Cô đi lên sân thượng đặt quần áo vào bên trong phòng giặt.
Tủ đựng quần áo trong phòng giặt có tổng cộng bốn tầng, tầng cao nhất để toàn quần áo sạch, quần áo vừa mới giặt xong, tầng thứ hai là để quần áo sau khi tắm xong của cô và Tiểu Trừng Quang, tầng thứ ba là để quần áo sau khi tắm xong của cha Sở mẹ Sở, còn tầng thấp nhất là để quần áo quá bẩn, dính nhiều bùn đất.
Cho dù là người một nhà với nhau, nhưng cô vẫn không quen giặt chung, vẫn là của ai người đấy giặt.
Cô một tay ôm Tiểu Trừng Quang, một tay đánh răng, đánh răng xong cô đem Tiểu Trừng Quang đặt ngồi lên trên ghế nhỏ, sau đó tẩy trang, rửa mặt, chăm sóc da xong mới đi vào rửa ráy.
Cửa phòng tắm đã bị tách ra bởi một lớp kính mờ, chỉ có chỗ kéo cửa phòng tắm ra là có thể thấy được một khe hở.
Cô đặt Tiểu Trừng Quang ngồi lên ghế nhỏ, sờ sờ đầu của cậu: "Bảo bối, con chờ mẹ một lúc, mẹ rất nhanh sẽ tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra thôi, con đừng có chạy loạn được không?"
Tiểu Trừng Quang không gật đầu cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cô, nhưng cô biết, cậu đã nghe vào.
Nước trong hồ thật sự quá lạnh, cô sợ mình sẽ bị ho khan hoặc cảm cúm, làm ảnh hưởng đến việc thi đấu, vì vậy cô liền xông nước nóng nhiều thêm một chút, tóc cũng gội sạch sẽ.
Sau khi tắm xong cô đi ra thay quần áo ngủ, rồi sấy khô tóc, chờ đến khi các chất dưỡng ẩm trong da đã đủ ngấm, cô mới dùng máy mát xa mặt chăm sóc lại toàn bộ da mặt.
Sau khi qua ba mươi tuổi, nhan sắc của cô đã xuống sắc rất nhiều.
Tuy rằng hiện tại đang sống trong thân thể của một thiếu nữ mới hai mươi tuổi, nhưng linh hồn cô đã hơn ba mươi tuổi rồi, đã sớm hình thành thói quen chăm sóc da mặt, không quen thức đêm, nhưng hôm nay cô lại thức đên tận hừng đông, cho nên cô mới đặc biệt lo lắng, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, đem toàn bộ những giấc ngủ tối qua bù lại.
Cô luôn có một loại cảm giác, chỉ cần thức một đêm thôi đã phải bù lại bằng ngủ đủ giấc cả nửa tháng rồi.
Kiếp trước cô vốn là một người cuồng công tác, chỉ nghĩ kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm tiền, cho nên sau khi chạm đến ngưỡng ba mươi tuổi, cô đã có thể rõ ràng cảm nhận được thể chất của mình xuống dốc trầm trọng, và để giữ lại tuổi trẻ của mình, cô đã không còn dám chà đạp thân thể mình nữa.
Tiểu Trừng Quang đặc biệt ngoan, dù cho quá trình dưỡng da của cô hết bước này đến bước khác, trên mặt xoa xong đủ loại kem dưỡng da, cậu cũng vẫn ngồi im lặng, Sở Triều Dương liền cúi đầu nhìn cậu mà cười: "Bảo bối, chờ một chút nhé, mẹ rất nhanh sẽ xong thôi."
Việc này cô đã sớm quen thuộc, nhanh tay thoa các loại mỹ phẩm dưỡng da xong, cô liền mau mau ôm Tiểu Trừng Quang.
Cha Sở mẹ Sở vẫn còn ngồi ở phòng khách chờ cô.
Bọn họ đã làm giáo viên cả đời, thời còn là giáo viên chủ nhiệm, bọn họ muốn học sinh đến lớp học sớm, do vậy năm rưỡi sáng mỗi ngày bọn họ đều đã rời giường theo đồng hồ sinh học cố định.
Rất đúng giờ, hiện tại đã là rạng sáng năm giờ, trời đã sáng, bọn họ muốn ngủ cũng không được.
Thời điểm cha Sở nấu canh gừng cho cô, ông còn thuận tiện mà nấu cháo luôn, là cháo hạt sen táo đỏ.
Canh gừng để một thời gian dài như vậy cũng vừa vặn đủ độ ấm, Sở Triều Dương bưng bát lên, ừng ực uống vào bụng, mẹ Sở liền vội vàng nói: "Con chậm một chút, chậm một chút, uống nhanh quá cẩn thận lại không tiêu kịp."
Sở Triều Dương liền nghĩ, nếu cô uống nhanh như vậy thì chẳng lẽ tí nữa khi cô đang ngủ lại phải rời giường đi vệ sinh hay sao? Do vậy cô liền hãm lại tốc độ uống canh của cái miệng nhỏ, uống xong một bát canh, trên người cô cũng đã nhỏ ra một vài giọt mồ hôi, cô ôm Tiểu Trừng Quang vào phòng ngủ, trước đó cũng không quên mà chào cha Sở mẹ Sở: "Cha, mẹ, điểm tâm chắc con không ăn nổi nữa đâu, con đi ngủ trước đã, hai người đừng gọi con dậy nhé."
Sau khi trở về phòng ngủ, đem rèm cửa sổ kéo lại chặt chẽ, cô mới ôm Tiểu Trừng Quang vào trong ngực, cằm nhẹ nhàng sượt qua trên mái tóc mềm mại của cậu, cô nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, chưa tới hai phút sau đó, cô đã rơi vào trạng thái ngủ say.
Tiểu Trừng Quang gối lên cánh tay của cô, nghe nhịp tim đập của cô, cho dù đang ở trong bóng tối, thì cậu cũng không còn sợ hãi bất cứ cái gì nữa.
**
"Cái gì? Tai nạn xe cộ?" Trong đêm khuya, một chàng trai đang nằm ngủ bên cạnh một cô gái trẻ tuổi nhận được một cuộc điện thoại đến, cả người hắn đã tỉnh hoàn toàn, hắn hất chăn lên, rồi lấy một chiếc áo sơ mi ra từ trong tủ, vừa đi vừa mặc.
"Cái gì, bệnh viện thành phố? Tôi lập tức tới ngay, Tôn bác sĩ đã đi rồi sao?" Tôn bác sĩ là bác sĩ tư nhân nhà bọn họ, cấp bậc của ông phải nằm ở tầm của chủ nhiệm bệnh viện quốc tế.
Nữ nhân nằm trên giường mang theo trạng thái ngái ngủ cũng bị tỉnh lại theo, thân thể mềm mại không xương tựa vào người hắn, ngón tay nhỏ non mềm sờ sờ trước ngực hắn: "Đỗ tổng~~~"
Khuôn mặt Đỗ Cảnh Khôn ngay lập tức đen lại, chợt quát một tiếng: "Cút ngay!"
Nữ nhân kia bị dọa sợ hết hồn thì liền vội vã buông hắn ra, trở lại ngồi lên giường, trơ mắt nhìn hắn đến cả quần còn chưa mặc chỉnh tề đã vội vã vừa thắt dây lưng vừa ăn mặc xộc xệch bước nhanh ra ngoài, cô ta cũng bận bịu mặc áo khoác vào rồi đuổi theo: "Aii, Đỗ Tổng, người đi đâu vậy?"
Đỗ Cảnh Khôn làm gì còn có thời gian nói chuyện với cô nữa, dọc đường vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, một đường phóng nhanh như bay đến bệnh viện, đèn đỏ cũng không chịu dừng lại.
Vừa xuống xe, hắn liền ba bước chặp làm hai mà bước đi, đứng trong thang máy cũng không chịu yên, điên cuồng mà vò đầu mình sau đó lại nhấn liên tục nút thang máy.
Đến tầng năm của bệnh viện, hắn vừa vặn gặp phải trợ lý của Đỗ lão gia tử.
Trợ lý của Đỗ lão gia tử khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, cho dù là ban đêm đi chăng nữa thì hắn vẫn mặc một bộ tây trang phẳng phiu, cả người mang theo một bộ dáng tinh anh, hắn nhìn thấy Đỗ Cảnh Khôn thì hô: "Nhị thiếu."
Đỗ Cảnh Khôn nhìn hắn ta, hừ lạnh một tiếng, cà lơ phất phơ mà kéo kéo nút thắt ở cổ áo: "Lão gia tử kêu anh tới đây? Ông ấy đâu?" Không đợi trợ lý kia trả lời, hắn đã cười lạnh một tiếng: "Hẳn là không còn mặt mũi tới đây đi?"
Nói xong cũng không thèm để ý biểu tình của đối phương, trực tiếp tiến vào phòng bệnh.
Phòng bệnh là một phòng rất lớn, bên ngoài còn có một gian khách riêng, bước vào bên trong liền thấy một nam tử nằm ở giữa phòng, nam nhân nằm trên giường bệnh vẫn còn hôn mê, nguyên nhân lớn nhất không phải là do hắn thiếu ô xy sau khi rơi xuống nước, mà chủ yếu là bởi vì bị xe vận tải lớn kia va chạm kịch liệt.
Trước khi ô tô rơi xuống nước, hắn mới chỉ kịp mở khóa cửa xe, sau đó liền lâm vào hôn mê.
Hắn biết chính mình đã xảy ra tai nạn xe cộ, biết mình đã bị rơi vào trong nước, biết chính mình đã cố gắng tự cứu lấy bản thân nhưng hắn đã dùng toàn bộ ý chí và sức lực rồi mà mới chỉ có thể duy trì thanh tỉnh được một lúc, nỗ lực nhấc bàn tay đang giật giật kia lên, gian nan mở khóa cửa xe, sau đó nháy mắt xung quanh thân xe đã bị bao phủ bởi nước, nước cứ dần dần dần dần tràn vào khoang xe.
Hắn đã rất nỗ lực duy trì thanh tỉnh, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy dòng nước lạnh băng hắc ám trong hồ làm cho hắn tưởng chừng như đã lâm vào tuyệt vọng.
Hắn không có cách nào hình dung được cảm giác ở một khắc kia, dường như toàn bộ âm thanh, màu sắc của thế giới bên ngoài đều đã rời xa hắn, trừ bỏ bóng tối thì vẫn chẳng còn gì ngoài bóng tối, vừa tuyệt vọng lại vừa bất lực.
Thẳng đến khi hắn chuẩn bị lâm vào hôn mê thì cô đến, trong hồ nước đen tối lạnh lẽo, cô tựa như là một đạo ánh sáng trên trời ban xuống, vừa chiếu sáng lại vừa sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của hắn.
_____ Hết chương 33 _____
Mel: Chương tặng tiếp theo sẽ là khi tài khoản cá nhân của tui được thêm 30 lượt follow ( tặng 1 chương) hoặc bộ truyện: "Xuyên thành bạn gái cũ của tổng tài" đạt 50k lượt đọc hoặc đạt 20k lượt vote ( tặng 5 chương) nha mọi ngườiii!!! Yêu yêu 🙆
_12/9/20_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT