Yến Đệ vừa tới ngọ môn đã thấy thân binh thủ hạ Phó Xuân Lai dắt con ngựa quý lông trắng ở ngoài cửa cung. Thấy hắn ra, như chó thấy chủ, gã vui vẻ chạy tới: “Biết tướng quân ra nên thuộc hạ đứng đây chờ.”

Yến Đệ nhíu mày nói, “Ngươi là một thị vệ nhị phẩm, sao lại không biết quy củ. Ngươi ở đây làm gì? Có việc thì mượn lệnh bài vào cung tìm ta. Đứng ở đây đợi cái gì?”

Xuân Lai sờ sờ gáy: “Trong cung nhiều quy cũ, Xuân Lai chưa nắm rõ hết. Nô tài nghĩ không biết tướng quân có muốn về nhà chưa, mà con ngựa này cũng không chịu rời nữa bước. Cũng đã ba ngày rồi.”

Yến Đệ xoay người lên ngựa, một mặt hỏi: “Ở nhà có chuyện gì không?”

Xuân Lai đáp, “Phùng tiên sinh đến ạ.”

Yến Đệ à một tiếng, Phùng tiên sinh là Phùng Lê Khoan. Lão nhân này tính tình kì quái, nói đi là đi, nhưng cũng là muốn tới thì tới, hắn gật gật đầu nói: “Hồi phủ.”

Trong phủ hắn đã sớm khách quý chật nhà, những năm gần đây mạng lưới nhân lực của hắn mạnh lên không ít. Ở đại đô bội phục tài trí Phùng tiên sinh, nghe được lão tiên sinh quay lại, đều tới bái kiến, gian thư phòng phía nam chen chúc đầy người. Yến Đệ bước vào, mọi người liền cười nói: “Mừng Tướng quân về, Phùng tiên sinh đến lần này, đại sự có thể thành.”

Chỉ thấy ở giữ phòng một lão giả chậm rãi đứng lên, tướng mạo gầy, hai mắt sáng ngời có thần, hai tay làm lễ nói: “Tướng quân, vẫn khỏe chứ?”

Yến Đệ cũng đáp lễ, cất cao giọng nói: “Tiên sinh đã lâu không gặp, Yến mỗ rất mong nhớ.”

Khi ngồi xuống, Yến Đệ nói: “Tiên sinh lần này đến, là trở về chốn cũ, hay chỉ ghé vào thăm?”

Phùng tiên sinh vuốt râu trầm ngâm nói: “Ta ở Tái Bắc, nghe tin tướng quân đánh thắng trận, vừa mới thu phục Bắc Hồ, là đặc biệt đến chúc mừng tướng quân.”

Yến Đệ mỉm cười nói: “Tiên sinh sợ không chỉ là tới chúc mừng?”

Phùng tiên sinh nghiêm mặt nói: “Đương nhiên là tới chúc mừng, chúc mừng tướng quân, đại lễ trước mắt, lại không biết ý tướng quân như thế nào?”

Yến Đệ nhìn lướt qua hai hướng trái phải, trong phòng đều là tâm phúc nhiều năm của hắn, hắn chống tay, chậm rãi nói: “Nguyện ý lắng nghe.”

Mùa thu tháng tám, trong cung hoa quế nở rộ, nơi nơi đều là hương thơm say lòng người. Theo quy định của triều đại, cứ mười năm tổ chức một lần, hoàng đế dẫn theo trọng thần đi tới lâm uyển. Thứ nhất là hoàng đế và quần thân cùng chung vui, thứ hai cúng bái bài vị của Thái thượng hoàng bằng nước thánh trong chùa ở lâm uyển. Cứ mỗi sáu mươi năm, hoàng đế đều đến chùa dâng hương, làm lễ tế bái. Cơ Lệ Trì tại vị năm năm, vẫn là lần đầu tiên rời xa cấm cung, mang theo quần thần tới thượng lâm uyển.

Cung điện ở thượng lâm uyển mặc dù không thể hào hoa xa xỉ như so với trong kinh, nhưng kiến trúc lại tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, có đình có lầu, tráng lệ u nhã, còn hơn trong cung.

Thượng lâm uyển từ trước đến nay cũng là nơi các hoàng đế trước đến trong mùa thu săn bắn đích. Ngoài cung là rừng cây, nuôi nhiều dã thú. Đêm đến như có thể nghe được hổ gầm chốn núi rừng. Đúng lúc này, Binh bộ thượng thư vừa tặng Yến Đệ một cây cung cứng. Vị Thượng thư ngôn nói cung này là một chế tác hoàn mỹ, tự hỏi từ trước tới nay, thiên hạ người trong thiên hạ sở hữu năm đầu ngón tay có thể đếm hết. Gã nói rằng gã chỉ thấy trong triều có mình Yến Đệ xứng với nó.

Yến Đệ biết thượng thư bộ binh trong tay không có thực quyền, vị trí này nguyên cũng là Yến Đệ thấy gã nhiều năm là thuộc cấp của phụ thân, nên cấp cho gã chức quan nhàn tản. Gã phái người dâng cung đến, hắn cũng không quá cự tuyệt, đúng lúc muốn xuất cung đi săn, liền mang cung theo,

Lúc này dưới ánh đèn, cây cung lớn giống như làm bằng gỗ thông thường, thử kéo, dùng ba phần lực, nó chỉ mới cong phân nửa, khi hắn dùng tám phần lực, lúc này cánh cung mới căng thành hình trăng tròn. Mũi tên như một con linh dương lông vàng, trong phòng nhỏ hẹp, không thể ngắm vật, qua trái qua phải, lại nhầm vào hướng cửa sổ chỗ của Cơ Lệ Trì.

Kẻ ngu ngốc kia nửa thân mình như chực đổ ra bên ngoài, ngẩng đầu ngắm trăng sáng giữa trời. Cằm tinh xảo cùng làn da tuyết trắng, Yến Đệ nhắm y, nhất thời có chút ngẩn người.

Cơ Lệ Trì chậm rãi quay lại đầu, vừa lúc nhìn thấy hắn giương cung hướng về mình. Mà kẻ ngốc này thế nhưng lại dường như không biết sợ, ngược lại bước tới chỗ của Yến Đệ

Yến Đệ tay kéo cung khẽ run lên, trong lòng uất hận, chậm rãi thu cung, thấp giọng nói: “Mợ nó thằng ngốc này, không biết tốt xấu.”

Cơ Lệ Trì cũng đã đi đến hắn trước mặt, một nửa chạm vào chân hắn. Bàn tay chạm vào trường cung. Yến Đệ thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận ta dùng nó làm thịt ngươi.”

Thấy y không hề phản ứng, biết rõ y nghe không rõ, Yến Đệ lắc lắc đầu, tay duỗi ra kéo lấy y, ôm cả người vào lòng. Cơ thể Cơ Lệ Trì gầy, những năm gần đây trừ bỏ chuyện y có cao hơn, thân người dường như không nặng thêm. Hắn ôm y ngồi trên đùi, nhẹ như trẻ con, Yến Đệ trong lòng mềm nhũn, nắm thật chặt hai tay, ôm y, hôn một chút trên môi y nhíu mày nói: “Sao lại lạnh như vậy? Chẳng lẽ ngươi còn lạnh sao?”

Cơ Lệ Trì cả người mình dựa vào lòng ngực hắn, tựa hồ thực sự là sợ lạnh. Yến Đệ trong lòng nóng lên, ôm y chặt hơn chút.

Hắn một tay phải nâng cằm y, đứa nhỏ ngốc dùng sức cúi đầu, thế nên không nâng đầu lên được. Yến Đệ thấy có chút kỳ quái, lại dùng sức, đứa ngốc lại cúi đầu ngày càng thấp, chỉ thấy mi mắt rung rung. Gương mặt trắng như ngọc hiện lên chút đỏ, như thể chưa từng trải qua chuyện này. Yến Đệ tăng thêm lực đạo, đứa ngốc này giãy dụa không được, bị hắn nân mặt lên. Cơ Lệ Trì đôi môi khẽ nhếch, lộ ra chút răng nanh như hột gạo, đôi mắt đen yên lặng nhìn hắn, sắc mặt ửng đỏ. Tuy rằng biểu tình đờ đẫn, nhưng vẫn là xinh đẹp câu nhân. Ngoài điện hoa quế nở tươi tốt, mùi len vào phòng, phòng trong lại đốt loại nến màu tím, càng tỏa mùi hương làm người ý loạn tình mê.

Yến Đệ dục niệm vừa động, khắc chế không được, tay cởi vạt áo đứa ngốc ra.

Lúc này cửa điện mở ra, nội thị đều là nhóm người thông minh, biết Yến Đệ ở lại chỗ này, mỗi người đều lui sạch. Cung điện to vậy, chỉ còn hai quân thần hai người. Yến Đệ xưa nay muốn có liền có, lúc này chỉ cảm thấy đứa ngốc nhu thuận mềm mại. Bình thường trong mắt hắn có một chút e ngại, tựa hồ cũng không muốn nhìn tới, Yến Đệ ôm y vào trong ngực, cởi quần áo y ra Cơ Lệ Trì hai mắt khép hờ, mặc hắn làm gì thì làm, thế nhưng khó chịu vẫn kêu đau.

Yến Đệ bắt đầu động tình, hoặc đêm nay khiến hắn loạn tính quá mức, hoặc là do mùi hoa ngào ngạt, làm hắn một phen điên đảo mất hồn. Hiếm khi vừa dịu dàng lại triền miên, đứa ngốc tựa như một nước mùa xuân, để hắn đùa nghịch, thân thể uyển chuyển tùy ý. Yến Đệ vuốt ve cơ thể y tràn đầy dấu tích của hắn, ngoài ý muốn lại vuốt ve an ủi, nhẹ nhàng trừu sáp, nhìn thấy gương mặt như ngọc đỏ hồng, ôn hương cứ như những xúc tu làm hắn mất hồn. Bình thường triền miên lại chẳng mang ý nghĩ gì, chỉ muốn ra đầy cơ thể của đứa ngốc này.

Khi mọi chuyện đã xong, đứa ngốc tùy tiện mặc áo bằng gấm, vùi đầu trong gối, tóc đen thả xuống vai tựa tuyết, hai mắt khép hờ, giống như đã ngủ. Bóng đêm ngày càng dày, mùi hoa làm người say mê, Yến Đệ ôm y vào trong ngực, đột nhiên trong lúc đó ước gì vẫn được ôm y như vậy, bỗng dưng lại nhớ tới lời Phùng tiên sinh, cúi đầu nhìn người trong lòng ngực vẫn ngu ngốc ngủ say. Trong khoảng thời gian ngắn như thế hắn khó đưa ra quyết định.

Trong cung sáng ánh nến, căn phòng lớn như thế, chỉ có ánh nến ngẫu nhiên phát ra mấy tiếng tách tách, nghe có vài phần tịch mịch. Hắn ngược lại khó có thể đi vào giấc ngủ, trằn trọc không thôi, vẫn là khó có thể hợp mắt, đột nhiên nghe được bên ngoài có một tiếng động nhỏ, hắn cau mày, nhìn nhìn đồng hồ nước, hãy còn sớm, liền nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Bên ngoài tiếng bước chân đột nhiên dừng, qua một lát, nghe được mấy tiếng rột rạt nho nhỏ, hướng về hướng Tây Bắc. Yến Đệ gục đầu xuống, ngơ ngác nhìn Cơ Lệ Trì trong lòng. Không ngờ hai mắt y, bóng của lông mi dưới ánh nến kéo dài như bóng ma, mặt trắng gần như trong suốt, năm cái ngón tay nhẹ nhàng đặt bên hông, đầu vai lộ ra ngoài.

Yến Đệ nắm tay y, nhẹ nhàng kéo chăn lên, đột nhiên cảm thấy vai trái đau một trận, lấy tay chạm vào, cảm thấy nó dinh dính, dưới ánh nến, trông như vết máu. Hắn nghĩ lúc giao hoan ban nãy, do mấy ngón tay của đứa ngốc này gây nên, lập tức cầm bàn tay y xem qua, quả nhiên đầu ngón tay còn lưu vết máu.

Yến Đệ cười khổ, nhất thời có chút mờ mịt đứng lên.

Sắc trời dần sáng, Yến Đệ liền đứng dậy ra tẩm cung.

Hắn mặc kệ, không thèm để ý quần thần nói thế nào, rốt cuộc cùng thiên tử đi săn. Không giống bình thường, quy củ thượng lâm uyển cũng không rườm rà giống như trong cung, khó nói được không có đại thần sáng sớm liền tới trước mặt thánh thượng.  Đây là điểm mấu chốt, nếu có đại thần nào tới dong dài vài câu, hắn mặc dù không thèm để ý, nhưng cũng không muốn sinh chuyện.

Hắn mới xuất môn, đã gặp Xuân Lai.

Thấy Yến Đệ gã liền đi tới. Yến Đệ thấy gã thần sắc nghi hoặc, vội khoát tay áo nói: “Không cần nhiều lời, nghe ta mới chính là lệnh.”

Xuân Lai là người chân thành, nghe hắn nói lời này, trên mặt có chút không tự nhiên. Yến Đệ dẫn gã đi tới chỗ yên tĩnh, nói: “Thế nào, tính làm mặt này để ta sợ sao.”

Xuân Lai cúi đầu nói: “Tướng quân, kỳ thật Phùng tiên sinh sớm dự đoán được tướng quân nói như vậy, nhưng không thể là hôm nay.”

Yến Đệ hơi nhíu  hai hang chân mày nói: “Trong tùy tùng, có vương tử Bắc Hồ Đan Xích Nguyên, hắn phụng mệnh thủ lĩnh Bắc Hồ đến hành hương nhưng cũng là muốn dò thám thực hư triều đình ta, qua hôm nay đuổi hắn đi rồi, động thủ lần nữa không muộn.”

Xuân Lai vâng một tiếng, nói: “Tướng quân đã nói như vậy, Xuân Lai phụng mệnh. Chốc nữa, tướng quân sẽ lại muốn che chở người đó, đại sự quan trọng hơn.”

Yến Đệ nói: “Được lắm Xuân Lai, ngươi hiện tại liền chỉ nghe lời Phùng lão đầu, không nghe lời của ta nói sao?”

Xuân Lai ngẩng đầu nói: “Tiểu nhân muốn giúp tướng quân thành đại sự, trong  mắt cũng chỉ có chủ nhân là tướng quân. Tướng quân hoài nghi tiểu nhân có hai lòng, đại sự mà thành, Xuân Lai móc tim ra cho tướng quân nhìn.”

Yến Đệ biết Xuân Lai là người thẳng tính, vội xua tay nói: “Ngươi thôi đi, tim ngươi ngươi giữ, ta không dùng đâu.”

Hai người nói một hồi nói, nghe được tiếng bước chân vang lên đằng trước, liền im lặng  không nói. Yến Đệ cất bước liền, Xuân Lai theo sát ở phía sau. Chuyển điệu bộ, đón đầu liền gặp được Thân Quý Ly vội vàng đi tới, y quan mặc vội, thấy Yến Đệ mặt liền xấu hổ, dừng chân nói: “Tướng quân tới sớm.”

Yến Đệ ừ một tiếng: “Thân tiên sinh, hôm nay lễ tế đã xong, tới đi săn. Chúng ta đến cuối cùng hãy đếm thú săn được, ai ít hơn sẽ bị phạt. Thân tiên sinh phải để ý nha.”

Thân Quý Li đau khổ nói: “Tướng quân nói đùa, Thân mỗ tay trói gà không chặt, làm sao mà săn được thú rừng.”

Yến Đệ ha ha cười, vỗ vỗ vai y nói: “Tiên sinh vẫn là nhanh đi gặp mặt thánh thượng đi, bảo bệ hạ đừng quên bài lúc hiến tế, là tiên sinh công to đức lớn lắm đấy.”

Nói xong dẫn theo Xuân Lai lập tức đi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play