*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

【Vậy mà hắn lại bị hôn】

o

Phát hiện Lục Hào hãy còn chăm chú chờ đáp án, đôi mắt trong veo, Huyền Qua sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là biết vậy chẳng làm. Hắn lại gần một chút, hỏi Lục Hào, “Thế em để ý à?”

Không chờ Lục Hào trả lời, tầm mắt hắn chẳng hề xê dịch, mở miệng lần nữa, từng câu từng chữ đều có sự mạnh mẽ lại dịu dàng, “Nếu em để ý, vậy cũng lấy quyền sở hữu giới hạn đi.”

Nghĩa bóng hết sức rõ ràng.

Lục Hào không đáp.

Lần này Huyền Qua thật sự sốt ruột——mặc dù biết kết quả là thế nhưng trong lòng hắn vẫn khó chịu.

Hắn nhìn Lục Hào rũ lông mi xuống, cười chuyển đề tài, “Chúc mừng em nhận được quà cho chứng nhận tư cách.” Hắn lấy ra một cái hộp từ trong túi đưa cho Lục Hào.

“Điện thoại di động?” Lục Hào đưa tay ra nhận, vẻ mặt rất ngạc nhiên——cậu chưa bao giờ nhận được quà hay khen thưởng như vậy.

“Ừ, cùng kiểu dáng với cái của tôi”

Lục Hào rất nhanh nhớ ra, trên đường tới ngõ Nhật Nguyệt, Huyền Qua bảo muốn đi mua ít đồ, chắc là mua khi đó. Ngón cái của cậu vuốt nhẹ mặt ngoài hộp, căn bản không biết nên nói gì.

“Tôi đã lưu số của mình ở trong, số đầu tiên, cũng tạm thời là số duy nhất.” Huyền Qua nói chậm, nụ cười có phần cay đắng, “Tôi biết về sau trên danh bạ của em sẽ ngày càng nhiều tên và số hơn, chỉ hy vọng, tôi có thể vĩnh viễn là số đầu tiên trên danh bạ.”

Nói xong, hắn lại phát hiện Lục Hào nắm chặt hộp, sau đó khẽ gật đầu một cái.

Chờ Lục Hào nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Huyền Qua nhẹ nhàng thở phào——cái loại hành vi giả vờ đáng thương này tuy là hạ sách, nhưng nhìn vẻ mặt mèo con nhà hắn thì hẳn là có tác dụng.

Máy bay đáp xuống sân bay Giang Thành, có xe tới đón. Vũ Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, cái đầu trọc như sáng lên mấy độ, cậu ta nghiêng đầu tán gẫu với Lục Hào ngồi phía sau, “Tôi nghe ông nội bảo cậu là quái sư hả?”

Lục Hào đang cầm hộp điện thoại di động không nỡ mở ra, nghe thấy tiếng Vũ Hàm thì gật đầu, “Ừ, là quái sư.”

“Ngon! Dù gì quái sư cũng được xem là trung thượng lưu của chuỗi khinh bỉ (1) nội bộ giới huyền thuật mà!”

Lục Hào bắt được từ mấu chốt, rất tò mò, “Chuỗi khinh bỉ nội bộ?”

Cô giáo Tống quá nghiêm túc, khí thế của Huyền Qua quá hung hãn. Vũ Hàm phát hiện cuối cùng mình cũng tìm được người có thể tán dóc, hai tay thẳng thừng ôm ghế dựa, bày ra một tư thế có độ khó cao vô cùng, sau đó bắt đầu giải thích tỉ mỉ.

“Xét theo độ ưa chuộng phổ biến của nhân dân nước ta, thầy phong thủy được giới huyền thuật công nhận là nghề hoàng kim kiếm được nhiều tiền nhất! Cậu xem, lớn đến ông chủ tu sửa tập đoàn, nhỏ tới thím Vương dọn nhà, đều sẽ tìm thầy phong thủy tới xem, cho tiền cũng rất rất nhiều, thế nên bọn họ ngày ngày chạy trên con đường tới đỉnh cao nhân sinh!”

Thấy Lục Hào tán thành gật đầu, Vũ Hàm hớn hở, “Tiếp theo, chính là nghề tay trái tôi hiện tại một lòng muốn khai thác, xem tay xem tướng, hót hòn họt cực kỳ luôn! Ba năm mua xe, năm năm mua nhà hoàn toàn không thành vấn đề! Tuy không sánh bằng phong thủy nhưng thu nhập vô cùng ổn định, ha?”

Lục Hào lại gật đầu, cảm thấy đúng là rất có lý.

“Cậu nghiên cứu xem bói chứ gì, muốn xem đủ, không đủ, kỹ, không kỹ, có mấy người chỉ có thể tính cát hung, vài người chỉ có thể bói vận thế, vô cùng hạn chế, đây chính là năng lực của cá nhân, chênh lệch giàu nghèo vô cùng lớn. Còn cái loại làm trận pháp như tôi, hay cái kiểu chiêm tinh như Tiết Phi Y ấy thì nhất định phải khai thác nghề tay trái, nếu không ngay cả que cay (2) cũng chả ăn nổi!”

Câu sau cậu ta nói rất có khí phách, cô giáo Tống ngồi ở trên ghế phó lái nghe mà nở nụ cười, “Bây giờ không ăn nổi cả que cay thật hả?”

“Thật ạ thật ạ, áo phông cháu mặc đều là hàng giá rẻ khuyến mãi đó.” Vẻ mặt Vũ Hàm đau khổ, “Nói tới trận pháp thì toàn tưởng cháu muốn đi phong ấn yêu quái ngàn năm hoặc là bày trận hành quân. Thật ra cháu cảm thấy mình có thể cướp mối làm ăn của thầy phong thủy, bày cái trận đổi vận đơn giản hơn nhiều, còn có thể mua một tặng một xem tướng, thể hiện ưu thế nhân tài kiểu hỗn hợp! Đáng tiếc là chẳng có ai tới tìm cháu.”

Lục Hào nhớ tới lúc thi Vũ Hàm chọn đáp án bằng cách xem tướng, cảm thấy cái nghề tay trái này chắc là tạm thời không thể ba năm mua xe, năm năm mua nhà.

Hôm sau mới bắt đầu cuộc thi cấp Giáp Mộc, đoàn người được đưa tới nơi ở trước. Đó là một nhà nghỉ, điều kiện rất tốt, Lục Hào và Huyền Qua ở một phòng, còn có nhà bếp.

Vừa mới đặt đồ xuống, Vũ Hàm đã tới gõ cửa, nói cô Tống có việc đi trước, cậu ta định ra ngoài đi dạo, hỏi Lục Hào có muốn đi cùng không.

Lục Hào mang cái hộp nhỏ bà Long đưa, liền từ chối.

Đóng cửa lại, Lục Hào căng thẳng giật giật ngón tay, lại đi kéo rèm cửa sổ xuống, bấy giờ mới lấy hộp gỗ vẫn luôn mang theo ra. Cậu xoa hoa văn trên nắp hộp, bỗng không dám mở.

Từ nhỏ tới lớn, không biết bao nhiêu lần cậu tưởng tượng mặt mũi của cha mẹ, thậm chí lúc thấy Lục Phụ Chu và Lục Phụ Bạc đều sẽ nghĩ liệu cha mình có giống bọn họ không.

Huyền Qua sắp xếp đồ xong thì phát hiện Lục Hào vẫn còn đang ngẩn người. Hắn đi tới đứng ở phía sau đối phương, phủ tay lên mu bàn tay Lục Hào, “Đừng sợ.” Giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ dành đứa nhỏ không dám cất bước đi đầu tiên.

Cảm giác được nhiệt độ ấm áp, Lục Hào nhẹ nhàng gật đầu, tay dùng sức mở hộp gỗ ra.

Bên trong đặt một viên đá hình tròn màu mực, chỉ to bằng móng tay. Không biết có phải do cậu hoa mắt không, trong nháy mắt mở nắp hộp ra, hình như cậu thấy trên viên đá có mấy đường vân màu vàng, chớp mắt cái lại biến mất.

Lục Hào cầm viên đá lên, phát hiện mặt ngoài bóng loáng, sờ vào trơn ấm, không có cảm giác lạnh lẽo như đá bình thường, còn dùng sợi dây thô cùng màu xuyên qua, bện rất cẩn thận. Lục Hào đeo lên cổ tay, căng chùng cho vừa.

Cậu cẩn thận cảm nhận xúc cảm trên cổ tay, lần đầu tiên có cảm giác gần mẹ đến vậy.

Qua ba giờ chiều, Lục Hào và Huyền Qua cùng xuống siêu thị dưới tầng mua thức ăn. Phòng bếp nổi lửa, Huyền Qua đậy nắp lại hỏi Lục Hào, “Mấy ngày nay có muốn ăn đồ tôi nấu không?”

Lục Hào thành thật gật đầu, “Muốn, đồ anh làm ngon hơn.”

Cảm thấy câu trả lời này ngoan quá, Huyền Qua đưa tay xoa tóc Lục Hào, “Ừ, sau này đều nấu đồ ngon cho em ăn.”

Lần này làm gạo nếp ngó sen mật ong (3), Huyền Qua dùng ngón tay chấm ít mật ong, hỏi Lục Hào, “Muốn nếm thử không? Mùi vị cũng không tệ lắm.”

Lục Hào thả củ tỏi đang bóc xuống, lại gần nếm thử mật ong trên ngón tay Huyền Qua, cảm thấy rất ngọt, không nhịn được lại liếm thêm chút nữa.

Huyền Qua nhìn đầu lưỡi non mềm nhẹ nhàng liếm ngón tay mình, cảm giác tê dại như bị điện giật. Hắn cảm thấy nếu còn tiếp tục thì sẽ có chuyện, nhưng lại chẳng nỡ rút ngón tay về.

Lục Hào vẫn chưa phát hiện động tác của mình có vấn đề gì to tát, cảm nhận mùi vị trong cổ họng, cậu gật đầu, “Mật ong này đúng là rất——” lời còn chưa dứt, tầm mắt đã khựng lại.

Chỉ thấy dưới eo Huyền Qua gồ lên rõ rành rành, đều là đàn ông con trai, Lục Hào tự nhiên biết đó là cái gì. Cậu vội vàng dịch tầm mắt, trong đầu không thể kiểm soát nhớ lại lúc mình nhìn thấy bóng Huyền Qua tắm rửa trước đó.

Trong khoảng thời gian ngắn, miệng lưỡi vậy mà khô không khốc.

Huyền Qua cũng nhận ra vẻ mặt Lục Hào không đúng. Hắn nhìn theo tầm mắt của cậu, biết bí mật của mình bị phát hiện, mở miệng như không có chuyện gì xảy ra, “Quần hơi chật.”

Tiếp đó hắn lại đổi đề tài, “Trước đấy tôi cảm giác quái bàn ở ngay phía Giang Thành, hiện tại khoảng cách gần, em có muốn bói lại một quẻ không?”

Quả nhiên, dính đến vấn đề quái bàn, sự chú ý của Lục Hào rất dễ dàng bị dời đi.

Lục Hào gật đầu, lấy ba đồng tiền xu trong túi ra, trực tiếp gieo một quẻ, có điều hơi mất tập trung, “Tượng quẻ vẫn không rõ.”

Nước trong nồi đã sôi, Huyền Qua nhét gạo nếp đã vo vào lỗ hổng trong củ sen, một lần nữa đặt trong nồi hấp, lại hỏi, “Không có quái——nguyên thân của tôi, em xem bói sẽ không đúng à?”

“Vâng, quẻ thông thường thì không sao, nhưng cũng không thể bói quá nhiều, nhiều sẽ dễ sai. Tượng quẻ liên quan đến em về cơ bản không đúng mấy, còn bình thường đều chỉ chung chung”

“Tôi lợi hại thế hả?”

“Anh tất nhiên là lợi hại rồi!” Lục Hào nhấn mạnh, bắt đầu kể cho Huyền Qua về Ly Hỏa Phù Minh bàn, “Anh hoàn toàn khác với những quái bàn khác, như Thương Mộc Cửu Tinh bàn của Tiết Phi Y, hẳn là dựa vào việc hấp dẫn ‘khí’ và thuộc tính trong trời đất, sau đó tạo thành một ‘tràng’ thuần túy, như vậy độ chính xác chiêm tinh sẽ vô cùng cao.”

“Vậy còn tôi?”

“Anh là hung bàn, là như này, anh dữ quá, có thể dọa các loại ‘khí’ chạy mất dép, thế nhưng cũng có thể ép các loại ‘khí’ bất đồng tới để tạo thành một ‘tràng’ ổn định, như vậy ‘tràng’ sẽ bổ trợ to lớn cho việc xem bói”

Nhưng tương tự, điều này cũng cần quái sư có năng lực đủ mạnh, nếu không căn bản không thể xem bói trong “tràng” nơi “khí” vô cùng hỗn tạp. Đây cũng là nguyên nhân mà trước Lục Hào, Lục gia gần một ngàn năm không có một ai có thể sản sinh cộng hưởng với Ly Hỏa Phù Minh bàn.

Lục Hào đưa củ tỏi đã bóc xong cho Huyền Qua, thêm một câu, “Nếu mà là ở trong truyện thần thoại xưa, anh chính là kiểu nhân vật lợi hại, chỉ cần đứng đó là có thể dựa vào khí thế trừ yêu nghiệt trăm dặm, giữ an bình mười phương (4).”

Mỗi lần nói tới Ly Hỏa Phù Minh bàn, mắt của cậu đều sáng rực.

“Lục Hào”

Nghe Huyền Qua bỗng nhiên gọi tên mình, Lục Hào vẫn chưa quen, cậu nhìn sang, “Dạ?”

Sau đó cậu nghe thấy đối phương hỏi, “Em hy vọng tôi là quái bàn trước đây, hay là người như bây giờ hơn?”

Lục Hào chưa từng nghĩ tới vấn đề này, còn chưa đưa ra đáp án thì đã thấy nụ cười bên khóe miệng Huyền Qua đượm chút cay đăng, sau đó hắn quay người, “Bỏ đi, coi như tôi chưa hỏi.”

Nhìn bóng lưng Huyền Qua, động tác trên tay Lục Hào ngừng lại, cậu cũng tự hỏi mình trong lòng, rốt cuộc, cậu hy vọng là cái gì?

Cậu chợt ý thức rằng, ở trong mắt cậu, Huyền Qua và quái bàn là tồn tại đồng nhất. Nhưng mà không phải thế. Huyền Qua không có ký ức lúc còn là quái bàn, trước khi cậu tìm được hắn, trong hai năm ròng rã, hắn đều tồn tại với tư cách là “người”.

Thế còn cậu thì sao? Nếu như có một ngày đột nhiên được cho hay, mình không phải người, chỉ là một khí linh thì sẽ như thế nào?

Sau cơm tối, không bao lâu Lục Hào đã xoa nhẹ mắt nói muốn ngủ.

Huyền Qua phát hiện Lục Hào hơi mất tập trung, giống như đang suy nghĩ vấn đề khó nào đó. Nghe Lục Hào bảo muốn ngủ, hắn liền kéo cổ tay cậu, trước tiên dẫn đi rửa mặt, sao đó dém chăn cẩn thận, “Yên tâm ngủ đi, mai tôi gọi em.”

Lục Hào ngửa đầu nhìn khuôn mặt ngược sáng của đối phương, không hiểu sao cậu bỗng cảm thấy lòng cực kỳ khó chịu, “Huyền Qua, chúc ngủ ngon.”

“Ừ, chúc ngủ ngon”



Lục Hào cảm giác tay chân mình đều rất nặng, như thể quấn đầy xiềng xích, chỉ cần động cái là có thể nghe thấy tiếng kim loại va chạm.

Xung quanh tối đen, Lục Hào đứng dậy, vô thức kêu một tiếng “Huyền Qua” nhưng không có ai đáp.

Anh ấy đi đâu rồi?

Lục Hào muốn ra ngoài tìm người theo bản năng, bỗng nghe thấy có ai đang nói chuyện, “Nó muốn đi tìm ai? Căn bản chả có ai thích nó, nó là quái vật có mắt sẽ biến thành màu đỏ, làm sao có ai thích nó được?”

Lục Hào phản bác theo bản năng, “Không, không, anh ấy đã bảo mắt của tôi rất đẹp, tôi muốn đi tìm anh ấy!”

“Sau đó thì sao? Hắn có cảm thấy mắt mày đẹp cả đời không? Nếu như sau này phong ấn của mày mất hẳn tác dụng, biến thành một con quái vật chính mày cũng chẳng nhận ra, hắn còn có thể ở bên cạnh mày ư?”

Không biết.

Lục Hào đứng tại chỗ, giống như xì hơi, không ngừng an ủi mình, “Nhưng anh ấy là quái bàn của tôi, bọn tôi đã ký khế ước rồi, sẽ luôn ở bên nhau.”

“Nhưng giờ hắn đã biến thành người, hắn đã không còn là quái bàn trước đây từ lâu rồi”

Đúng, anh ấy đã không còn là quái bàn cần mình dỗ dành, muốn mình ôm ngủ, đòi nghe kể chuyện trước khi ngủ nữa.

Lục Hào lùi về sau mấy bước, lại lùi vào trong bóng tối, ôm đầu gối, tay sờ mắt trái mình——nếu như mắt của cậu không phải màu đỏ thì tốt biết bao.

Huyền Qua đang nấu canh trong bếp, hắn cố ý đi mua xương heo, muốn ninh đến sáng sớm mai, độ lửa vừa vặn.

Huyền Qua mở lửa nhỏ nhất, bỗng nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng động rất nhỏ. Hắn bước nhanh ra cửa bếp thì thấy toàn thân Lục Hào đều đang run rẩy, hai tay nắm chăn thật chặt, cuộn tròn người, gân xanh trên cánh tay hết sức rõ ràng.

“Lục Tiểu Miêu?” Huyền Qua gỡ ngón tay của đối phương ra trước, ôm cả người vào trong lồng ngực, vỗ nhẹ lưng dỗ dành. Bất thình lình, người trong ngực mở mắt ra.

Mắt đỏ.

Đã sắp trở thành phản xạ có điều kiện, Huyền Qua cấp tốc chuẩn bị xong xuôi để đánh một trận, lại đột nhiên phát hiện Lục Hào không có động tĩnh.

“Mèo con?” Hắn hô một tiếng thăm dò thì cảm giác Lục Hào ngọ nguậy trong lòng mình, sau đó chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mắt hắn, như đang sợ gì đó, lực rất nhẹ.

Lòng Huyền Qua run lên, hạ giọng xuống trạng thái vô hại nhất, “Em biết tôi không? Hả?”

Lục Hào không hề trả lời, cậu như chìm đắm trong cảnh tượng nào đó, ý thức không mấy rõ ràng, chỉ nhìn Huyền Qua chằm chằm không tha.

Đương lúc Huyền Qua dần dần thả lỏng, Lục Hào đột nhiên dùng sức. Sau khi trời đất quay cuồng, Huyền Qua nhận ra trong nháy mắt mình đã bị Lục Hào đè ở trên giường.

Đối phương ngồi yên ổn trên người hắn, hai chân bị chặn, tay bị trói trên đỉnh đầu, không sao nhúc nhích được.

Nhưng Huyền Qua có thể xác định, vào giờ phút này đối phương không có tí nguy hiểm nào. Thế là hắn thả lỏng toàn thân, muốn biết Lục Hào định làm gì.

Sau đó vậy mà hắn lại bị hôn.

Lục Hào có hơi chần chờ cúi người, tiếp đó, đôi môi phủ tới, có vẻ lạnh lẽo, nhưng cậu dường như chỉ biết cái này, dựa vào bản năng chậm rãi ma sát trên môi Huyền Qua, nhưng lại không biết bước tiếp theo phải làm thế nào.

Ý cười trong mắt Huyền Qua đậm dần từng chút một, hắn nhẹ nhàng ngậm môi dưới của Lục Hào. Quả nhiên, Lục Hào cũng tỉnh tỉnh mê mê học theo, ngậm môi dưới của Huyền Qua, sau đó lại được đối phương dạy tiếp, môi khẽ nhếch, thò đầu lưỡi ra.

Giữa lúc môi lưỡi quấn quýt, Huyền Qua vẫn giữ nguyên tư thế bị Lục Hào hạn chế, nhưng hắn chỉ cảm thấy sự dịu dàng dạt dào trong tim sắp tràn ra.

Hắn nhìn nốt ruồi nhỏ nhạt màu trên mắt trái của Lục Hào, lông mi run rẩy——có lẽ ngày mai sau khi tỉnh dậy, em sẽ lại quên mất ký ức này, sẽ lại rúc về bức tường trong thâm tâm tự mình dựng lên, không dám bước ra nửa bước.

Nhưng nếu tại thời điểm này, em che giấu sâu nhất, thì cũng là lúc tình cảm của em chân thật nhất. Vậy tôi có đủ kiên nhẫn để chờ đợi, chờ em tin tôi, cũng tin tưởng chính em.

o

Chú thích:

(1) Chuỗi kinh bỉ “鄙视链”: là hiện tượng tự mình cảm thấy hài lòng mà xem thường người khác. Nó giống như chuỗi thức ăn, khinh bỉ, bị khinh bỉ, khinh bỉ bao người, bị bao người khinh bỉ. Trong vòng luẩn quẩn khinh bỉ đó, mỗi người, đều ở phía cuối của chuỗi.

(2) Que cay hay lạt điều “辣条”: đồ ăn vặt Trung Quốc, nguyên liệu chính là bột mì và ớt, vị rất cay



(3) Gạo nếp ngó sen mật ong



(4) Mười phương: theo Phật giáo đó là đông, tây, nam, bắc, đông nam, tây nam, đông bắc, tây bắc, trên, dưới

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play