới sao?”
Sau đó bà ta lại ra hiệu cho cô gái trẻ ở bên cạnh: “Tuyết Thảo, mau lại đây chào hỏi anh Thanh đi.”
“Ồ, ồ, vâng.” Phó Tuyết Thảo hoàn hồn lại, vội vàng bước tới kéo ghế ra, rụt rè lên tiếng: “Anh Thanh.”
Mặc dù cô ta rất muốn anh tới nhưng ý định vừa nãy thật sự không phải do cô ta nghĩ ra, thủ đoạn rõ ràng thế này, anh không cần nghĩ cũng biết
là giả, cô ta không ngốc đến mức tự chạm vào họng súng, nhưng lúc này cô ta lại sợ anh hiểu lầm đây là ý của cô ta.
“Triệu tổng.”
“Triệu tổng…”
Mấy anh em họ của nhà họ Phó cũng lần lượt chào hỏi anh.
Nhà họ Phó làm về lĩnh vực bất động sản, hơn nữa ba Phó Tuyết Thảo khởi
nghiệp từ hai bàn tay trắng nên không được tính là nhà giàu có, nhiều
nhất chỉ được coi là người giàu phất lên sau một đêm, mấy người anh em
họ cũng chỉ là đám ăn chơi trác táng, chơi bời lêu lổng, mấy năm nay đều ăn bám ba mẹ.
Nhà họ Phó và nhà họ Triệu biết nhau là do người ba đã mất của Triệu
Mịch Thanh, là bạn bè hơn mười năm nên hai gia đình vẫn coi như thân
thiết, mà tâm tư của Phó Tuyết Thảo từ lâu đã không còn là bí mật trong
mắt người lớn hai nhà.
Chỉ có điều ông Triệu thích Lương Hạnh trước, hai người họ kết hôn, nhà
họ Phó dù không cam tâm thế nào cũng chỉ có thể đè nén tâm tư này lại,
nhưng gần đây anh đã ly hôn, suy nghĩ này lại rục rịch xuất hiện.
Nhà họ Phó cũng sợ lại bỏ lỡ một lần nữa nên mới không thể chờ được mà tổ chức bữa tiệc Hồng Môn này.
Triệu Mịch Thanh không ngồi cạnh Phó Tuyết Thảo mà chỉ kéo ghế bên cạnh
mẹ Triệu thản nhiên ngồi xuống, anh cũng coi như không thấy sự hiếu
khách của hai anh em kia, đưa mắt nhìn sang mẹ Triệu: “Mẹ uống thuốc
chưa?”
Sắc mặt mẹ Triệu vẫn không tốt lắm, bà hờ hững nói: “Uống thuốc cái gì,
khó khăn lắm mới tụ tập được với chú dì một lần, lát nữa mẹ phải uống
một ly.”
Triệu Mịch Thanh: “…”
Phó Tuyết Thảo thấy sắc mặt người đàn ông càng thêm âm trầm thì mỉm cười bước tới chỗ mẹ Triệu, nhẹ giọng dỗ dành: “Bác gái, sức khoẻ bác không
tốt, anh Thanh cũng chỉ là đau lòng cho bác thôi, bác đừng uống rượu, để cánh đàn ông họ uống là được rồi.”
Mẹ Triệu bĩu môi, quái gở nói: “Nó đau lòng cho bác cái gì, vừa nãy nó còn mong bác vào viện kia kìa.”
Phó Tuyết Thảo dở khóc dở cười, khẽ vuốt lưng bà dịu giọng an ủi: “Anh
Thanh thật sự rất lo lắng cho bác nên mới hờn dỗi mà nói như vậy, bác
đừng trách anh ấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT