Tất cả thái y trợn mắt há mồm, vẻ mặt lộ rõ "Ta có đọc ít sách ngươi cũng đừng hòng lừa được ta".
"Trên đời này làm gì có chuyện bắt mạch qua sợi tơ?" Một thái y không nhịn được lên tiếng: "Y thuật chứ đâu phải tiên thuật, thế giới bên ngoài lưu truyền vô cùng kỳ diệu, nhưng trong thực tế không thể nào dùng sợi tơ bắt mạch!"
Bắt mạch qua sợi tơ, tức là buộc một đầu sợi tơ lên cổ tay người bệnh, thầy thuốc sẽ giữ đầu còn lại, rồi dựa vào mạch tượng truyền qua sợi tơ mà tiến hành chẩn đoán, không tiếp xúc tứ chi.
Nghe cực kỳ lợi hại.
Thế nhưng ai trong nghề cũng biết đó chỉ là một truyền thuyết hoang đường. Bình thường bắt mạch trực tiếp trên cổ tay còn phải thật cẩn thận mới đảm bảo chẩn đoán chính xác, chứ thông qua một sợi dây thì cảm nhận được gì?
Họ càng thiên về suy nghĩ Liễm công tử không phải người trong nghề, múa rìu qua mắt thợ, đùa giỡn một đám thái y, cuối cùng bị lật thuyền.
Nếu không phải thân phận Vệ Liễm cao quý, thì có lẽ họ sẽ chỉ thẳng vào mặt y mà mắng "Ngươi đừng có ăn nói bậy bạ".
Tính mạng con người quan trọng, ai cho phép giả thần giả quỷ, phát ngôn bừa bãi.
Vệ Liễm khẽ thở dài.
Sau đó y ngước mắt, lạnh nhạt bảo: "Ngươi."
Thái y vừa lên tiếng giật thót.
Ông... ông ta làm sao?
Ông ta suýt quên mất, người trước mắt không chỉ là Khâm sai đại thần, công tử nước Sở, mà còn là quý quân của bệ hạ.
Ông ta bày tỏ sự nghi ngờ thì khác nào phạm thượng.
Nếu muốn xử lý, ông đành chịu, nhưng bổn phận của người thầy thuốc không cho phép ông ta để mặc Liễm công tử làm bừa với tính mạng người dân!
Thái y lộ ra vẻ mặt thà chết chứ không khuất phục.
Vệ Liễm: "..."
"Gần đây ngươi có cảm thấy nóng nực, ban đêm đổ mồ hôi, miệng ráo họng khô, khó chịu cáu gắt không?" Vệ Liễm không định xử lý ông ta.
Thái y sững sờ.
Đúng là gần đây ông ta có hơi cáu gắt, miệng ráo... nhưng sao công tử Liễm lại biết?
"Âm hư hỏa vượng." Vệ Liễm nói tiếp: "Đề nghị điều trị bằng dưỡng huyết sinh tân, không làm xằng bậy, tránh đồ ăn giải nhiệt, lạnh, đắng."
Thái y: "..."
Thái y khác họ Lưu châu đầu ghé tai thì thầm với một vị vóc dáng mập mạp: "Đúng là lão Trương gần đây có hơi nóng nảy..."
Hỏa vượng không phải căn bệnh nan y, bất cứ vị thái y nào trong Thái y viện cũng nhận ra, nhưng điều đó đủ để chứng minh quả thật Vệ Liễm có chút tài năng, không phải khoác lác.
Thái y mập vẫn chẳng tin chuyện ma quỷ hoang đường, khinh thường nói: "Trùng hợp mà thôi, chỉ là triệu chứng của mấy loại bệnh thông thường, đọc sách y học rồi đối chiếu tất nhiên sẽ lừa gạt được."
"Ngươi." Ánh mắt Vệ Liễm chuyển sang Lưu thái y.
Ông ta run lên, lưng thẳng tắp.
Vệ Liễm đánh giá: "Gần đây thường xuyên chán ăn, chướng bụng, tiêu chảy, chóng mặt, nôn mửa đúng không?"
Lưu thái y hơi giật mình, cẩn thận hỏi: "Vậy thần phải uống thuốc gì?"
Đương nhiên ông ta biết tình trạng của bản thân, nhưng vẫn hỏi nhằm thử thách Vệ Liễm.
"Không hợp khí hậu mà thôi." Vệ Liễm đáp: "Sau một thời gian sẽ ổn."
Ánh mắt Thái y mập biến đổi, hôm qua lão Lưu xuất hiện tình trạng không hợp khí hậu, đi nhà xí vài chuyến, hiện giờ không còn đáng ngại nữa.
Ông ta vừa nêu ra nghi ngờ là trùng hợp thì đã bị vả mặt bởi vận tốc ánh sáng, phút chốc hổ thẹn mặt đỏ bừng. Vệ Liễm lại bỏ qua ông ta, liên tiếp chỉ ra vài triệu chứng của mấy người nữa, toàn bệnh vặt vãnh, nhưng phán rất chuẩn.
Mọi người đều là thái y, cùng làm việc nên hiểu rõ nhau, từ đó biết Vệ Liễm không nói dối.
Nhưng như vậy lại càng khiến họ khiếp sợ.
Liễm công tử chỉ nhìn thôi. Trong vọng, văn, vấn, thiết* mới có chữ "vọng", làm sao chẩn ra bệnh của họ được nhỉ?
(Vọng, văn, vấn, thiết: được gọi là “tứ chẩn” - nhìn, nghe, hỏi, sờ - bốn phương pháp khám bệnh trong Đông y)
Mọi người nhìn Vệ Liễm, ánh mắt thay đổi.
Từ khinh thường ban đầu chuyển thành nghiêm túc và thán phục, ngoài ra còn xen lẫn chút không thể tin nổi.
"Còn ngươi." Càn quét xong một vòng, cuối cùng ánh mắt Vệ Liễm hướng về Thái y mập.
Thái y mập sợ tới mức run lên.
Ông ta đâu có bệnh, chỉ ông ta làm gì?
Lẽ nào ông ta mắc bệnh mà không hề hay biết?
Trong tiềm thức mọi người bắt đầu tin tưởng Vệ Liễm am hiểu y thuật, bởi các vị thái y khác đều nhận ra được những căn bệnh kia, nhưng lại không thể tùy tiện mau chóng như thế.
Vệ Liễm chăm chú nhìn ông ta tới nửa ngày, nhìn cho tới khi Thái y mập dựng cả lông tơ, chỉ lo thanh niên sẽ bảo ông ta chẳng sống được bao lâu nữa.
Không thì vì sao chỉ đảo mắt qua những người khác, riêng ông ta cứ nhìn chằm chằm mãi như thế?
Vệ Liễm lạnh nhạt thu tầm mắt: "Ăn ít thôi, béo phì không tốt cho sức khỏe."
Thái y mập: "..."
Nhất định là y đang trả thù vì nghi vấn vừa nãy của ông ta!
Sau khi ra tay, không thể phủ nhận rằng, trong suy nghĩ của họ, lời Vệ Liễm nói có sức thuyết phục hơn nhiều.
Bắt mạch bằng sợi tơ, hình như cũng chẳng đến nỗi khó tin lắm...
"Công tử, tơ đã chuẩn bị xong." Thị vệ dâng lên.
Vệ Liễm cụp mắt kẹp lấy sợi tơ, xoay đầu về phía Chu Tiểu Sơn.
...
Nhìn Vệ Liễm ngồi một bên, ngón tay quấn sợi tơ thành mấy vòng, lẳng lặng kiểm tra mạch đập, mấy vị thái y không hẹn cùng nghĩ, chuyện bắt mạch bằng sợi tơ quả thực khó mà tin nổi...
Thật kỳ diệu! Nếu không phải biểu hiện của Liễm công tử vừa rồi quá xuất sắc, thì đánh chết họ cũng không tin cách thức chẩn đoán mơ hồ này thực sự hiệu quả.
Mọi người nín thở chờ đợi, cho tới lúc Vệ Liễm buông tay, Từ thái y vội vã hỏi: "Công tử có phát hiện được gì không?"
Vệ Liễm tháo sợi tơ, thốt ra vỏn vẹn ba chữ.
Như mây gió thoảng qua, lại tựa sấm sét giữa đất bằng.
"Ta trị được."
-
Lời nói kia khiến mọi người chấn động, hoang mang.
Liễm công tử bảo gì cơ?
Y có thể chữa được ư?
Vốn tất cả đã làm tốt công tác chuẩn bị cho một trận chiến kéo dài, thậm chí toàn quân thất thủ, thế mà Liễm công tử vừa đến nơi đã bảo là sẽ trị được bệnh.
Mới ngày đầu tiên thôi!
Ngoại trừ không dám tin, thì vẫn là không dám tin.
Vệ Liễm chẳng tốn hơi giải thích, y lấy giấy bút được chuẩn bị sẵn rồi mau chóng viết xuống: "Kê thuốc theo đơn này, đun lửa nhỏ trong nửa canh giờ rồi cho nàng uống. Nếu triệu chứng nặng hơn, vẫn chiếu theo đơn thuốc này mà trị liệu, mỗi loại tăng gấp đôi, bỏ thêm vị hoàng liên vào."
Thái y: "..."
Tốc độ quá nhanh, thứ lỗi họ chưa kịp phản ứng.
Thế là trị được ư?
Từ Văn Khanh nhận lấy đơn thuốc rồi đọc qua, tài năng kém cỏi, hắn không thể nhận ra đơn thuốc này có gì đặc biệt.
Từ thái y đoạt lấy xem, vẻ mặt bối rối.
Đơn thuốc được các vị thái y truyền tay, sau đó hai mặt nhìn nhau, chẳng hiểu gì hết.
"Công tử, rốt cuộc ôn dịch này là bệnh gì?"
Vệ Liễm nói: "Bệnh xác chết."
Toàn bộ thái y sững sờ.
Bệnh xác chết là gì? Họ chưa từng nghe qua thuật ngữ này.
Bệnh của xác chết sao?
Vệ Liễm thản nhiên trả lời: "Bốc mùi, thối rữa, xuất hiện giòi bọ là tình trạng cơ thể người sau khi chết. Người còn sống, chưa tắt thở mà da thịt lại phân hủy, sống như cái xác không hồn. Sau sáu ngày sẽ mất mạng, toàn thân mục nát, qua mấy hôm nữa chỉ còn lại đống xương trắng, đây chính là bệnh xác chết."
Ý trên mặt chữ không khó hiểu, người còn sống mà lại xuất hiện triệu chứng thối rữa sau khi chết, thế nên gọi là bệnh xác chết.
Tuy nhiên đây là một khái niệm hoàn toàn mới mẻ.
"Công tử biết được từ đâu?" Lưu thái y nghĩ mãi cũng không ra: "Thần đọc hết các loại sách y học trên thế gian, cũng chưa từng nghe qua căn bệnh quái lạ này bao giờ."
"Thế gian rộng lớn, không có gì là không thể." Vệ Liễm hỏi ngược lại: "Bên ngoài bầu trời vẫn còn bầu trời khác, người tài tất có người tài hơn, sao Lưu thái y biết mình đã đọc hết sách y học trên thế gian?"
Cứ cho là đã đọc hết thì vẫn còn thế giới bên ngoài.
Khi Vệ Liễm nghe nói về triệu chứng bệnh liền nhớ ra triệu chứng này giống hệt một căn bệnh quái lạ y từng đọc trong sách, sau khi khám xong thì càng chắc chắn.
Con người bó tay trước ôn dịch bởi vì không biết, nên một khi đã biết thì chuyện lại trở thành đơn giản.
Đại sư ở chùa Cam Tuyền tiên đoán không sai, chỉ có y mới giải quyết được ôn dịch.
Nhưng điều này không khiến Vệ Liễm thả lỏng chút nào.
Bởi nếu lời tiên đoán chính xác, vậy còn một lời tiên đoán nữa... tử kiếp...
Có lẽ cũng không sai.
Vệ Liễm khẽ nhíu mày.
Mấy vị thái y chẳng thốt nên lời.
Họ cũng đâu có biện pháp nào tốt hơn, kế sách trước mắt, đành coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa vậy.
-
Ra khỏi nhà Chu Ngu Sơn, nhóm thái y chuẩn bị đi sắc thuốc, còn Vệ Liễm thì tới nha môn địa phương, Chu Minh Lễ cũng đi cùng.
Huyện Thanh Bình hệt địa ngục giữa trần gian, cổng nha môn lại đóng chặt, không một bóng người canh gác, chỉ có cái trống kêu oan cứ đứng sừng sững, im lìm.
Vệ Liễm bảo thị vệ bên cạnh: "Gõ trống."
Thị vệ tuân lệnh, tiến lên cầm lấy dùi, bắt đầu gõ "Tùng tùng tùng".
Dùi trống ra sức nện lên mặt trống, âm thanh ngày một vang rền, truyền đi khắp bốn phương tám hướng.
Gõ mấy chục lần, cánh cổng không hề động đậy.
Thị vệ chần chờ: "Công tử, có gõ nữa không?"
Vệ Liễm bảo: "Tiếp tục."
Thị vệ tuân lệnh, dùng sức gõ tiếp.
Vệ Liễm thầm đếm.
Một.
Hai.
Ba.
...
Mười.
Đếm tới mười, cánh cổng nha môn vẫn không có dấu hiệu mở ra.
"Được rồi." Vệ Liễm nói.
Thị vệ ngừng tay: "Công tử, bên trong không có người."
"Sao lại không có." Vệ Liễm nhẹ nhàng rút kiếm, khẽ bảo: "Chỉ là... bên ngoài dân chúng chờ chết, bên trong quan ngu hèn giả chết."
Ánh kiếm loáng lên, cánh cổng bị bổ ra từ giữa, tách đôi rồi đổ ập xuống.
Chu Minh Lễ: "..."
Nhóm thị vệ: "..."
Gõ trống không chịu mở, vậy thì phá cửa mà vào.
Vâng, rất mạnh mẽ.
-
Trước công đường, trên đỉnh đầu là tấm bảng đề bốn chữ "Gương sáng treo cao", càng làm nổi bật hình ảnh vị quan phụ mẫu đang quỳ trên mặt đất, đặc biệt trào phúng.
Bàn về phương diện thẩm vấn phạm nhân, xử án công bằng, Chu Minh Lễ là bậc thầy. Kinh đường mộc* vừa đập một cái, đúng ba câu, Tri huyện liền nhận tội.
(Kinh đường mộc: là khối gỗ hình chữ nhật vừa tay cầm, thường xuất hiện trong phim cổ trang Trung Quốc, đặt bên cạnh vị quan xử án thẩm vấn phạm nhân)
Tri huyện Thanh Bình chính là Trương Húc Văn, người từng gặp Vệ Liễm hai lần. Lần thứ nhất trong hội hoa đăng rằm tháng giêng, thế nhưng lúc ấy Vệ Liễm đeo mặt nạ hồ ly nên Trương Húc Văn không nhớ rõ. Lần thứ hai ở Ngự thư phòng, hắn thấp thỏm đi vào gặp bệ hạ, chẳng dám thở mạnh, vậy mà thanh niên áo trắng này lại không hề kiêng kị đẩy cửa ra, gọi thẳng tục danh của bệ hạ.
Khiến người khắc sâu ấn tượng.
Hắn tự cho mình là nhân tài nhưng không gặp thời, bị điều động tới cái huyện Thanh Bình chật hẹp nhỏ bé, quả thực gáo vàng lại phải đi múc nước giếng bùn. Trước khi làm quan hắn tưởng mình sẽ được đề tên bảng vàng, hưởng vinh hoa phú quý, tham gia những sự kiện trọng đại của đất nước; sau khi làm quan, hắn lại phải đến nơi xó xỉnh này nhận chức quan thất phẩm tép riu, ngày ngày quản chút chuyện cỏn con. Tưởng tượng quá mức tươi đẹp, hiện thực mạnh mẽ giáng cho hắn một đòn.
Trương Húc Văn đến được ba ngày đã hết chịu nổi, chẳng bắt tay xây dựng kiến thiết, thời thời khắc khắc mong muốn thoát khỏi nơi này, sao có thể yêu thương dân chúng.
Vậy mà mới đến huyện Thanh Bình nhậm chức có một tháng, nơi này như con thiêu thân, xuất hiện căn bệnh quái lạ. Ban đầu Trương Húc Văn chẳng để bụng, tới khi phản ứng lại, thì điều đầu tiên hắn nghĩ tới là – liệu có ảnh hưởng tới con đường làm quan của mình không nhỉ?
Băn khoăn lo lắng mãi, nên hắn không báo cáo lên trên. Trước làn sóng ôn dịch, sách thánh hiền hắn từng đọc đều quẳng hết cho chó ăn, có nghĩ cũng chẳng tìm ra được cách giải quyết.
Hắn lựa chọn trốn tránh, không nghe, không nhìn, không nghĩ. Địa ngục bên ngoài chẳng liên quan tới hắn.
Dịch bệnh ngày càng hoành hành, cho đến khi thoát khỏi tầm kiểm soát.
Trương Húc Văn bèn quỳ gối ở nơi này.
Chu Minh Lễ tức giận không để đâu cho hết, quả thực Giang Châu từ trên xuống dưới toàn cặn bã. Hắn ra lệnh một tiếng, định sai người áp giải Trương Húc Văn vào nhà lao.
Vệ Liễm ngăn cản: "Khoan đã."
Động tác của thị vệ ngừng lại.
Đột nhiên tâm tư Trương Húc Văn sinh ra chút hy vọng.
Hắn nhận ra thanh niên mặc áo trắng kia, bởi cho dù che mặt, cũng ít người trên thế gian này có đôi mắt đẹp như vậy. Trương Húc Văn lập tức nhớ ra hắn đã từng gặp người này trong Ngự Thư phòng, hình như được bệ hạ cực kỳ coi trọng.
Mà xem ra thanh niên nói gì quan binh nghe nấy, không khó đoán y là người đứng đầu.
Nếu y lên tiếng giúp đỡ...
Cũng không thể trách hắn ảo tưởng như vậy, vốn được cao nhân chỉ điểm, nên hắn tin chắc mình gặp dữ sẽ hóa lành, được quý nhân phù trợ, một bước lên mây.
Trước mắt, Trương Húc Văn nghĩ Vệ Liễm chính là quý nhân giúp hắn thoát hiểm.
Nhưng Vệ Liễm chỉ hỏi: "Ngươi còn giấu giếm điều gì nữa?"
Từ lúc bước vào nha môn, y đã có dự cảm xấu.
Bầu tử khí âm u cả huyện Thanh Bình cũng không mang đến cho y cảm giác nguy hiểm như toà nha môn này.
Trương Húc Văn biến sắc mặt.
Tuy nhiên có đánh chết hắn cũng ngậm chặt miệng.
Hắn không thể khai báo sự kiện kia, bởi nói ra thì vĩnh viễn chẳng có khả năng trở mình.
Vệ Liễm lạnh lùng nheo mắt, y đang định ép hỏi thì bỗng một thiếu niên hấp tấp chạy vào, trên khuôn mặt không giấu được vẻ vui mừng khôn xiết.
Chính là Từ Văn Khanh.
"Công tử, thuốc đã nấu xong rồi!" Từ Văn Khanh mừng rỡ nói: "Thật sự có hiệu quả! Chu Tiểu Sơn uống xong thì tốc độ thối rữa trên cánh tay đã chậm lại, còn có xu thế hồi phục!"
Mọi người đều sững sờ, sau đó tự đáy lòng dâng trào niềm sung sướng hân hoan.
Quả là một tin tức quá tuyệt vời.
Đúng bệnh bốc thuốc, ôn dịch chẳng còn đáng sợ nữa.
"Công tử thật là thần y!" Đôi mắt Từ Văn Khanh tỏa ánh sáng: "Công tử có thể nhận ta làm đồ đệ hay không? Ta rất siêng năng, việc lặt vặt tay chân đều làm được hết! Chỉ cần công tử giảng cho ta nghe sơ sơ là đã được lợi cả đời rồi!"
Từ nhỏ hắn chính là thiên tài, dốc lòng theo đuổi con đường y học. Bây giờ Vệ Liễm đã trở thành đối tượng mà hắn - thậm chí toàn bộ Thái y viện đều cuồng nhiệt sùng bái.
Thực ra những vị thái y này sống rất đơn giản, đối với thật giả lẫn lộn sẽ nghi ngờ chất vấn, đối với bản lĩnh thật sự sẽ tôn sùng ngưỡng mộ. Không giống như mấy người trong quan trường, đấu đá hục hặc, nhìn trước ngó sau, đổi trắng thay đen.
Vệ Liễm chống đỡ không nổi trước nhiệt tình của hắn: "...Để nói sau đi."
Ánh mắt Chu Minh Lễ thay đổi, thái độ đối với Vệ Liễm cũng biến thành kính trọng. Ngay trước mặt mọi người, hắn quỳ một chân xuống, nghiêm túc nói: "Công tử y thuật cao minh, là thần trước kia thất lễ."
Bề ngoài hắn không hề bất kính với Liễm công tử, nhưng nội tâm lại xem thường, phần xem thường này làm cho hắn hổ thẹn, áy náy.
Dù thế nào, cứu được dân chúng trong tình thế nước sôi lửa bỏng, Liễm công tử xứng đáng nhận một cái quỳ này của hắn.
Vệ Liễm nâng người dậy: "Xin Đình úy đại nhân đứng lên."
Thật kỳ lạ, lúc bị nhiều người nghi ngờ xa lánh, y chẳng hề tức giận. Vì y biết rõ, ép buộc người khác tin tưởng mình vô điều kiện khi chưa thể hiện bản lĩnh là điều hết sức vô lý.
Vệ Liễm từng nhận quá nhiều ác ý, nên rất thản nhiên.
Thế nhưng khi Vệ Liễm nhận được lời cảm tạ chân thành trước mặt mọi người, thì tự đáy lòng lại sinh ra cảm giác vui vẻ. Không phải cảm giác vượt trội vì được kính trọng yêu mến, cũng không phải cảm giác thành tựu vì gỡ được ván cờ... Mà là... dùng năng lực của bản thân đi giúp đỡ người khác, rồi nhận lại lời hồi đáp thân thiện, vốn là chuyện rất đáng để tâm hồn người ta phấn khích.
Trước đây y luôn cảm thấy thế gian này chẳng có gì hay ho. Từ khi gặp Cơ Việt, y nghĩ cũng không đến nỗi nào, bởi vì ít nhất vẫn tồn tại một người rất tốt.
Giờ đây y lại cảm thấy, thế gian này không tệ lắm.
Có rất nhiều người tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT