Editor: Mel*Meow
"Vô Danh!!!! Vô Danh tôi yêu cô!"
Vô số ánh đèn flash lập loè, phóng viên tại đây cơ hồ đều nhất trí cầm camera hướng về phía Vô Danh đang từ trong xe đi xuống.
Ba người Mễ Kiều đang đứng ở thảm đỏ tức khắc không được một người hỏi thăm, ngay cả các fans của bọn họ cũng đều nhìn về phía bên này.
Nhìn sắc mặt khó coi và nụ cười cứng đờ của Mễ Kiều, trên mặt Hùng Viện Viện lộ ra một tia cười lạnh, hỏi Giang Cầm: "Giang Cầm, cô có còn đi nữa hay không?"
Giang Cầm chỉ là quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền đạm nhiên xoay người, nhẹ nhàng cười cười với Hùng Viện Viện, còn quay đầu lại hô một tiếng với Mễ Kiều: "Kiều Kiều, đi thôi."
Lúc này trên mặt Mễ Kiều đã tắt ngấm nụ cười, nhưng khi quay mặt lại nhìn fans, nụ cười ngọt ngào lần thứ hai được treo lên trên mặt cô.
Cô đi một đôi giày cao gót mười hai phân, hành động rất không tiện, đi chậm rì rì, đem bàn tay vịn vào người Giang Cầm.
Giang Cầm cũng mang giày cao gót, nhưng vẫn đỡ Mễ Kiều, hai người tay trong tay đi cùng nhau.
Sắc mặt Hùng Viện Viện trong nháy mắt liền trở nên khó coi.
Ở trong ban huấn luyện nhiều người như vậy, Hùng Viện Viện vẫn luôn cho rằng quan hệ của mình và Giang Cầm là tốt nhất, cô cũng luôn tự cho rằng Giang Cầm là bằng hữu tốt nhất của mình.
Ngày thường khi không có xung đột lợi ích, cô rất thích dính Giang Cầm, có đôi khi tuy cô cũng có chút tính kế nhỏ, nhưng nó đều không ảnh hưởng đến toàn cục.
Vốn dĩ cô còn không cảm thấy Giang Cầm quan trọng bao nhiêu, nhưng lúc này nhìn đến Giang Cầm và Mễ Kiều tay trong tay đi cùng nhau, trong lòng cô liền lập tức không thoải mái hẳn lên, đi đến trước mặt Giang Cầm, hai tay cô cầm tay Giang Cầm, kéo một cái làm cho thân thể Giang Cầm và Mễ Kiều đều hơi hơi lảo đảo.
Tuy là Giang Cầm vẫn luôn có tính tình tốt, nhưng lúc này mày cô cũng không khỏi mà nhíu lại, nhìn về phía Hùng Viện Viện.
Hùng Viện Viện bị Giang Cầm nhíu mày một cái, trong lòng liền có chút ủy khuất, cô ôm cánh tay Giang Cầm: "Hai người các cô tay trong tay với nhau, đều bỏ quên tôi."
Giang Cầm nhìn tính cách tùy hứng như đứa trẻ nhỏ của Hùng Viện Viện, bất đắc dĩ mà vươn tay, "Đi thôi."
Trong lòng Hùng Viện Viện lúc này mới thoải mái một chút, đáng yêu mà cười với Mễ Kiều, ba người tay trong tay đi qua thảm đỏ.
Toàn bộ chỗ ngồi bên trong đều đã được an bài từ trước, mỗi vị trí trên chỗ ngồi đều dán một cái tên.
Ba người tìm được chỗ ngồi của mình, chỗ ngồi sắp xếp theo thứ tự là Mễ Kiều, Giang Cầm, Hùng Viện Viện.
Giang Cầm vừa muốn ngồi xuống, Hùng Viện Viện liền giữ chặt Giang Cầm, "A Cầm, chúng ta đổi vị trí đi, tôi muốn ngồi chỗ của cô."
Mễ Kiều lại lập tức lôi kéo Giang Cầm ngồi xuống, cười duyên đối với Hùng Viện Viện nói: "Viện Viện, mau ngồi xuống, đừng làm phiền những người bên cạnh."
Hùng Viện Viện rốt cuộc mới nhớ rõ nơi này là thảm đỏ lễ trao giải, nên không dám thất thố trước mặt công chúng nữa, cô cố gượng một nụ cười tươi rồi ngồi xuống, thân thể dựa lên trên người Giang Cầm, gắt gao mà ôm cánh tay Giang Cầm.
Nếu Giang Cầm mà là con trai, tâm tình hiện tại của cô nhất định sẽ là cái dạng này: Khó đối phó nhất chính là mấy tiểu mỹ nhân aa.
Tiếng hoan hô bên ngoài ngày một cao hơn, các minh tinh đã đi vào lễ trao giải nghe được tiếng thét chói tai phảng phất như có thể hất tung cả mái nhà, đều không khỏi xoay người ló đầu ra bên ngoài nhìn: "Ai tới rồi?"
"Không biết, phỏng chừng là ảnh đế lâu năm nào đó."
"Tôi thấy hình như không phải đâu,ảnh đế lâu năm cũng không có thanh thế như vậy."
Vài người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ tươi cười, "Khẳng định là cô ấy tới rồi."
Không cần phải nói, bọn họ cũng đều biết cái 'cô ấy' này là ai.
Vô Danh!
Sở Triều Dương và Hoàng Hiểu Tuyền, Cổ Duệ Chính ba người đi cùng nhau, Cổ Duệ Chính, Hoàng Hiểu Tuyền một trái một phải đi ở hai bên cô, giống như hai tên kỹ sĩ đi bên cạnh bảo vệ công chúa.
Cổ Duệ Chính một thân tây trang trắng, tướng mạo văn nhã tuấn mỹ; Hoàng Hiểu Tuyền một bộ tây trang đỏ lấp lánh, cười đặc biệt tùy ý.
Nhưng hai người không hề che đậy được ánh sáng từ Vô Danh, ngược lại càng thêm khiến cô trở nên thần bí khó lường hơn, đẹp rung động lòng người.
Đỗ Cảnh Khôn còn chưa bước lên thảm đỏ, nên hắn liền thấy được nữ nhân có mị lực bắn ra bốn phía ở giữa thảm đỏ kia, thân thể hắn khẽ nhúc nhích, muốn xuống xe, lại bị nữ nhân bên người giữ chặt lại.
"A Khôn." Thanh âm Lư Du Nhiên dịu dàng, "Chờ cô ấy đi qua đã."
Thân thể Đỗ Cảnh Khôn đơ ra, hắn lại dựa lưng vào trên ghế, nhưng ánh mắt vẫn nhìn nữ nhân có dáng người lả lướt, được hai nam nhân bảo vệ xung quanh ở bên ngoài.
Hắn nhìn Sở Triều Dương, Lư Du Nhiên nhìn hắn, khi lại nhìn về phía Sở Triều Dương, đáy mắt cô liền hiện lên ám khí, ôn nhu hỏi hắn: "Anh quen cô ấy?"
Đỗ Cảnh Khôn thu hồi tầm mắt, cà lơ phất phơ tựa lưng vào ghế ngồi, vươn một ngón tay vuốt ve cằm cô, "Ghen tị, hửm?"
Lư Du Nhiên thâm tình chân thành mà nói: "A Khôn, anh biết rõ tôi có cảm tình đối với anh, anh còn như vậy, không sợ tôi thương tâm sao?"
"Vậy cô sẽ thương tâm sao?"Đỗ Cảnh Khôn nửa thật nửa giả hỏi.
Cô hơi mang theo u oán nhìn vào đôi mắt hắn: "Sẽ."
Đỗ Cảnh Khôn đột nhiên mặt vô biểu tình buông tay nâng cằm cô ra, mở cửa xe, "Đi thôi."
Lư Du Nhiên nhìn bóng dáng hắn bước xuống xe ở phía trước, cắn chặt răng, trên mặt lại đồng loạt lộ ra một nụ cười thanh lệ tao nhã, xuống xe liền kéo cánh tay Đỗ Cảnh Khôn, một nam một nữ, nam tuấn nữ mỹ, tựa như một đôi tình nhân.
Bọn họ đến làm không ít phóng viên cầm camera lại đây chụp, nhưng chủ yếu bọn họ vẫn là đang chụp Vô Danh, chẳng sợ cô đã đi qua, chỉ còn lại có bóng dáng, người chụp cô vẫn nhiều vô số.
Ở trước màn ảnh, Lư Du Nhiên vẫn luôn rất hoàn mỹ, chẳng sợ hai bên người có phóng viên không ngừng đem microphone đi lên, lớn tiếng hỏi Đỗ Cảnh Khôn ở bên cạnh: "Đỗ tổng, xin hỏi tin tức ngài và Sở Y Huyên quay lại với nhau có phải là thật hay không?"
"Trước kia ngài và Sở Y Huyên chia tay là bởi vì ngài có người mới hay sao?"
"Người mới của ngài có phải là Lư Du Nhiên không? Xin hỏi cô ấy có phải người thứ ba chen chân vào cuộc tình giữa ngài và Sở Y Huyên hay không?"
"Ngài có định một lần nữa theo đuổi Sở Y Huyên tiểu thư không, theo như tôi được biết cô ấy đã hủy hợp đồng với truyền thông Tinh Không rồi, xin hỏi cô ấy sẽ lại ký hợp đồng với truyền thông Tinh Không sao?"
Đỗ Cảnh Khôn, người đứng giữa thảm đỏ rốt cuộc cũng nói chuyện: "Chuyện này phải cần mọi người đi hỏi Sở Y Huyên rồi, nếu cô ấy nguyện ý trở về, tôi vẫn luôn hoan nghênh."
Nhận được câu trả lời của Đỗ Cảnh Khôn các phóng viên tức khắc đều kích động, đây là thật sự quay lại với nhau nha!
Trang báo ngày mai nhất định sẽ có viết.
Sở Y Huyên lại một lần nữa vô duyên vô cớ lên đầu đề tin tức giải trí.
Đây là chuyện sau đó, tạm thời không nhắc đến.
Lúc này các phóng viên không thể không cảm thán phong độ tốt của Lư Du Nhiên.
Rõ ràng là cô ấy đang khoác tay Đỗ Cảnh Khôn, nhưng vấn đề xoay quanh lại đều là tai tiếng của Đỗ Cảnh Khôn và Sở Y Huyên, khi đến phiên cô, các phóng viên đều hỏi là: "Xin hỏi Lư Du Nhiên tiểu thư, cô đối với lần trao thưởng Giải Ca Khúc Vàng này có tự tin hay không?"
Đương nhiên là có tự tin, không tự tin tôi còn chạy lại đây làm cái gì? Đi hóng chuyện sao?
Lư Du Nhiên mỉm cười.
"Cô thấy thế nào đối với việc Vô Danh chịu tới tham gia Giải Ca Khúc Vàng này?"
"Cô cho rằng Vô Danh lần này có thể lấy thưởng không?"
Lư Du Nhiên chỉ là kéo Đỗ Cảnh Khôn đứng trên thảm đỏ chụp ảnh, đối với các loại thanh âm ồn ào bên tai, cô vẫn chỉ mỉm cười như cũ, một câu cũng không nói.
Cô tươi cười điềm đạm thanh thuần, cảm giác cả người đem lại cho người ta là một dáng vẻ tri thức, giống như một ly nước trà xanh có độ ấm vừa vặn, vừa không làm bạn cảm thấy nóng rực, cũng sẽ không làm bạn cảm thấy lạnh lẽo, chung quy lại trên người cô có một tư vị hương thơm nhàn nhạt dịu nhẹ.
Album đụng phải lần bạo kích này của Vô Danh cũng không làm tư thái cô trở nên khó coi, cô trước sau như một, ưu nhã lại bình tĩnh.
Ngay cả các phóng viên đều không khỏi cảm thán, nữ nhân này công lực thâm hậu, rất được.
Tiến vào đến hiện trường lễ trao giải, Lư Du Nhiên liền chào hỏi với tất cả mọi người dù quen hay không, nhìn thấy Vô Danh, dưới ánh mắt xem kịch vui của mọi người, cô còn chủ động đi qua, chào hỏi: "Vô Danh!"
Vô Danh mờ mịt quay đầu lại.
Nhìn Lư Du Nhiên không hề khúc mắc mà tươi cười như quen thuộc lắm, trong đầu mấy khán giả xem kịch vui không biết như thế nào, không tự giác mà toát ra một câu Vô Danh trả lời phỏng vấn của một tiết mục: "Tôi có thân thiết gì với cô ấy đâu."
Vô Danh chỉ là mờ mịt một giây, liền đứng lên đặc biệt khách khí lễ phép mà gật đầu với Lư Du Nhiên: "Du Nhiên tỷ."
"Chúc mừng cô, album bán rất tốt." Lư Du Nhiên thân thiết mà nói.
truyện tiên hiệp hayÁnh mắt cô thân hòa tự nhiên hướng đến Cổ Duệ Chính bên cạnh Vô Danh, ngữ khí thân mật mà nói: "A Chính, đã lâu không gặp." Cô nghiêng đầu đánh giá Cổ Duệ Chính trong chốc lát, ánh mắt thâm tình lại vui mừng nhìn hắn: "Càng ngày càng soái nha."
Cổ Duệ Chính vẫn luôn u buồn, lúc này ánh mắt càng là đạm mạc mà nói: "Hai năm không gặp, cô vẫn dối trá như vậy."
_____
Hết chương 64 _____
_21/2/21_