Lý Hàng phát hiện cái con nghé Lưu Dương này đã rất lâu không có động tĩnh rồi, không lên game, tin nhắn không trả lời, đã ba tháng kể từ ngày hắn có hoạt động xã giao, gọi điện thoại cho hắn mười cuộc thì chín cuộc tắt máy, một cuộc ở khu vực không phủ sóng.
Rốt cuộc hắn đi sưu tầm dân ca ở chỗ xó xỉnh nào thế?
Lý Hàng suy đi tính lại liền gọi điện thoại cho người yêu mình hỏi: ”Anh, anh nói từ lúc Lưu Dương bắt đầu vẽ tranh đã có vài cử chỉ điên rồ, có khi nào nó chạy tới miếu thờ quy y thành hoà thượng không?”
Người yêu hắn bình tĩnh nói: ”Đừng nóng vội, anh kiểm tra một chút.”
Đợi đến xế chiều, Lý Hàng nhận được một dãy số điện thoại, người yêu của hắn giải thích đó là người có liên hệ gần nhất với Lưu Dương.
Lý Hàng gọi qua hỏi, người này là một đạo diễn, nói chuyện rất thận trọng, người đó nói Lưu Dương xuống nông thôn sưu tầm dân ca, đi rất xa, hai ngày trước vừa liên hệ với anh ta gửi bản phác thảo, nghe nói là đang ở chỗ người yêu, sắp tới có thể không trở về.
Lý Hàng lên giọng cao quãng tám: “Ở chỗ người yêu? Nó chạy tới làng du lịch thì lấy đâu ra người yêu? Ở đó con khỉ hay con vượn có thể ôm được nó?”
Có lẽ đạo diễn không thích ứng kịp với cách nói chuyện của Lý Hàng, anh ta sững người vài giây trước khi im lặng cúp điện thoại.
Đầu dây bên này Lý Hàng đứng ngồi không yên, đặt vé máy bay đến thành phố G, đây là chuyện hấp dẫn mới lạ cỡ nào chứ? Con nghé Lưu Dương vẽ tranh giống như tu tiên vậy, mạnh mẽ kiên cường không dục vọng, con cái nhà ai có thể khiến cây vạn tuế già ra hoa vậy, hắn muốn chiêm ngưỡng một phen.
Bên kia Lưu Dương vẫn không biết gì, hắn đang dính chặt lấy Trương Lê, người đang yêu cho dù đối tượng là nam hay nữ thì đều có loại nhiệt huyết muốn dính lên người đối phương, huống chi Lưu Dương xưa nay không biết xấu hổ là gì.
Nhưng Trương Lê thì khác, anh ta khá ngốc, nói tóm lại là đầu óc chậm tiêu, một ngày ba bữa củi gạo dầu muối có thể cung cấp đầy đủ cho Lưu Dương, còn những chuyện khác không cần hy vọng.
Trương Lê ngây ngốc, Lưu Dương tranh thủ dây dưa, sờ mó hôn hít y như hồ đói vồ mồi, lời nói ra đều là mấy câu em muốn ngủ với anh, khi nào đi ngủ, hôm nay ngủ, ngày mai ngủ, ngủ thế nào.
Trương Lê đáp lại, hôm nay ngủ nằm, ngày mai ngủ đứng, ngủ ghế sofa, ngủ ở khách sạn, tuỳ em muốn ngủ thế nào thì ngủ.
Đúng vậy, chỉ là không thể ngủ chung.
Lưu Dương tức giận trong mơ mắng to tên Trương thừa tướng đầu đá thối tha, đồ bảo thủ, vẫn không chịu thì hôm nay chuẩn bị ăn đòn đi.
Trương Lê muốn đến khu nuôi heo Đông Lâm, không muốn dẫn Lưu Dương theo, Lưu Dương không đồng ý, nhất quyết túm lấy đai lưng Trương Lê không buông, Trương Lê nói: “Anh đi trại nuôi heo, em đi theo làm gì?”
Lưu Dương hùng hồn: “Em đi thăm Điềm Điềm, Mật Mật với Tiểu Bảo Bối, ba con heo đó là em cứu chúng nó về nha.”
Trương Lê cạn lời lắc đầu.
“Trương ngu ngốc.” Lưu Dương hung dữ: “Nếu bây giờ anh không làm chút gì đó thì đừng hòng đi đâu.”
Trương Lê hiểu nếu hôm nay không thể làm rõ vấn đề này, anh sẽ không làm gì được, chuyên gia tiêm vắc-xin phòng bệnh và nhân viên đều đang đợi anh trong nhà máy.
Trương Lê thở dài, ấn Lưu Dương lên khung dàn nho, Lưu Dương trợn mắt dõi theo hắn, không hề sợ hãi, mặt mũi tràn ngập kích động.
Trương Lê thật sự bó tay với Lưu Dương, cũng không thể lôi ra đánh một trận như lúc học cấp ba được, anh cúi đầu, ôm lấy eo Lưu Dương, nhẹ nhàng vuốt ve thăm dò.
Lưu Dương hô hấp dồn dập, kéo đai lưng của Trương Lê để anh chậm rãi tới gần.
Thời điểm bờ môi vừa mới tiếp xúc, Trương Lê cảm thấy cơ bụng dưới căng cứng, lúc hôn sâu mới dần dần bình tĩnh lại, anh không giỏi tán tỉnh, cũng không có nhiều kỹ xảo, nên ban đầu khá trúc trắc, nụ hôn ngọt ngào chậm rãi sâu hơn, dần dần trở nên nhiệt tình, kịch liệt, khó tách rời.
Cùng là đàn ông với nhau, khi hôn khó có thể phân rõ được chủ động bị động, nhưng sự nhiệt tình, tình cảm sục sôi thì không thể che dấu được.
Thời điểm tách ra hai người đều thở gấp, hai mắt Lưu Dương cháy rực như ngọn lửa, tựa như mở ra cánh cửa thế giới mới, vẻ mặt như đi vào cõi thần tiên.
Qua cơn thở dốc Trương Lê quay lại vẻ mặt nghiêm túc, hôn trán Lưu Dương: “Đừng nghịch, bỏ tay trong quần anh ra, mọi người trong trại heo vẫn đang chờ họp đấy.”
Lưu Dương đang hưng phấn nên không bị Trương Lê mở miệng đóng miệng toàn là heo với vắc-xin phòng bệnh làm mất hứng, hắn thản nhiên rút tay ra, cười thỏa mãn: “Đi đi.”
Trương Lê không nhịn được cười, lại hôn hắn thêm lần nữa rồi mới kéo hành lý đi.
Trong lòng Lưu Dương, nhớ nhung và yêu thích đã bành trướng thành một quả cầu vô cùng lớn, khiến hắn không biết làm thế nào, chỉ có thể liên tục tìm cơ hội đụng chạm để giảm bớt ngứa ngáy trong lòng.
Sau nụ hôn ngọt ngào, thể chất và tinh thần đều thoả mãn.
Lý Hàng đến thành phố G, đổi xe đến làng du lịch thì trời đã tối, cũng may hắn cơ trí nói chuyện luyên thuyên làm quen được với một bác già lái xe chở dê núi, bắt chước Khang Hi cải trang vi hành đến một cái thôn khỉ ho cò gáy.
Bác già coi hắn như cháu trai biết gì nói nấy, vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, thầy Lưu vẽ tranh chứ gì, ta biết thừa, thầy ý ở ngay nhà trưởng thôn, không thể sai được. Đại gia ta nhất định sẽ dẫn bay đến chỗ đó.”
Lý Hàng cảm động rớt nước mắt, liên tục nói được.
Nhưng hắn không biết bác già này ở trong thôn nổi danh là xe tuột xích, được mọi người đặt cho biệt hiệu “Rất không đáng tin”. Chờ đến khi xe dừng lại, “rất không đáng tin” ôm bụng kêu ôi chao, Lý Hàng hoảng sợ, vội hỏi bác già có chỗ nào không thoải mái, trong túi áo hắn có thuốc cứu tâm hoàn, thói quen này hình thành từ khi hắn ở cùng với ông hắn.
“Rất không đáng tin” nói: “Ban đêm gió lớn, con người có ba việc gấp, thật sự không khéo, ta chỉ có thể để mấy dê của ta tiễn bay một đoạn đường thôi.”
Ông bác gia nhét dây thừng cột con dê nhỏ vào tay Lý Hàng: “Nhị Trụ nhận biết được đường đi, nó sẽ dẫn bay đi, bay chạy theo nó, chạy tí là đến.”
Lý Hàng kinh ngạc: “Bác đang đùa cháu à?”
Nhưng “rất không đáng tin” chưa kịp nghe hết câu đã nhảy xuống xe, một câu không sao đâu, hai câu không sao đâu liền chạy thẳng tới nhà vệ sinh.
Lý Hàng dắt dê, vẻ mặt chết lặng.
Dựa vào dê dẫn đường là một việc vô cùng vi diệu, quá trình tìm người hết sức khó khăn tạm thời rút gọn, tóm lại đợi đến khi Lý Hàng nhìn thấy Lưu Dương thì đã suýt biến thành một người khác.
Lưu Dương còn khoanh tay ghét bỏ: “Anh vừa ngã vào đống phân chó hay sao, lớn thế rồi còn không chạy nhanh bằng một con dê nhỏ.”
Lý Hàng hét lên: “Đó không phải vì cứu dê hay sao? Cái khe nước lớn như thế, nó nhảy xuống có sống được hay không.”
Lưu Dương không tin: “Thế sao anh lại nhảy vào, dê vẫn còn tốt thế kia, anh nói anh bị ngã vào đấy thì có sao? Thành thật chút không được hả?”
Lý Hàng: “…” Đau buồn phẫn nộ đan xen.
Vừa may đêm đó công việc ở trại heo bề bộn, Trương Lê không về, gọi điện thoại nói một tiếng với Lưu Dương bảo hắn ăn trước không cần chờ.
Lý Hàng nhìn Lưu Dương vừa hút thuốc vừa nghe điện thoại, ban đầu còn rất vui nhưng sau đó lại nhíu mày, gạt tàn thuốc, giọng điệu khó chịu nhưng rất dịu dàng: “Được rồi, em biết rồi, anh chú ý bản thân một chút.”
Vừa cúp điện thoại đã thấy Lý Hàng theo dõi hắn, gương mặt tràn đầy hiếu kỳ, vô cùng bát quái: “Thực sự có đối tượng hả? Ôi trời ơi, là con gái trưởng thôn hả?”
Lưu Dương bóp tắt thuốc, đắc ý ghê lắm: “Anh nói sai rồi, không phải con gái trưởng thôn, mà là trưởng thôn, anh cũng biết người đó, Trương Lê, nhớ không?”
Lý Hàng: “!!!”
Chuyện cũ như đèn kéo quân tái hiện lại một lượt trong đầu hắn, nửa ngày sau Lý Hàng mới hồi phục tinh thần, vẻ mặt đờ đẫn: “Cmn, Trương Lê!!! Ông trời ơi…Năm đó con đã làm gì chứ?”
Lưu Dương nghi hoặc: “Mắc mớ gì tới anh?”
Lý Hàng lập tức lắc đầu: “Không, không, tại anh mày kinh hoàng quá mức, anh cần thời gian để tiêu hóa.”
Lưu Dương lười để ý đến hắn, thuận tay hái một quả nho cho vào miệng, đi đến phòng bếp nấu cơm.
Lý Hàng vẫn ngồi đó gào thét trong lòng, sau khi trút hết xong thì quyết định sẽ giấu nhẹm chuyện tình năm đó, hắn cũng không định chờ Trương Lê trở về, sáng hôm sau trời vẫn còn nhá nhem hắn đã mua vé máy bay rời đi, hoàn toàn không muốn gặp mặt, không muốn phiền não thêm.
Về phần Lưu Dương và Trương Lê, để có thể nắm giữ được trái tim một người một cách dứt khoát hơn, trọn vẹn hơn, lâu dài hơn, không cần gì hơn ngoài một tình yêu bền vững, dẫu sao thì làm bạn mới là lời tỏ tình tuyệt vời nhất.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đã bổ sung phiên ngoại, lần đầu viết đoản văn, tình tiết bên trên cũng không logic, mọi người đọc vui vẻ là được ( 。 > ∀ < 。)
Lời nhắn từ editor:
Vì không đọc hết raw mà đã bắt tay vào làm nên gặp truyện tác giả viết khá non tay, mà trình edit của mình cũng chưa hoàn thiện nên khá nản trong lúc làm cộng thêm thời gian gần đây mình bận nên đã để dở dang một thời gian, nhưng hy vọng mọi người vẫn đón nhận và ủng hộ truyện nhé ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT