Editor: Mel*Meow

Truyền thông và dư luận đại chiến với khí thế hừng hực, hôm nay đi gièm pha* người này, ngày mai đi gièm pha người kia, nhưng hết thảy mọi chuyện đều không có quan hệ gì với Sở Triều Dương.

*Gièm pha (chú thích cho những ai không biết =))) ai đó đang có ý nói xấu, bằng cách thêm bớt nội dung câu chuyện – hành động theo hướng không tích cực.

Đúng vậy, giữa cộng đồng ca sĩ thành công được đề cử, không có một ai coi Vô Danh như đối thủ.

Cho nên bên trong cuộc đại chiến oanh oanh liệt liệt trước đêm diễn ra lễ trao giải, cư nhiên lại không có chuyện gì liên quan đến Sở Triều Dương.

Đương nhiên, cũng có thể là do bọn họ muốn tìm tin tức để gièm pha Vô Danh, nhưng mà khoảng cách địa lý quá xa, ở tận phương đông xa xôi, bọn họ không thể tìm được trong một khoảng thời gian ngắn.

Thậm chí một ít người ôm tâm thái thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, quyết định đi phương đông xa xôi tìm kiếm tin xấu về Vô Danh, nhưng không chỉ không tìm được tin gì mà thậm chí còn không thể xác định được thân phận thật sự của Vô Danh.

Vì thế khi truyền thông nhắc tới cô gái Vô Danh cũng được đề cử cho giải Grammy năm này, tiêu đề tất cả đều là [Mỹ nhân thần bí đến từ Hoa Quốc ở phương đông], so sánh với các tuyển thủ được đề cử khác đang mua truyền thông đấu đá đến tinh phong huyết vũ, truyền thông Âu Mỹ có thể nói là cực kỳ ôn hòa với Vô Danh.

Có không ít người được mời lên đài biểu diễn hôm tổ chức lễ trao giải Grammy, trước tiên bọn họ đều đến trung tâm Staples, Madison Square Garden* diễn tập, nhìn thấy gương mặt xa lạ phương đông của Sở Triều Dương, bọn họ cũng đã đại khái đoán ra cô là ai, hơn nữa còn nở nụ cười hảo hữu với cô.

*Nơi tổ chức giải Grammy.

Vốn dĩ bọn họ cũng không đặt cô ở trong lòng, nhưng ngay khi Sở Triều Dương cất giọng lên, bọn họ tức khắc đều bị khả năng ca hát của Sở Triều Dương làm cho kinh hoàng.

Lực bộc phát thật sự quá mức mạnh mẽ!

Trước kia bọn họ chỉ nghe qua Sở Triều Dương hát hai đơn khúc tiếng Anh ở trong album, chưa từng nghe qua cô hát ở hiện trường, vì vậy cũng không có quá nhiều hiểu biết đối với thực lực của cô, lúc này nghe cô hát xong một ca khúc, tức khắc dưới khán đài đều phát ra tiếng kêu trầm trồ xuýt xao, trong đó còn có cả vài tiếng huýt sao.

Tựa hồ như cảm nhận được áp lực cô mang tới, sắc mặt của một vị nữ ca sĩ cạnh tranh chung giải thưởng với cô liền tối thui hẳn đi.

Bởi vì là diễn tập, hiện trường lúc này không có nhiều người, bọn họ không cần phải diễn kịch như khi đang ở trước mặt truyền thông nữa, thích hay không thích đều lộ rõ hẳn ra, tất cả mọi thứ đều được biểu hiện phi thường rõ ràng, hơn nữa đối mặt với gương mặt dị quốc tha hương đến từ một quốc gia phương đông, mọi người đều không tự giác được sinh ra cảm giác thán phục sự ưu việt của cô.

Nhưng lúc này này phần cảm giác về sự ưu việt đều hóa thành kiêng kị với cô gái ở trước mặt, Sở Triều Dương.

“Cô hát rất tuyệt.” Một nam ca sĩ hơn bốn mươi tuổi chuyên hát nhạc rock and roll đồng quê cười nói với Sở Triều Dương: “Rất khó có thể tin được một cô gái có thân hình nhỏ xinh gầy yếu như cô lại cất giấu nguồn năng lượng kinh người đến thế.”

Hắn học bộ dáng Sở Triều Dương khi lấy hơi biểu diễn, phát ra tiếng kêu ngao ngao.

Sở Triều Dương phụt bật cười một tiếng.

Thật ra giữa hiện trường diễn tập đông ca sĩ nổi tiếng như thế này, một người Sở Triều Dương cũng không biết.

Xác thật là cô còn chưa quá quen thuộc với nền âm nhạc của thế giới này, cho dù cô đã đi vào thế giới này được hơn hai năm rưỡi, nhưng từ trước cho tới nay lúc nào cô cũng bận, thi đấu, album, tuyên truyền, lưu diễn, album, kiện tụng quấn thân, suốt một quãng thời gian dài như vậy, cô cơ hội không có thời gian thư giãn để tìm hiểu âm nhạc của thế giới này.

Sau cô, nam ca sĩ trung niên kia ôm ghi ta lên sân khấu cùng với một người đàn ông khác, bọn họ hát một ca khúc rock and roll phong cách đồng quê, hắn một bên hát một bên cười cười với Sở Triều Dương.

Tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng năm tháng lại trao cho hắn một mị lực khác, khi cười rộ lên, tựa hồ như nếp nhăn nơi khóe mắt cũng mang theo nụ cười nhẹ nhàng tùy ý, hắn như là chàng trai trẻ của hai mươi năm trước, không ngừng nỗ lực đeo đuổi ước mơ.

Sau khi hát xong, hắn đi xuống dưới đài hỏi cô: “Tôi hát thế nào?”

“Rất tuyệt.” Cô cười một cách hàm súc.

Nam ca sĩ trung niên kia khoa trương mà nở nụ cười, “Ha ha, cô thoạt nhìn cũng thật giống con gái tôi!”

Sở Triều Dương nhìn về phía băng ghế dưới đài, phất phất tay với tiểu Trừng Quang đang ngồi trong lồng ngực Cổ Duệ Chính, quay đầu nghịch ngợm mà chớp chớp mắt với nam ca sĩ trung niên kia, cười nói: “Không, chẳng lẽ anh nhìn không ra, kỳ thật chúng ta là bạn cùng lứa tuổi sao?”

Theo cái phất tay của cô, tiểu Trừng Quang lập tức nhảy xuống đất từ trên người Cổ Duệ Chính, bước chân ngắn nhỏ chạy về phía Sở Triều Dương, Sở Triều Dương ngồi xổm xuống bế cậu lên, đắc ý hỏi nam ca sĩ trung niên: “Nếu tôi giống con gái anh, vậy con trai tôi nên gọi anh là gì đây?”

Nam ca sĩ trung niên không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt mà mình đã nhảy lên hàng ngũ ông bà, có chút bất ngờ mà sờ sờ mặt, “Không, tôi không nghĩ tôi đã già đến thế đâu.” Tiếp theo hắn nở nụ cười, “Thật khó có thể tin nổi, cô thế mà đã có con trai lớn như vậy rồi, nhìn qua cô cứ như một cô học sinh nhỏ ý.”

Hắn dùng cằm giơ giơ về phía Cổ Duệ Chính, phất phất tay với Cổ Duệ Chính: “Đó là chồng cô sao? Nhìn qua trông hắn thật là an tĩnh.”

Sở Triều Dương nở nụ cười: “Đó là cộng sự của tôi, trước mắt tôi đã xuất bản hai cuốn album, đề do hắn phụ trách chế tác.”

Đối lập với Sở Triều Dương đang cảm thấy xa lạ với hắn, nam ca sĩ nước ngoài này lại biết một ít tin tức về Sở Triều Dương, dù sao thì khoảng thời gian này truyền thông New York thường xuyên đưa tin về cô gái thần bí đến từ quốc gia phương đông, đối với danh số hai cuốn album và độ nổi tiếng của cô ở Châu Á, các tờ báo đều hết sức ca ngợi.

“Hắn chính là người chế tác hai cuốn album có doanh số ngàn vạn của cô?” Thanh âm của hắn cũng coi là to khiến cho Cổ Duệ Chính chú ý mà cất bước tới đây.

Nam ca sĩ trung niên nói: “Hắn còn trẻ như vậy, sau này hắn nhất định sẽ trở thành hội viên Grammy, nhất định luôn.” Hắn bỗng nhiên chớp một con mắt với Sở Triều Dương, “Tôi đoán hắn nhất định là rất thích cô, đúng không?”

Sở Triều Dương kinh ngạc đáp trả, “Không, sao có thể, anh nghĩ sai rồi, chúng tôi vẫn luôn là bạn bè tốt của nhau.”

Đôi tay của nam ca sĩ trung niên kia đặt lên bả vai của Sở Triều Dương, khiến cô xoay người nhìn về phía Cổ Duệ Chính: “Chẳng lẽ cô không hề phát hiện? Đôi mắt hắn vẫn luôn chăm chú nhìn vào cô.”

Nhìn thấy Sở Triều Dương quay người về phía mình, Cổ Duệ Chính ngẩng đầu rồi nhợt nhạt cười cười với cô, giơ tay lên vẫy vẫy.

Sở Triều Dương cũng phất phất tay với hắn.

Cổ Duệ Chính đã đi tới: “Hai người vừa mới nói gì vậy?”

Đáy lòng Sở Triều Dương cứ cảm giác quái quái, cô vô thức khảy khảy tóc mái trên trán, có chút mất tự nhiên mà nói: “Tôi đang nói anh là cộng sự của tôi, hai cuốn album của tôi đều được chế tác từ chỗ anh, anh ấy nói anh nhất định sẽ trở thành hội viên Grammy, cái loại có quyền bỏ phiếu ấy.”

Cổ Duệ Chính nghe vậy không tiếng động mà nở nụ cười.

Hắn đón lấy tiểu Trừng Quang, để cậu ngồi ở trên vai hắn, “Trở về chưa?”

Sở Triều Dương nhìn thanh niên cao gầy trước mắt, đi theo phía sau hắn: “Trở về.”

Lợi dụng thời gian diễn tập ngày hôm nay, cô và Cổ Duệ Chính đã tìm được chỗ ngồi của mình.

Hiện trường lễ trao giải Grammy phi thường lớn, có tới tận mấy vạn chiếc ghế dựa, phía trước mỗi ghế dựa của khách mời đều được dán một tờ giấy, mặt trên không chỉ có số thứ tự mà còn có tên và ảnh chụp để có thể dễ dàng đối chiếu với chính mình.

Lần này Sở Triều Dương là ca sĩ được đề cử cho hai hạng mục lớn, chỗ ngồi thừa sức ở phía trước, Cổ Duệ Chính đi cùng cô nên cũng được sắp xếp chỗ ngồi ở ngay bên cạnh cô.

Mà theo lễ trao giải Grammy càng ngày càng tới gần, gương mặt phương đông xuất hiện ở New York cũng càng ngày càng nhiều, rất nhiều ca sĩ trong vòng âm nhạc đã tự bỏ tiền túi ra để được tận mắt vào xem lễ trao giải, thông qua quan hệ lung tung mà được xếp cho một chỗ ngồi.

Bọn họ tuy không có thư mời, không cần lên sân khấu, cũng không được bước lên trên thảm đỏ, chỉ được chụp mấy tấm hình ở hiện trường, nhưng những truyền thông có quan hệ với bọn họ sẽ tự đưa ảnh chụp tỉ mỉ của bọn họ truyền về trong nước.

Lần này Lư Du Nhiên cũng tới.

Sự kiện về truyền thông Tinh Không rốt cuộc cũng qua đi, Lư Du Nhiên đã yên lặng hồi lâu cũng đến lúc phải ló mặt.

Một cuốn album này của cô ta coi như vứt, tuy phát hành album trước Vô Danh hẳn một tuần, song hiện nay tổng doanh số album trên toàn cầu của Vô Danh đã sắp đặt 2500 vạn bản, mà toàn bộ doanh số album của cô ta còn chưa lên nổi 100 vạn.

Chuyện này có liên quan đến việc Vô Danh phát hành album, đồng thời, cũng liên quan đến sự kiện kia của truyền thông Tinh Không.

Cho nên lần này cô ta cần phải lợi dụng độ nổi tiếng của giải Grammy, tới đây góp mặt để cọ chút ánh sáng và nhiệt độ, chứ nếu cô ta còn không xuất hiện trước mặt fans và truyền thông, cô ta sẽ sớm bị truyền thông bỏ vào quên lãng.

Cho dù là tin tức xấu hay tin tức linh tinh gì đó cũng vẫn tốt, chỉ cần có tỉ lệ lộ diện mới có thể nổi tiếng, còn nếu nói về tin xấu, cô ta có tin xấu gì? Chuyện về truyền thông Tinh Không ư, có liên quan gì đến cô ta đâu?

Ngoại trừ các minh tinh điện ảnh lớn, thì còn có rất nhiều fans cũng bay tới New York.

Các nước khác không nhiều lắm, đông nhất vẫn là người Hoa, New York lập tức xuất hiện rất nhiều gương mặt Châu Á, mọi người phần lớn đều là fans của Vô Danh.

Trong khoảng thời gian ngắn phảng phất như thật sự có một loại ảo giác, Vô Danh đã nổi tiếng ra khắp Châu Á, dần hướng về phía quốc tế.

Ở bên ngoài Madison Square Garden, New York, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy fans giơ đèn tên Vô Danh, bọn họ bồi hồi lưu luyến đứng ở chỗ này, chờ mong có thể gặp được Vô Danh.

Ngoài ra còn có càng ngày càng nhiều truyền thông bay đến New York.

Là giải thưởng âm nhạc có lực ảnh hưởng lớn nhất thế giới, lễ trao giải này không chỉ thu được ánh mắt chú ý trên toàn thế giới, mà càng là chịu sự nhiệt liệt chú ý đến từ truyền thông Hoa Quốc, bọn họ phái đoàn đội đưa tin chuyên nghiệp nhất bay tới New York, Hải Thị radio, Quảng Đông radio và một số đài khác cũng đều đặc biệt phái thêm nhóm nhỏ bay qua đó phỏng vấn, bởi vì có Vô Danh được đề cử trao giải, năm nay kênh âm nhạc CCTV sẽ đúng giờ phát sóng trực tiếp toàn lễ trao giải.

Không riêng gì truyền thông trong nước, truyền thông Nhật Bản và truyền thông Hàn Quốc cũng phi thường coi trọng việc lần này Vô Danh có thể đoạt giải hay không, người ở các quốc gia Âu Mỹ cũng không phân rõ được họ là người Hoa Quốc, Nhật Bản hay Hàn Quốc, thậm chí ở trong mắt rất nhiều người Âu Mỹ, Hàn Quốc là một tỉnh của Hoa Quốc*.

*Mel: Các người anh em hãy chú ý bối cảnh cốt truyện: Đầu thế kỷ XX ლ(・﹏・ლ)

Truyền thông Hàn Quốc cũng phát sóng trực tiếp lễ trao giải Grammy năm nay.

Trước khi đi ngủ, Tô Kỳ cầm đồng hồ báo thức nhỏ về phòng ngủ của mình.

Tô ba ba nhìn thấy liền nghi hoặc hỏi: “Đang Tết nhất thế này, con không phải đi học, đặt đồng hồ báo thức làm gì? Con muốn dậy sớm hả”

Tô Kỳ một bên đặt đồng hồ báo thức, một bên nói: “6 giờ sáng ngày mai có phát sóng trực tiếp lễ trao giải Grammy, con muốn đúng giờ lên xem.”

“Một lễ trao giải nước ngoài thôi mà, ba thật không biết nó có cái gì hay.”

Tô Kỳ tặc lưỡi, nói: “Dù sao thì con cũng phải xem!”

6 giờ sáng tại Kinh Thị, chuông báo thức vang lên, Chu nữ sĩ tay chân nhẹ nhàng mà bò lên từ trong cái bọc tròn vo ở trên giường, Cát tiên sinh giật giật, duỗi tay sờ sờ về vị trí còn vương hơi ấm ở bên cạnh, ngẩng đầu: “Vợ, sao lại dậy sớm như vậy? Ngủ tiếp một lát.”

Chu nữ sĩ xỏ quần bông vào chân: “Em dậy xem Grammy.”

Cát tiên sinh chẳng tài nào thể lý giải được hành vi của vợ mình: “Em nói em, sáng tinh mơ, không chịu ngủ tiếp là vì dậy xem TV?

Tuy là buổi sáng, nhưng trên mạng mọi người đã bắt đầu đổ bộ vào kênh phát sóng trực tiếp.

“Tui đánh cuộc một trăm gói que cay, Vô Danh khẳng định không lấy được giải thưởng.”

“Trên lầu cút xéo! Sáng sớm tinh mơ đừng nói lời không hay!”

“Vô Danh của chúng ta dù có lấy được giải thưởng hay không thì tôi vẫn yêu cô ấy như cũ!”

“Ai, ai, mau nhìn mau nhìn, Justin ra rồi kìa, con trai mị thật là đẹp trai, mặc cái gì cũng đẹp hết phần thiên hạ!”

“Mọi người nhìn cô kia đi, ối giồi đội cái quỷ gì trên đầu kia, đi tắm suối nước nóng hả, nhìn cứ như quấn khăn tắm lên thảm đỏ.”

“Ôi mẹ ơi! Kia là họ hàng xa mười tám đời của Hoa Quốc chúng ta phải không? Hai mắt vàng chóe, với cả dải lụa vàng hoe quấn quanh người là cái quỷ gì kia?”

Theo thảm đỏ Grammy bắt đầu, người xem trên mạng cũng bắt đầu điên cuồng ' bình phẩm ' thời trang.

Có người dùng một câu này để hình dung tình hình chung trên thảm đỏ Grammy: Quần ma loạn vũ.*

*Quần ma loạn vũ: Diễn tả sự tàn phá của ma, quỷ, hay con người xấu xa, tồi tệ.

Hình như là hành xử của các minh tinh làm âm nhạc còn muốn dị hợm và khác người hơn là các diễn viên điện ảnh, cho nên ở trên thảm đỏ Grammy, mọi người sẽ có thể dễ dàng nhìn thấy đủ loại tạo hình kỳ quái, mười phần cay đôi mắt, đương nhiên cũng không phải là không có một số minh tinh điện ảnh có tạo hình hết sức ưu tú, thuận mắt, chẳng qua số đó ít ỏi đến đáng thương.

Sau khi nhìn thấy những kiểu tạo hình thảm đỏ kỳ quái của các minh tinh Âu Mỹ, tim của các fan ca nhạc Hoa Quốc đang ngồi trước TV đều nhảy dựng cả lên.

“** mẹ cay đôi mắt!”

“Tui bắt đầu cảm thấy lo lắng với tạo hình thảm đỏ của Vô Danh rồi đấy.”

“Cầu Vô Danh đừng có ' thời thượng ' như mấy má kia nữa, mất mặt ném ra toàn thế giới!”

“Chúng tôi chẳng sợ Vô Danh không được giải, chúng tôi chỉ hy vọng tạo hình thảm đỏ của Vô Danh có thể bình thường một chút.”

“Tại sao mãi mà chưa đến Vô Danh thế!”

“Mấy người nói xem liệu hôm nay Vô Danh có tháo mặt nạ xuống không?”

“Không phải Sở Y Huyên nói cô ấy là Vô Danh sao? Website Vô Danh official cũng đã khẳng định rồi, vậy không cần thiết phải mang mặt nạ nữa đúng không? Khẳng định là sẽ tháo mặt nạ.”

“Nhưng Vô Danh còn chưa nói gì mà, chỉ cần một ngày cô ấy chưa chính mồm thừa nhận mình là Sở Y Huyên, thì một ngày ấy tôi liền không tin.”

“Người chủ trì gọi đến tên Vô Danh và Cổ Duệ Chính rồi kìa!”

“Ra tới ra tới!”

_23/7/21_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play