Editor: Mel*Meow: Tui đã come back sau một thời gian lười biếng nè, từ giờ tiếp tục đăng truyện theo lịch nhooo!

Hỏi bác sĩ xong, người đã không còn vấn đề gì, Đỗ Cảnh Khôn mới thanh tĩnh lại, hắn dùng sức chà sát mặt mình xong mới có tâm tình hỏi chuyện lúc đó.

Lúc đó, anh trai hắn bị một chiếc xe hàng lớn xuất hiện chỗ ngã rẽ tông ngang vào thân xe, khiến chiếc xe văng hẳn xuống hồ, nếu như không phải có một người hảo tâm vừa vặn đi ngang qua đó cứu giúp thì chỉ sợ bây giờ cũng...

Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, hắn không rét mà run, mạnh mẽ đá một cước thật mạnh lên trên vách tường của bệnh viện.

Dưới tình huống lúc này, Đỗ Cảnh Khôn vẫn còn chưa hề mở miệng ra hỏi gì đến người cứu anh trai của hắn khiến cho một anh cảnh sát nhỏ gần đó cảm thấy khá kỳ lạ.

Thế nhưng người ta không hỏi, hắn cũng không nói, chỉ nói là vụ việc còn đang trong quá trình điều tra.

Chờ cảnh sát đều đi khỏi rồi, mặt Đỗ Cảnh Khôn liền âm trầm mà gọi điện thoại: "Tra cho ta! Chuyện này chắc sẽ chẳng có ai ngoài mấy đứa con hoang kia làm!

Mãi tới hơn bảy giờ sáng, Đỗ lão gia tử mới chạy đến bệnh viện.

Đỗ Cảnh Khôn vừa nhìn thấy ông thì cả người đều như hóa thành con nhím xù gai nhọn, cười gằn không ngớt: "Ông tới đây làm gì? Ông vẫn còn ngại anh tôi chết chưa đủ nhanh sao?"

Đỗ lão gia tử nghe vậy thì sắc mặt liền trầm xuống: "Mày dùng thái độ gì nói chuyện với tao thế?"

"Thái độ của tôi như thế nào ông còn không biết hay sao? Ông là lần đầu nhìn thấy tôi có thái độ này hả? Ông muốn có thái độ tốt, được!" Hắn tức điên lên rồi gật đầu cười lạnh, chỉ vào bên ngoài: "Mấy đứa con hoang của ông ở bên ngoài kia đều sẽ như mấy con chó ngoan ngoãn quỳ liếm ông đấy thôi!"

Đỗ lão gia tử tức giận tới mức tái xanh cả mặt: "Chuyện của tao còn chưa tới phiên mày quản!"

"Vậy ông chỉ muốn nhúng tay vào chuyện của mấy đứa con hoang kia thôi đúng không?" Lửa giận của Đỗ Cảnh Khôn không yếu hơn chút nào so với Đỗ lão gia tử, sắc mặt còn có phần dữ tợn khủng bố hơn: "Lần thứ mấy? Tôi hỏi ông đây là lần thứ mấy?" Hắn cười gằn không ngớt: " Trước kia là bắt cóc, còn bây giờ là trực tiếp giết người."

"Sự tình vụ việc còn chưa được điều tra rõ ràng..." Đỗ lão gia tử chưa kịp nói hết câu đã bị đánh gãy.

"Điều tra? Ông còn muốn điều tra? Ngoài bọn họ ra thì còn ai biết được hành trình của anh trai tôi nữa?" Tay hắn cuộn thành nắm đấm, dùng sức đấm mạnh ở trên tường một cái, thanh âm rít ra từ trong kẽ răng: "Lại còn vừa vặn như vậy? Camera đoạn đường đó cũng hỏng rồi, hả?"

Hắn lại đá ba phát thật mạnh vào tường, toàn bộ gân xanh đều dữ tợn mà nổi lên trên trán: "Anh trai tôi nếu như xảy ra chuyện gì, thì tôi nhất định sẽ đem toàn bộ mấy đứa con hoang kia chôn cùng!"

Vóc người của hắn vô cùng cao to, chiều cao lên tới tận một mét tám bảy, khi so với Đỗ lão gia tử năm nay đã gần sáu mươi tuổi thì hắn phải cao hơn ông hẳn một cái đầu, lúc này khi cơn giận của hắn đã đạt tới mức đỉnh điểm, cả người hắn như đã hóa thân thành một con sư tử nổi giận, rất có lực áp bách.

Sắc mặt của Đỗ lão gia tử vô cùng không tốt, ánh mắt ông xuyên qua tấm cửa sổ thủy tinh nhìn vào người con trai đang nằm trong phòng.

Vẻ ngoài của Đỗ Cảnh Khôn và Đỗ lão gia tử trông giống nhau mười phần, lúc này vẻ mặt lo lắng của hai người lộ ra lại càng là giống nhau như đúc, tuy nhiên, trên mặt Đỗ Cảnh Khôn lại còn có thêm vài phần châm chọc, cười lạnh.

Cho dù bác sĩ đã nói qua tình huống của Đỗ Cảnh Minh, nhưng Đỗ lão gia tử vẫn hỏi lại một lần nữa, xác định hắn không có việc gì mới rời khỏi, lưu lại bốn bảo tiêu canh giữ ngoài cửa phòng bệnh.

Đỗ Cảnh Khôn ngồi ngoài chờ một đêm, vài cọng râu trên mặt đã muốn tua rua, vẻ mặt hắn âm trầm.

Sáng sớm cảnh sát có qua đây một lần, bởi vì đêm qua mưa xối xả, tầm tã, tất cả những vết tích trên đường đã không còn nữa, hơn nữa camera ghi hình khu vực đó cũng đã hỏng.

"Camera ghi hình cũng trùng hợp mà hỏng rồi?" Đỗ Cảnh Khôn cười gằn không ngớt, "Cũng thật là đúng lúc."

Hắn đột nhiên nhớ tới: "Nghe nói anh trai tôi bị người qua đường vô tình đi qua cứu, người đâu rồi?" Hắn cầm tờ giấy thông tin trong tay cảnh sát nhìn qua một chút, con mắt nheo lại trong phút chốc, nở nụ cười: "Sở, Triều, Dương?"

**

Sở Triều Dương ngủ thẳng một mạch tới tận gần trưa, Tiểu Trừng Quang cũng theo cô mà tới tận chín giờ sáng mới tỉnh lại, sau khi tỉnh dậy cậu cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng nằm trong lòng cô mà nhìn cô, nhưng cô cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại theo, sờ sờ bụng nhỏ của cậu, rồi giãy giụa bò lên pha sữa bột cho cậu uống.

Mới ôm cậu ra ngoài, mẹ Sở liền bận bịu đi tới muốn bế Tiểu Trừng Quang: "Đưa cho mẹ đi, Tiểu Quang có đói bụng không? Để bà ngoại pha sữa bột cho con nhé!"

Tiểu Trừng Quang ôm chặt Sở Triều Dương không muốn buông tay.

Mẹ Sở nói: "Ngoan, để mẹ con ngủ thêm một chút nữa nào, để bà ngoại thay tã giấy cho con trước đã nhé, sau đó chúng ta đi uống sữa bột?"

Sở Triều Dương thấy con trai không muốn xa rời mà gắt gao ôm cô, thì liền nói với mẹ Sở: "Mẹ, mẹ giúp con pha cho nó ly sữa, để con thay tã giấy cho nó đi."

"Vậy được, thế con ăn bữa sáng đã, xong rồi lại ngủ tiếp?"

"Con không ăn đâu ạ."

"Sao lại không ăn sáng được, mẹ đã chuẩn bị sẵn phần của con rồi, con uống vài hớp nước, ăn vài miếng đã." Cha Sở đi tới nói.

Sở Triều Dương gần như là nhắm mắt lại để cố uống cho xong bát cháo, sau đó đi tới nhà vệ sinh, thay tã giấy cho Tiểu Trừng Quang rồi lại bế cậu lên giường ngủ tiếp.

Tiểu Trừng Quang tỉnh rồi cũng không buồn ngủ lại, chỉ yên tĩnh nằm trong lòng cô, yên lặng bú sữa từ bình, ánh mắt to tròn chuyên chú nhìn cô.

Cô tự có cảm giác được là ánh mắt cậu không chịu rời khỏi người cô, nên cô liền hôn một cái lên trán cậu, sau đó mới lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, thẳng đến giữa trưa, khi cha Sở gọi ăn cơm mới dậy.

Sau một giấc ngủ thì cơ thể của cô đã thoải mái lên nhiều.

Cô dùng băng đô vén toàn bộ tóc ra sau gáy, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì mới ra ăn cơm.

Cha Sở đã nấu cơm xong từ lâu.

Trước kia, khi hai vợ chồng ở với nhau thì cơm hầu như đều do cha Sở nấu, ông có một tay nghề nấu ăn tuyệt vời, nhưng từ khi xuyên qua đây là lần đầu tiên Sở Triều Dương được nếm thử món ăn cha Sở nấu, sau khi nếm xong, cô liền vội giơ ngón tay cái lên, tấm tắc mà khen ngợi: "Ôii, ngon quá đi ạ!"

Tiểu Trừng Quang ngồi ăn cơm trên ghế trẻ em cạnh bên cô, lần này bát cơm đã được hút chặt chẽ vào mặt bàn, trên tay cậu cầm một cái muỗng, trên cổ thì đeo một cái yếm màu vàng cam thổ cẩm, trông cậu giống y hệt một tiểu thân sĩ đang nghiêm túc chiêm nghiệm, đánh giá về cơm.

Sở Triều Dương rửa tay lột tôm cho cậu.

Đến tận lúc này mẹ Sở mới nhớ ra mà hỏi cô: "Không phải hôm qua con đi chuyến bay lúc chín giờ tối à, làm sao mà muộn như vậy mới trở về?"

Sở Triều Dương đặt đôi đũa xuống: "Không phải tối hôm qua mưa to sao? Chuyến bay của con bị hoãn mất, đến tận sáng nay mới bay được."

"Nếu chuyến bay bị hoãn thì con cứ thuê phòng ngủ một đêm ở khách sạn đi, đừng có thức đêm như vậy chứ, trong nhà vẫn còn có mẹ và ba con đấy, không cần phải lo đâu."

"Vâng, lần sau con sẽ rút kinh nghiệm." Sở Triều Dương nhanh chóng dùng bữa.

Cô cũng không định nói ra việc cứu người tối qua tại sợ ba mẹ cô sẽ lo lắng, bây giờ nhớ lại, cô còn sợ hãi nữa là, thật sự không nghĩ ra tại sao lúc đó lá gan mình lại lớn như vậy nữa, mưa lớn như thế, hồ sâu như vậy, trời thì tối đen mà cô vẫn dám một mình nhảy xuống cứu người.

Có lẽ là do việc đụng phải này quá mức vừa vặn, tình huống lại khẩn cấp, nếu như lúc đó cô chỉ chờ đội cảnh sát tới cứu người thì chỉ sợ người nọ đã sớm chết mất rồi.

Hắn hẳn là phải cảm tạ Tiểu Trừng Quang, nếu không phải ngày đó cô đi mua đồ sinh nhật cho cậu, cô cũng không thể nào thuận tiện mà mua được hai cái phao bơi, mà nếu như không có phao bơi, cô có chết cũng sẽ không chịu nhảy xuống nước.

Chỉ có thể nói, mệnh hắn vẫn chưa tuyệt.

_____ Còn tiếp _____

_30/9/20_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play