Editor: Mel*Meow

Trước TV ở Hoa Quốc, vô số fans đều đang nôn nóng mà nhìn về phía cuối thảm đỏ, theo một chiếc xe hơi màu đen, cửa xe dần mở ra, Sở Triều Dương mặc một bộ váy tiên nữ ngẩng đầu lên từ thùng xe.

Trong nháy mắt khi cô ngẩng đầu lên, khán giả trước TV tất cả đều bị ảnh hưởng bởi vẻ đẹp của cô...

Đẹp đến hít thở không thông.

Cằm cô quá mức tinh xảo, mũi cũng rất cao, làn da cô tuyết trắng, tóc chỉnh tề được tạo kiểu sơ sơ làm nó rối tung ở trên lưng, cô giống như một nàng công chúa nhỏ, trên cổ mang một bộ trang sức tinh quang lóng lánh.

“Quá đẹp luôn!”

“Đây là Vô Danh sao?”

“Ngoại trừ Vô Danh ra thì còn có ai đeo mặt nạ nữa?”

“Lipless đi thảm đỏ cũng mang mặt nạ mà, tạo hình mặt nạ của hắn quả thật là đến bố mẹ cũng không nhận ra luôn [hình ảnh].”

Mấy người bình luận phía dưới nhìn thấy tấm ảnh tạo hình đi thảm đỏ ở bên trên toàn bộ đều là tiếng cười ha ha ha ha ha, mặt nạ của hắn khoa trương hơn Sở Triều Dương nhiều, ít nhắt Sở Triều Dương còn lộ cằm với miệng, chứ tạo hình mặt nạ của Lipless trực tiếp là một cái mặt nạ bảo hộ màu đen, khiến toàn bộ cái đầu đều bị bao vây ở bên dưới mặt nạ, kín mít, không lộ ra một kẽ hở nào.

Nếu không phải người chủ trì gọi đến tên của hắn, có khi mọi người còn tưởng là phần tử khủng bố nào đó lên nhầm sân diễn.

“Trở lại chủ đề chính nào, chẳng lẽ mọi người không phát hiện lần này mặt nạ của Vô Danh không giống trước đó hay sao?”

“Mỗi lần đeo mặt nạ cô đều sẽ che kín mắt và mũi, nhưng lần này chỉ che mỗi đôi mắt, hơn nữa mặt nạ này còn chạm rỗng bên trong, căn bản không che được!”

“Cho nên rốt cuộc người này có phải là Vô Danh không vậy?”

“Lầu trên bị ngốc đúng không? Bồ không thấy người kéo tay cô ấy là ai hả?”

Theo lời nhắc nhở của người này, khán giả trước TV tức khắc đem ánh mắt chuyển đến người đang nắm cánh tay trắng nõn của Sở Triều Dương, Cổ Duệ Chính.

“Tôi chết mất thôi, bị sốc bởi sắc đẹp của Cổ Duệ Chính!”

“Cổ Duệ Chính đẹp trai đến mức này cơ á? Trong nháy mắt đã hạ gục một đống tiểu thịt tươi!”

“Hắn điệu thấp quá, cũng không hay xuất hiện ở trước mặt truyền thông, hơn nữa mỗi lần xuất hiện ánh mắt đều đặc biệt u buồn, tôi chưa từng nhìn kỹ mặt hắn bao giờ, không nghĩ tới cư nhiên hắn lại có thể đẹp trai như vậy!”

“Vóc dáng cũng thật cao, mấy người có phát hiện không? Cặp giày kia của Vô Danh chắc ít nhất cũng phải cao đến mười cm? Thế mà Cổ Duệ Chính còn cao hơn Vô Danh nhiều như vậy, vậy vấn đề là, rốt cuộc Vô Danh cao bao nhiêu đây?”

“Một mét sáu!”

“Một mét năm!”

“Mấy người im đi, tôi đã xem qua hậu trường [Tân tiếng ca] của Vô Danh rồi, Vô Danh cao ít nhất một mét sáu tám!”

Hôm nay Vô Danh mặc một chiếc váy kiểu tiên nữ, vốn dĩ hẳn là không nhìn thấy giày dưới chân cô, nhưng thời điểm Vô Danh bước lên trên thảm đỏ, đại khái là bởi vì cô sợ dẫm phải làn váy, cho nên khi đi, một tay cô dẫn làn váy theo, phần váy thừa quăng về phía sau một chút, vì vậy chân mới lộ ra ngoài.

Cổ Duệ Chính đi đến phía sau lưng Sở Triều Dương, ngồi xổm xuống ~~~ cẩn thận giúp cô sửa sang lại làn váy, sau đó đưa cánh tay về phía Sở Triều Dương, hỏi cô: “Lạnh không?”

Sở Triều Dương dùng một bàn tay bắt lấy mặt nạ, một bàn tay kéo tay Cổ Duệ Chính đi lên trên thảm đỏ, tươi cười trên mặt thân thiết tự nhiên, đầu lưỡi khẽ nhúc nhích: “Lạnh.”

Chỉ thấy phóng viên hai bên đều điên cuồng kêu to: “Vô Danh! Vô Danh mau nhìn về bên này!”

Từ ‘ Vô Danh ’ bọn họ dùng tiếng Hoa, còn các từ phía sau thì đều dùng tiếng Anh.

Khán giả Hoa Quốc đang ngồi trước máy tính đều cười điên luôn rồi: “Cái tên Vô Danh quả thực là bức tử các bạn ngoại quốc mà!”

“Cái tên Vô Danh là sự lạc loài không hề nhẹ.”

“Nhưng nếu không đọc như vậy thì vấn đề là, đến tột cùng thì các bạn ngoại quốc nên gọi Vô Danh như thế nào đây?”

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

Thời điểm người xem ở trước TV nhìn thấy Vô Danh bước lên trên thảm đỏ, tất cả máy ảnh và camera đều đồng loạt chĩa về phía Vô Danh, bất luận là chính diện hay là các góc cạnh khuôn mặt của cô, toàn bộ mọi người đều nhắm vào, ngay cả Cổ Duệ Chính đã đi cùng Vô Danh được một đoạn thảm đỏ rất dài rồi, người ở phía sau cũng đã bước chân lên thảm đỏ rồi, nhưng ở trong màn ảnh, hầu như tất cả các camera quanh đó vẫn đều đang quay về phía Vô Danh.

Đến khu vực dừng chân chụp ảnh, truyền thông Hoa Quốc ai ai cũng lớn tiếng gào rống, hận bản thân mình không thể hóa thân trở thành vượn tay dài, đưa microphone tới miệng Sở Triều Dương, hỏi cô: “Vô Danh, hôm nay cô có định tháo mặt nạ không?”

“Đối với việc lần này được đề cử cho hai giải thưởng lớn, cô có tự tin mình sẽ nắm được giải thưởng vào tay không?”

“Cô đã hợp tác cùng với Cổ Duệ Chính được một đoạn thời gian rất dài rồi, vậy hai người đã phát sinh thứ tình cảm gì đó vượt qua tình bằng hữu chưa?”

Sở Triều Dương: “……”

Trừ bỏ mỉm cười tôi còn có thể nói gì đây. ^_^

Các fans xem phát sóng trực tiếp hiện trường dừng chân chụp ảnh ở trước TV và máy tính không nghe thấy cô trả lời, bọn họ chỉ có thể nhìn phản ứng của truyền thông nước ngoài đối với Vô Danh.

Bọn họ bỗng nhiên lại cảm nhận được một loại vinh dự kiêu ngạo thay thần tượng.

Bọn họ chụp màn hình một màn này lại, có một số fans không thể chui ra khỏi bọc chăn vào sáng sớm ngày mùa đông liền chui trong chăn thao tác chỉnh sửa đăng ảnh lên weibo.

“Tui thấy Vô Danh ở nước ngoài thật sự quá nổi tiếng luôn mà!”

Bên dưới là hai tấm hình thảm đỏ đối lập.

Một tấm là phản ứng của truyền thông ngoại quốc khi Vô Danh bước đi trên thảm đỏ, tấm còn lại là khi một vị đại hoa đán* điện ảnh Hoa Quốc khác đang đi thảm đỏ, tuy rằng cô ấy cũng được người ta mời đi thảm đỏ, nhưng phản ứng của truyền thông đối với cô ấy lãnh đạm hơn nhiều.

*Tiểu sinh, hoa đán: nam, nữ diễn viên nổi tiếng. Thiên vương, thiên hậu: nam, nữ ca sĩ nổi tiếng. Thêm chữ đại là nổi tiếng hơn cả nổi tiếng, thêm chữ tiểu là chưa nổi tiếng đến mức đó.

Không phải là người đăng ảnh muốn nói vị này đại hoa đán này không nổi tiếng, vị đại hoa đán này rất nổi tiếng ở trong nước, nhưng hôm nay là lễ trao giải Grammy, cô ấy không phải vai chính, cô ấy chỉ lấy thân phận người phát ngôn ở Châu Á cho nhãn hiệu Âu X để đi thảm đỏ mà thôi, mà giải Grammy lần này, nhãn hiệu Âu X là bên top đầu tài trợ.

Người tuyên truyền cho châu báu Kim Sinh đã sớm chờ sẵn ở trên mạng, Sở Triều Dương vừa bước chân lên thảm đỏ, bọn họ liền lập tức ngụy trang thành người qua đường, đem bức ảnh chụp Sở Triều Dương đăng lên trên mạng, sau đó phân tích nguồn gốc giá trị lễ phục cô mặc, túi xách nhỏ* trong tay và bộ trang sức cô đeo trên người.

*Là cái bóp cầm tay ấy mọi người, nhưng để vậy cứ kiểu gì nên Mel để là túi xách.

Lễ phục là một chiếc váy kiểu tiên nữ nằm trong bộ sưu tập mùa xuân năm nay của một nhãn hiệu lớn đến từ Italy, giá trị lên đến mười vạn bảng Anh.*

*Khoảng 3 tỷ 161 triệu

Tiếp theo là bóc giá tới túi xách, cao gót hôm nay cô mang, tất cả đều là nhãn hiệu xa hoa đỉnh cấp toàn cầu.

Cuối cùng, trọng điểm tới rồi!

Châu báu Sở Triều Dương mang trên người hôm này là một bộ trang sức kỷ niệm đến từ châu báu Kim Sinh, giá trị thị trường là 680 vạn nhân dân tệ!

Một thân chiến bào hôm nay Vô Danh mang có giá trị lên tới gần ngàn vạn*!

*Khoảng 36 tỷ

Vì thế cụm từ ‘ chiến bào ngàn vạn ’ lập tức lên men khắp mạng xã hội, sau đó mục đích chính của bọn họ xuất hiện rồi, lúc này bốn chữ ‘Châu báu Kim Sinh’ bắt đầu được spam khắp internet và truyền thông.

Châu báu Kim Sinh đã đạt được mục đích tuyên truyền.

Nhìn thì một thân váy tiên nữ này của Sở Triều Dương rất đẹp đấy nhưng giữa trời đông mà mặc bộ váy này thì lạnh khủng khiếp, tuy rằng bên trong cô có mặc một thêm một chiếc quần leggings màu da, nhưng chiếc quần này chỉ dài đến cổ chân, không ngăn được mấy tầng gió, nên cho dù vậy Sở Triều Dương vẫn đang cảm thấy lạnh muốn chết.

“Chỉ có mình tôi cảm thấy tạo hình ngày hôm nay của Vô Danh đẹp lắm ư?”

“So với đống tạo hình quần ma loạn vũ trên kia, Vô Danh nhà ta quả thực là một dòng nước trong!”

“Liếm màn hình Vô Danh xong, mấy cái tạo hình phía sau thật sự là chọc mù con mắt!”

Đi hết thảm đỏ, tiến vào bên trong, người chủ trì Giải thưởng Grammy bắt đầu phỏng vấn cô: “Chúng tôi vẫn luôn rất tò mò, rốt cuộc vị mỹ nhân thần bí đến từ quốc gia phương đông kia trông như thế nào, đồng thời hôm nay chúng tôi còn rất tò mò, người đàn ông bên cạnh cô là……” Người chủ trì nghịch ngợm mà tạm dừng một chút, đủ để người xem trực tiếp và mọi người suy nghĩ xâu xa xong, mới cười nói: “Cộng sự sao?”

Sở Triều Dương cũng suýt bị cô ấy làm cho khẩn trương theo, cười nói: “Đúng vậy, hắn là người chế tác hai cuốn album của tôi, chúng tôi vẫn luôn hợp tác vui vẻ với nhau.”

Khán giả trước TV đều điên rồi!

Ngay từ khi thấy hai người bước lên thảm đỏ cùng nhau, trong lòng bọn họ đều đang chú ý tới điểm này.

“Ngao ngao ngao! Đột nhiên tôi phát hiện Vô Danh và Cổ Duệ Chính mang đến cảm giác như hai người đang yêu nhau!”

“Có phải Vô Danh và Cổ Duệ Chính đang bí mật yêu đương không nhỉ?”

“Trước kia có tai tiếng nói Vô Danh là tiểu tam chia rẽ Cổ Duệ Chính và Lư Du Nhiên, không biết có phải là thật không vậy?”

“Không phải nói Vô Danh và Cổ Duệ Chính đã có con với nhau rồi hay sao ý mà?”

“Mấy lầu trên có phải ngốc không vậy? Nếu Vô Danh thật sự là Sở Y Huyên, khoảng thời gian trước còn bùng lên tin Sở Y Huyên tranh đoạt quyền nuôi con trai với Đỗ tổng tài đây thây, như vậy con trai Vô Danh là của ai thì mọi người biết rồi đấy? Nói Vô Danh là tiểu tam chia rẽ Cổ Duệ Chính và Lư Du Nhiên thì cũng phải mang cái não ra nghĩ kỹ đã chứ?”

“Muốn dẫn dắt tiết tấu để chúng ta bôi đen Vô Danh chứ gì? Đây là phát sóng trực tiếp đấy cưng!”

“Antifan và thủy quân bây giờ đều ngáo như vầy hả?”

“Nhưng hiện tại Vô Danh còn chưa chính miệng thừa nhận mình là Sở Y Huyên mà.”

“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!” Cổ giáo sư đã sớm ngồi canh trước TV, đúng giờ ngồi xem kênh âm nhạc CCTV phát sóng trực tiếp, đến đoạn con trai xuất hiện liền chạy nhanh đi gọi La giáo sư.

La giáo sư lau nước trên tay, vừa đi vừa nói: “A Chính đã ra rồi à?”

“Ra rồi, hôm nay đi cùng Vô Danh!”

Không biết vì cái gì, Cổ giáo sư và La giáo sư chỉ cần nhìn thấy con trai ở cùng với Vô Danh liền đặc biệt an tâm.

Tựa hồ như từ khi con trai bắt đầu tiếp xúc với Vô Danh cho đến bây giờ, chuyện gì xảy ra cũng đều là chuyện tốt, không hề xảy ra chuyện gì mà bọn họ không mong muốn.

Sau khi người chủ trì phỏng vấn Sở Triều Dương xong, Cổ Duệ Chính liền cởi tây trang màu trắng hắn khoác trên người xuống, phủ lên trên người Sở Triều Dương, tây trang còn mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn, làm tầng ha thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài của Sở Triều Dương lập tức trở nên ấm áp.

Lúc này màn ảnh lớn vừa quay qua chỗ người đi thảm đỏ phía sau, Sở Triều Dương cũng không nhìn về phía màn ảnh, mà là kéo áo khoác tây trang màu trắng của hắn ra khỏi người mình, sau đó còn rùng mình một cái, liền đem áo khoác vừa cởi ra đưa cho hắn: “Anh đưa cho tôi tôi cũng không mặc nổi hai phút đâu, tôi chuẩn bị đi hậu trường rồi, lát nữa tôi còn phải lên đài biểu diễn.”

Tuy rằng nơi này có điều hòa, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút lạnh.

Cổ Duệ Chính tư thái thả lỏng mà ngồi ở bên người Sở Triều Dương, duỗi tay sửa sang lại váy áo cho cô, còn cong thân mình xuống, nhặt làn váy rơi ở dưới đất của cô lên, cầm vào trong tay, nói: “Vậy chờ em đi hậu trường lại nói.”

Cô mở túi xách ra, túi xách phi thường nhỏ, chẳng qua túi xách vẫn lớn chừng một bàn tay, bên trong chỉ có một thỏi son môi và một chiếc điện thoại di động.

Cô bật di động lên xem qua, chưa nghe thấy người chủ trì gọi lên biểu diễn, cô chỉ đành tiếp tục nôn nóng ngồi chờ.

Lễ trao giải đã bắt đầu rồi, nhóm nhạc pop xuất sắc nhất, trình diễn nhạc rock and roll xuất sắc nhất, album R&B xuất sắc nhất…… Các giải thưởng lần lượt được tiết lộ, xen giữa là phần biểu diễn của các ca sĩ khách mời.

Sở Triều Dương biểu diễn sau phần trao giải bài hát của năm.

Lúc này tay cô sớm đã ướt đẫm mồ hôi, bài phát biểu nhận giải cô viết trong lòng bàn tay sáng sớm nay cũng đã trôi đi mất.

Cổ Duệ Chính bỗng nhiên cầm tay cô: “Đừng khẩn trương.”

Đầu ngón tay Sở Triều Dương run lên, lại không dám quay đầu nhìn hắn, chỉ có thể nhìn lên trên sân khấu biểu diễn, cười nói: “Có thể không khẩn trương sao? Giống như trên mạng nói đấy thôi, đây có thể là lần tôi gần với giải Grammy nhất.”

Cổ Duệ Chính chỉ yên lặng nắm chặt mu bàn tay cô, tựa hồ như hắn muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô, sau đó liền buông ra.

“Tiếp theo, chúng ta sẽ đến với giải thưởng [Bài hát của năm]!”

“Jane Spears! 《Trust in you》”

Theo thanh âm của người chủ trì cùng tiếng vỗ tay vang lên, trái tim Sở Triều Dương bỗng chốc co rút lại, nhảy cực nhanh.

“Louis Seken! 《Rehab》”

Cho dù mặt ngoài thoạt nhìn cô có vẻ bình tĩnh, tươi cười trên mặt lại tự nhiên, nhưng lỗ tai cô giống như ù hẳn đi, chỉ chờ người chủ trì đọc đến tên mình:

“Carrie Underwood《Catch A Falling Star》”

Tiếp theo là một cái tên mà tôi phải đọc lai lái bằng tiếng Trung: “Sở Triều Dương! 《Single Ladies》”

_25/7/21_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play