*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

【Tôi cứ thích em như thế】

o

Số một ngõ Nhật Nguyệt.

Lúc Tiết Phi Y đẩy cửa, cửa sắt cũ kỹ lại đu đưa hai lần. Anh nhảy tọt ra ngay, lo lắng nhìn cánh cửa đó, phát hiện nó vẫn rắn chắc như cũ chưa bị hỏng mới thở phào nhẹ nhõm.

Bà Long đang bưng chén trà, cười híp mắt, “Tới rồi đấy à Tiết Tiểu Tráng.”

Tiết Phi Y một lần nữa phỉ nhổ ở trong lòng trình độ đặt tên mụ của ông nội mình. Anh đi tới ngồi xuống, tự giác rót chén trà uống, cũng không khách sáo mà vào luôn chủ đề chính, “Bà Long ơi, cháu cảm thấy Lục gia vẫn có vấn đề lắm!”

“Ồ?” Bà Long thu lại nụ cười, “Là sao?”

Tiết Phi Y uống một hơi hết chén trà giải khát, anh đặt chén xuống, cau mày, “Trước hết không bàn đến thuật con rối, chẳng phải trước đó bà bảo cháu chú ý chuyện cha mẹ Lục Hào đấy sao? Lần này cháu qua hỏi bác hai Lục Hào, lại quanh co lòng vòng dò la những người khác của Lục gia, phát hiện chân tướng sự việc giấu giấu giếm giếm, không rõ ràng.”

Nói rồi anh sờ tinh bàn ủ trong tay, “Có thể là bởi lần này Lục gia xảy ra chuyện, người nhà bọn họ cũng không vững lòng.”

Lúc này, giọng của Thanh Hà đột nhiên vang lên, “Tiết Phi Y, tay!”

Phát hiện đối phương giận, Tiết Phi Y vội vàng cầm tinh bàn rồi dùng mặt cọ cọ, giọng điệu nhão nhoèn nhoẹt, “Tiểu Thanh Hà ơi, ba yêu con! Đừng buồn mà!”

“Tiết Phi Y!”

“Rồi rồi rồi tôi biết tôi biết, tôi câm miệng đây!” Tiết Phi Y thay đổi giọng điệu, anh biết rõ điểm mấu chốt của việc tìm đường chết, quy củ đặt tinh bàn trên đùi, thấy Thanh Hà nguôi giận mới tiếp tục nói chuyện với bà Long.

“Lục gia nói với bên ngoài là mẹ Lục Hào qua đời do khó sinh, cha nó tự sát vì tình. Thế nhưng nếu như ngay từ đầu lão già Lục gia kia đã lên kế hoạch dùng thuật con rối với Lục Hào, vậy thì cái chết của cha mẹ nó cũng cực kỳ có vấn đề, chưa biết chừng bàn tay tội ác lại chính là người của Lục gia”

“Cháu nghĩ vậy à?”

“Vâng, bà xem, một đứa trẻ được dùng để tạo thành con rối, điều khiển quái bàn, một lần nữa khôi phục vinh quang ngày xưa của Lục gia, tốt nhất là có thể xem như một công cụ truyền từ đời này qua đời khác, vĩnh viễn khống chế Ly Hỏa Phù Minh bàn, không cha không mẹ là tiện nhất đúng không ạ?” Tiết Phi Y nhìn bà Long, nhếch môi cười, vẻ mặt “Cháu biết mà”, “Bà và ông Vũ cũng nghĩ thế, nên mới bảo cháu để ý, cháu nói đúng chứ?”

“Ừ.” Bà Long không phủ nhận, khói trà nóng làm mờ tầm mắt bà, “Từ khi chuyện này lộ ra thì ta đã bắt đầu nghi ngờ. Chẳng qua người đã mất, không thể sống lại nữa.”

Bà thổi nước trà, nếp nhăn giữa hai lông mày càng thêm rõ ràng.

“Giờ điều ta lo là, đằng sau còn có đầu mối gì mà chúng ta bỏ quên không, ví dụ như, ngoài những gì chúng ta đã điều tra ra được, những năm qua Lục gia đến cùng còn làm những chuyện gì? Thuật con rối từ đâu tới, kẻ đứng sau để mắt tới Lục Hào hay là Huyền Qua, về sau còn có hành động gì không? Giới huyền thuật vất vả lắm mới ổn định, không chịu nổi rung chuyển nữa rồi”

Tiết Phi Y gật gù, bỗng đứng dậy, “Cháu đi Giang Thành tìm Tiểu Lục Hào đây! Cháu cứ cảm thấy kẻ đứng đằng sau đang bày một bàn cờ rất lớn, ngẫm lại không hiểu sao có hơi kích động!”

Anh lại da mặt dày sờ Thanh Hà, “Đi thôi Thanh Hà, ba mang con đi tìm bí tịch biến thành trai đẹp!”

“Tiết Phi Y!”

“Đây!”



Giang Thành.

Trước giờ Huyền Qua không dám nói mình có kiên nhẫn, thế nhưng khi đối mặt với Lục Hào, tính nhẫn nại của hắn luôn rất tốt, có thể viết vào cột ưu điểm trong mục tự giới thiệu.

Nhưng lần này đúng là không chịu nổi nữa.

Lục Hào hôn hắn sắp nửa tiếng rồi.

Mới đầu, cảm giác “Dạy đối phương hôn môi như thế nào, sau đó trở thành đối tượng luyện tập của đối phương” tuyệt vô cùng, hơn nữa, ôm người mình thích trong lòng cũng không muốn buông tay.

Nhưng sau đó Huyền Qua phát hiện, Lục Hào vẫn cứ hôn như thế, không buông ra. Nếu hắn mà muốn nghỉ giữa hiệp hít thở không khí trong lành mấy giây, người trong ngực sẽ bắt đầu rầm rì, như là bị tủi thân khủng khiếp.

Huyền Qua chỉ cảm thấy cái quần mình mua nhỏ quá, nửa tiếng này khiến hắn khó chịu vô cùng, nhưng hắn lại không nỡ đẩy Lục Hào ra, đành để mặc cho cậu hôn, không phản kháng.

Đầu lưỡi cũng sắp bị người trong ngực mút đến đau, Huyền Qua chậm rãi đón nhận nụ hôn dài đằng đẵng này. Giữa chừng hắn còn đổi tư thế, ngồi dựa vào tường, hai tay nâng mông Lục Hào, duy trì sự thăng bằng của cả hai.

Mà hai chân Lục Hào giạng ra ngồi trên người hắn, tay thả lỏng chống trước ngực, mắt nhắm, vô cùng mê muội.

Đang hôn, Huyền Qua đột nhiên nhận ra Lục Hào lại muốn đổi tư thế, bèn thả lỏng theo động tác của đối phương. Kết quả hắn cảm giác Lục Hào lại cọ xát nhẹ nhàng trên người mình, còn bật ra vài tiếng hít thở bất ổn.

Cảm giác một lúc, Huyền Qua biết là bén lửa rồi. Ý thức của Lục Hào có lẽ không quá rõ ràng, chỉ biết dựa vào bản năng, nhưng Huyền Qua bị cọ vẫn hoàn toàn tỉnh táo, hắn hít sâu, cảm giác mình sắp nổ tung.

Đây mới gọi là giày vò thật sự!

Huyền Qua vừa dỗ dành người ta vừa nghĩ, nếu mình giúp, nhỡ mai Lục Tiểu Miêu tỉnh lại nhớ ra thì sao đây? Nhưng tình huống hiện tại cơ bản không còn cách khác. Thế là Huyền Qua bị cọ sắp nổi lửa lấy lại bình tĩnh, tay trượt xuống cái eo nhỏ gầy, đụng tới que kẹo cứng, nhưng hắn mới chạm mấy cái, nước đường đã dính đầy tay.

Cũng may Lục Hào cuối cùng cũng ngừng, toàn thân đều thả lỏng, nghiêng mặt nằm nhoài trên người Huyền Qua, tay vịn vai, nhắm hai mắt sụt sịt.

Huyền Qua dùng đầu lưỡi liếm môi mình, cảm thấy chắc chắn rách da, nhưng năng lực khép lại của hắn mạnh, tới mai khẳng định không thấy nữa.

Chờ Lục Hào hoàn toàn thiếp đi, Huyền Qua lau dọn giúp cậu xong lại vào phòng vệ sinh rửa sạch tay, đang chuẩn bị cởi quần áo tắm rửa thì phát hiện bên Lục Hào lại có động tĩnh.

Huyền Qua bước nhanh ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Lục Hào ôm quần áo hắn cởi ra trước đó, mặt vùi hẳn vào trong, vừa ngửi vừa cọ, y như con mèo con, nhìn mà lòng mềm nhũn.

Huyền Qua đi tới bên giường, không giấu nổi nụ cười bên môi, “Lục Tiểu Miêu, trong lòng em thích tôi đến thế hả?”

Song Huyền Qua còn chưa làm gì thì Lục Hào lại như có cảm ứng, tự giác dịch tới, duỗi tay ôm chặt hông hắn, miệng còn nhỏ giọng kêu tên đối phương, dáng vẻ không thể rời xa.

Như thế này rồi, Huyền Qua có thể làm gì? Đành phải ôm cậu cùng chui vào chăn.

Quần chật thì chật đi, nào có quan trọng bằng việc dỗ mèo con.

Lúc Lục Hào tỉnh lại cảm thấy toàn thân vừa mỏi vừa nặng trĩu. Cậu chỉ mới nhúc nhích cánh tay theo bản năng đã cảm giác có người đè mu bàn tay của cậu lại, sau đó năm ngón tay duỗi mở, tay trực tiếp bị đối phương nắm lấy.

Tất cả âm thanh vang lên bên tai đều là cơn buồn ngủ, “Ngủ tiếp đi mèo con.”

Lục Hào cứng đờ, cậu không dám động đậy nữa, quả nhiên một lúc sau Huyền Qua lại thiếp đi.

Lục Hào nhắm mắt lại, nghe tiếng hít thở của đối phương, hình ảnh đứt quãng xuất hiện trước mắt. Hình như cậu đã có một giấc mơ xấu, cảm xúc không kiểm soát được, phong ấn hơi nới lỏng, có điều cậu vẫn có chút ấn tượng, sau đó… sau đó hình như cậu hôn Huyền Qua thì phải?

Lục Hào cẩn thận mở mắt ra, tầm mắt dừng trên môi Huyền Qua, nhưng vết thương của Huyền Qua dễ dàng khép lại, thế nên cậu không có cách nào biết được tối qua mình đã làm những gì.

Đang cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, giọng điệu lười biếng của Huyền Qua vang lên bên tai, “Mèo con tỉnh rồi à?” Cằm hắn cọ cọ trên đỉnh đầu Lục Hào, nói chào buổi sáng, giọng khàn hơn, không giống với ngày thường.

“Chào buổi sáng.” Lục Hào hơi nhúc nhích, sau đó bắp đùi cũng cảm giác được sự tồn tại của que kẹo cứng, sợ tới nỗi cậu không dám động đậy.

Tay Huyền Qua nhẹ nhàng vỗ lưng Lục Hào, trong giọng nói mang theo ý cười, “Đừng sợ, thi thoảng sẽ cứng vậy đấy.” Xong hắn còn nằm thẳng người, hơi cách xa Lục Hào một chút, híp mắt lại, “Ngủ có ngon không?”

Cảm nhận được sự vui vẻ của Huyền Qua, Lục Hào trả lời đến là chậm, “Không ngon, hình như em——“ cậu chần chừ vài giây, nhớ đến câu hỏi hôm qua Huyền Qua hỏi mình, nuốt lời muốn nói vào.

Lại xoắn xuýt một lúc, cuối cùng vẫn nói ra, “Có phải tối qua em hôn anh không?” Chữ “hôn” cậu nói rất nhỏ, hiển nhiên là chột dạ.

“Ừ, hôn.” Huyền Qua ngồi dậy, nửa người trên không mặc áo, có cảm giác tùy ý vào buổi sáng. Hắn như cười như không, “Không chỉ hôn, mà còn——“

Thấy mắt Lục Hào trợn to, hắn mới nói ra nửa câu sau, “Còn hôn rất lâu.”

“Em——“

“Lục Tiểu Miêu”

“Dạ?”

“Tính cả lần trước, em đã cưỡng hôn tôi hai lần.” Huyền Qua vừa nói vừa thuận tay cầm cái áo ba lỗ chữ 工 bên cạnh mặc vào, cơ bắp sáng loáng lộ ra ngoài, thể hiện cảm giác tồn tại.

“… Ừm”

“Thế, có qua có lại mới toại lòng nhau là mỹ đức truyền thống, có phải tôi cũng nên đáp lại không?”

Lần này Lục Hào không lên tiếng mà chỉ gật đầu, hồi hộp đến độ tay nắm chăn rất chặt. Sau đó cậu phát hiện Huyền Qua cúi người xuống, hơi thở trong nháy mắt lại gần.

Cậu không né tránh.

Song cuối cùng, Huyền Qua chỉ hôn lên chóp mũi Lục Hào, rồi tựa đầu vào vai cậu, thở dài, cũng không biết là nói với ai, “Gom lại, gom lại về sau thanh toán một thể.”

Nói rồi lại cắn bờ vai lộ ra của Lục Hào, chẳng có tí sức nào, hạ thấp giọng, “Em không né tránh, tôi vui lắm.”

Lục Hào do dự một lúc, vẫn giơ tay phải đặt trên lưng Huyền Qua.

Cậu lẳng lặng cảm nhận cảm giác hai người kề cận như này, chợt thấy dũng cảm một chút, hình như cũng chẳng khó đến thế?

Ăn xong bữa sáng thì cô giáo Tống tới.

“Đây chính là đề thi hôm nay của các cháu.” Cô giáo Tống nói, đưa qua một tấm thẻ. Nói là thẻ, thực tế rất tùy tiện, Lục Hào cũng hoài nghi có phải cô Tống xé một góc giấy gói hàng chuyển phát nhanh ra không.

Thông tin trên giấy đơn giản đến sợ, chỉ có một chữ, Chủy (1).

“Hoàn thành cuộc thi trước hai mươi tư giờ tối nay, các cháu có thể lựa chọn hành động một mình hoặc là kết nhóm”

Nghĩ đến một vấn đề quan trọng, Lục Hào hỏi, “Cô Tống ơi, còn những người khác tham gia cuộc thi, đề cũng giống của bọn cháu ạ?”

“Tất nhiên là không rồi, đề thi này là rút thăm được, ngày hôm nay ta còn nhìn thử vận thế của mình trước khi ra ngoài, thấy cũng không tệ lắm, thế nên rút được đề này cũng không tính là khó”

Cô Tống không ở lại mà đi ngay, sau khi cửa đóng, ba người nhìn tấm thẻ đặt trên mặt bàn đều không biết bắt đầu từ đâu.

Lục Hào suy nghĩ, đầu tiên nói, “Để tôi bói thử xem.” Cậu nhớ lời Vũ Hàm nói trước đó về vấn đề hạn chế của quái sư, bổ sung, “Cái gì cũng bói, tạm thời chưa gặp phải thứ không thể bói, thế nhưng mức độ rõ ràng của tượng quẻ lúc cao lúc thấp, không thể đảm bảo hoàn toàn.”

Đương nhiên, cậu không nói tới ngoại lệ duy nhất gặp phải chính là vấn đề của quái bàn, kỹ năng xem bói chỉ có thể diệt sạch.

Vũ Hàm sờ cái đầu trọc của mình, cũng rất thẳng thắn, “Tôi thiên về trận pháp, thông thường có vẽ, nghề tay trái là xem tướng, trình độ bình thường.”

Sau khi giới thiệu sơ lược, tầm mắt hai người lại trở về trên giấy. Lục Hào suy tư nói, “Cung, Thương, Giác, Chủy, Vũ là ngũ âm cổ đại. Chủy ngũ hành thuộc Hỏa, đặt bốn góc bốn phía của chữ này đối diện với phương vị Hậu Thiên Bát Quái.” Cậu duỗi ngón tay chỉ, ra hiệu, “Bút pháp Càn cung ở đây giống như chân gà, liên quan đến mạng người, quẻ hung, vị trí Cấn, nét bút ở Câu Trần (2) cũng là hung.”

Lục Hào lần lượt phân tích rồi cho ra kết luận, “Chữ này cho thấy, hẳn là đại hung, dính đến tính mạng của rất nhiều người, nhân số tử vong nhiều.”

Vũ Hàm nuốt một ngụm nước bọt, “Tôi bỗng rất nghi ngờ vận may của cô Tống!”

Lục Hào gật đầu tán thành rồi cầm ba đồng xu trong túi ra, suy nghĩ, lại cất xu đi, mò ra một cái hộp dài bằng một ngón tay, nắm mấy cây cỏ thi (3) ở trong.

“Đây chính là cỏ thi quái sư các cậu dùng đấy hả?” Vũ Hàm rất tò mò, dí sát vào nhìn.

Lục Hào gật đầu, “Ừ, ba đồng tiền thay cỏ, tiền đồng là bởi giản lược mới tạm thời thay bằng cỏ thi, nhưng cỏ thi chính xác hơn tiền đồng hay tiền xu nhiều.” Vẻ mặt Lục Hào trầm tĩnh lại, thậm chí cậu còn đi rửa sạch tay, bởi vì sự trang nghiêm này, bầu không khí cũng yên lặng không ít.

Cỏ thi rơi xuống mặt bàn, tung bay, Lục Hào cẩn thận nhìn tượng quẻ, “Phía nam, khu vực nhân khí vô cùng dồi dào.”

“Sau đó thì sao?”

“Hết rồi.” Lục Hào dụi mắt, cũng khá bất đắc dĩ, “Tạm thời tôi chỉ có thể thấy được nhiêu đó thôi, chờ tới địa điểm chính xác mới thấy được nhiều thông tin hơn.” Với lại cậu cứ cảm thấy hôm nay Huyền Qua đứng bên cạnh cậu, xem bói có thể nói là vô cùng thuận.

Ba người đi ra khỏi khách sạn thì lại rối rắm, tượng quẻ chỉ phía nam, rốt cuộc là chỉ phía nam thành phố hay là phía nam chỗ họ ở?

Lục Hào nhìn Huyền Qua, Huyền Qua không chần chờ, “Phía nam thành phố.”

Lục Hào gật gù, “Vậy thì phía nam thành phố.” Cậu cầm bản đồ rồi gập lại, giọng điệu ngờ vực, “Diện tích chỗ đó lớn quá. Cơ mà chúng ta có nên đi xem thử trước không?”

Sau khi nhất trí đồng ý, ba người bắt một chiếc taxi, lên xe, Vũ Hàm tự giác phụ trách tán phét với tài xế, từ con trai học tiểu học đến con gái yêu sớm, lại từ động vật ở biển nói tới tài chính hiện nay, cái gì cũng nói. Cậu ta chuyển đề tài, cười híp mắt lộ ra một cái răng trắng bóc, “Bác tài ơi, gần phía nam thành phố có chỗ nào nhộn nhịp để thăm quan không ạ? Bọn cháu là người vùng khác tới đây du lịch.”

Khẩu âm của tài xế rất chính thống, tâm trạng vô cùng tốt, “Nhộn nhịp hả? Có đấy, một ngôi sao nào đó sắp tổ chức concert, có thể mua được vé trên mạng. Triển lãm bán hàng phụ phẩm nông nghiệp cũng đang tổ chức. Còn có lễ hội âm nhạc Grapefruit cũng ở phía nam thành phố, có điều khá xa.”

Nghe đến đó, Lục Hào ngẩng đầu đối diện với Huyền Qua——lễ hội âm nhạc?

o

Chú thích:

(1) Chủy “徵”: một trong 5 âm thời cổ tương đương với số 5 trong giản phổ

(2) Câu Trần: một trong Thượng Cổ Lục Thần hay Lục Thú trong thần thoại Trung Quốc

(3) Cỏ thi: thời xưa dùng cỏ này để bói, còn được biết đến với các tên như vạn diệp, cúc vạn diệp, dương kỳ



o

Alice: Tin vui cho những bạn ngóng trông Đao phong dữ thi hành đây, mình đã edit xong chính văn, chờ beta rồi sẽ lần lượt tung hết, mọi người cố chờ thêm xíu nữa nhé ~(≧▽≦)/~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play