Trương Lê và Lưu Dương đã tốt hơn rất nhiều, thế nhưng tốt lên là vậy nghĩ lại vẫn có chút ngượng ngùng.

Tốt lên trong mắt mọi người chính là vì heo chạy người mất nên quan hệ khăng khít hơn, nói ra thì khá xấu hổ.

Chuyện tình oanh oanh liệt liệt, tóm tắt từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc là hai mươi con heo nhỏ chạy loạn, nửa cái thôn phải đi tìm, lăn qua lăn lại đến tận rạng sáng.

Mấy chuyện như cởi áo khoác, ôm ấp ấm áp, hay kích động gào thét gì đó da mặt đều phải dày, cố gắng nghĩ theo hướng lãng mạn cũng được miễn là đừng đề cập đến mấy con heo.

Lưu Dương là hoạ sĩ, dù không đến mức ” Cảm thời thế, hoa đầm nước mắt, đau biệt li, chim khắc khoải lòng.”*, nhưng cảm tính cũng rất mạnh mẽ.

*nguyên gốc 感时花溅泪, 恨别鸟惊心: Cảm thì hoa tiễn lệ, hận biệt điểu kinh tâm.

Đây là hai câu thơ trong bài thơ “Xuân Vọng” của Đỗ Phủ, đóa hoa xinh đẹp vì nhìn thấy cảnh tan cửa nát nhà cũng u sầu đến mức đẫm lệ. Chim thấy cảnh chia lìa mà ngưng tiếng hót và rồi chua xót trong lòng. (nguồn: sachaynendoc.net)


Cho nên cứ mỗi lần nhắc đến chuyện này nội tâm Lưu Dương lại rối bời, dù hắn có gắng gượng để mọi chuyện đầu xuôi đuôi lọt cũng không thể vứt bỏ mặt mũi nói lời ngon ý ngọt với Trương Lê.

Hai người bọn họ vẫn chưa chính thức nói thích nhau, việc này làm cho lòng người vướng mắc, có chút không thoải mái, giống như khi kỳ cọ lúc tắm rửa, ba lần bên trái hai lần bên phải, chênh lệch một lần như vậy cũng khiến người ta khó chịu.

Dù thế Lưu Dương có thể nói thẳng ra được sao? Da mặt hắn mỏng lắm, nói ra thì xấu hổ, không bằng cứ trực tiếp làm, về mặt hành động hắn có rất nhiều thủ đoạn bịp bợm, tận 108 loại kỹ năng.

Nhưng tai hại là đầu óc Trương Lê quá chính trực, sinh hoạt những năm gần đây đã mài giũa suy nghĩ của anh chỉ hướng về công việc, Lưu Dương xem như đã hiểu rõ tại sao con nghé này vẫn còn độc thân đến tận bây giờ.

Một chữ thôi, đáng.

Bạn nói với anh ta rằng gió vàng sương ngọc gặp nhau*, anh ta lại dùng thời gian đó để nghiên cứu ba yếu tố lớn chăm sóc heo nái sau sinh.

*nguyên gốc 金风玉露一相逢,便胜却人间无数: Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số.

Đây là hai câu thơ trong bài thơ “Thước kiều tiên” của Tần Quán, nói về chuyện Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau trên cầu Ô Thước, đại ý câu thơ là hai người yêu nhau có thể gặp nhau, tuy thời gian ngắn ngủi nhưng hạnh phúc hơn nhiều thứ trên đời.


Bạn than thở với anh ta, nói về những chuyện đã qua, hoài niệm thanh xuân tươi đẹp, anh ta gật đầu phụ hoạ nói anh cũng cảm thấy Lưu Uy Uy thực sự rất đáng yêu đấy.

Bạn ẩn ý đưa tình, anh ta lại cong mông ở vườn rau hái dưa chuột, đầu cũng không thèm nhấc, gọi anh ta, anh ta liếc nhìn rồi hỏi tối nay ăn nộm dưa chuột hay dưa chuột xào?

“Ăn cái rắm! Trương Lê anh đi ăn phân đi!”

“Được rồi, em lại sao vậy? Ngày mai anh đi hồ hoa sen mua cá về cho em.”

“Anh ăn phân đi!”

“Muốn không?”

“…”

“Không thì thôi vậy.”

“Mua hai mươi đồng.”

Ăn cơm tối xong, Lưu Dương nằm dưới dàn nho, Trương Lê rửa sạch hai trái dưa chuột cho hắn, Lưu Dương nhìn chằm chằm Trương Lê vừa ăn dưa chuột vừa thổn thức.

Trương Lê à Trương Lê, cấp ba quen biết anh tuy anh không làm người khác yêu thích nhưng học giỏi, đọc hiểu cũng rất rốt, đã học qua rất nhiều thơ cổ và văn cổ tại sao anh vẫn ngốc như vậy?

Lưu Dương hướng về phía Trương Lê ăn nho, liếm tới liếm lui không yên, Trương Lê hỏi hắn: “Muốn uống rượu nho không? Trong sân anh có ủ hai cân.”

Lưu Dương ném nho đi, vén quần vén áo, Trương Lê nhìn cả người hắn toàn vết ban đỏ, đi tới xịt nước vệ sinh Liuxin cho hắn: “Buổi tối em đừng đi tản bộ ở ven sông nữa, chỗ đó có rất nhiều muỗi.”

Lưu Dương bị chọc tức, không thèm để ý đang ở ngoài sân, nhảy tới tụt quần Trương Lê.

Quần đùi mùa hè lỏng chun, Trương Lê không để ý để hắn kéo tụt xuống lộ ra hai bên mông, bình thường thì cũng chẳng sao, hai người còn trần truồng ngủ với nhau rồi, có cái gì chưa thấy?

Nhưng xấu hổ là đúng lúc đó có người đi vào sân nhìn thấy, thốn hơn nữa là buổi sáng hai người cãi nhau, Lưu Dương có cạp một phát lên mông Trương Lê để lại vết răng rất sâu.

Bác gái hàng xóm đến tìm Trương Lê không dám nhìn thẳng: “Trưởng thôn hai người đang làm gì vậy? Trời đất ơi, mông bị làm sao thế kia? Bị chó cắn rồi hả?!”

Lưu Dương thu tay lại, con ngươi đảo loạn xạ, bày ra vẻ mặt nhã nhặn giống như toàn bộ sự việc đều không liên quan đến mình.

Trương Lê cho rằng Lưu Dương cố tình, trong lòng tức điên, lạnh mặt kéo quần lên, bác gái đặt bát sủi cảo trong tay xuống, vô cùng gấp gáp muốn nhìn mông Trương Lê, còn hỏi: “Có phải bị chó cắn không đấy, mau cho bác xem, là chó nhà ai thế? Có cần tiêm phòng không? Bị cắn lúc nào?”

Lưu Dương nhanh chóng chạy về phòng mở cửa sổ nhìn Trương Lê nhẹ nhàng giải thích cho bác gái hàng xóm, cụ thể nói gì thì không nghe được, mãi sau bác gái mới từ bỏ việc nhìn mông Trương Lê, vẻ mặt hoài nghi rời đi.

Người vừa đi Trương Lê đã chạy một mạch vào nhà, nghiêm mặt, Lưu Dương vội vàng trốn sau sofa, tìm cơ hội chạy trốn, đáng tiếc Trương Lê biết nhiều hơn hắn, nắm chắc thời cơ quay người lại, chặn người trước cửa.

Trương Lê vòng tay ôm Lưu Dương đến trên ghế sofa, trong lòng Lưu Dương kinh hãi, mắng: “Trương ngu ngốc, thách anh dám động vào một đầu ngón tay của lão tử đấy.”

Trương ngu ngốc làm như không nghe thấy, kéo tụt quần đùi của Lưu Dương, cho mỗi bên mông một bàn tay, Lưu Dương bị đánh liền gào khóc, tức giận vồ lấy cánh tay trước mặt cắn.

Trương Lê bị đau buông tay Lưu Dương thừa cơ bật dậy, đè Trương Lê xuống bên mình, hai mắt hồng hồng, tư thế rất nguy hiểm.

Từ khi hai người thích nhau tới giờ đây là lần đầu tiên đánh nhau, Trương Lê tức giận là vì Lưu Dương đùa cợt không biết kiêng dè, ở trước mặt trưởng bối mà dám tụt quần anh ra, đây là cái loại đắc ý gì thế? Thiếu dạy bảo hay sao?

Tất nhiên là Lưu Dương sẽ phản kháng, trong lòng hắn đã nghẹn lâu rồi, nếu không giải toả sẽ không chịu được.

Chuyện này vừa giống lại vừa không giống với việc đánh nhau ở cấp ba.

Hai người đều ôm chặt đối phương trong lòng, ra tay đều có chừng mực, đánh tới đánh lui, dần dần thành lăn trên sofa.

Áo sơmi của Lưu Dương mở rộng, cưỡi trên người Trương Lê, ôm cổ hôn, phần tử bại hoại đã lộ mặt thì cái gì cũng dám nói, hành động nào cũng dám làm.

Quần áo hai người ném đầy đất, tiếng ghế sofa vang lên kẽo kẹt, âm thanh thở dốc vừa êm tai vừa quyến rũ.

Trương Lê vuốt ve lưng Lưu Dương, thở dài, hôn trán hắn: “Gần đây em làm sao vậy?”

Kỳ quái, chạm cái liền nổ.

Lưu Dương ghé vào tai Trương Lê thì thầm, vô cùng yếu ớt, nhưng âm thanh nghe rất tủi thân: “Hai chúng ta rốt cuộc là thế nào? Ở cùng một chỗ sao?”

Trương Lê xoa đầu hắn, hôn từ trán đến khoé môi: “Với anh thì cùng em một chỗ là chuyện cả đời.”

Nội tâm Lưu Dương nở ra một đoá hoa lớn.

Cái này coi như là tỏ tình đi nha~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play