Y trở lại tẩm cung, trời hừng đông. Hôm nay có buổi triều nhỏ, vài tâm phúc trọng thần đã chờ ngoài điện, y vội vàng thay triều phục, uống trà nóng, bước vào đại điện.

Ban đêm tuyết đầu mùa rơi, trận tuyết này mặc dù không lớn, nhưng mà trong cung phòng ốc, cây cối vẫn là phủ một tầng tuyết trắng thật dày, đã thấy Triệu Minh cùng Thân Quý Ly đứng ở bậc thang, đầu ghé vào cùng một chỗ không biết nói cái gì. Bành Nghi Tú gần đây thăng lên tới binh bộ thượng thư đứng ở đứng ở hành lang, vừa thấy thân ảnh Cơ Lệ Trì, liền vội quỳ xuống miệng hô vạn tuế Triệu Minh cùng Thân Quý Ly cũng vội lại quỳ tiếp giá, Cơ Lệ Trì lại cười nói: “Các khanh xin bình thân.”

Nói xong, một mặt đi đến bên Bành Nghi Tú, một tay đỡ lão đứng lên nói: “Bành tướng quân tuổi đã cao, về sau thấy trẫm không cần hành đại lễ, bất quá là nghi thức xã giao, tướng quân không cần quá giữ lễ tiết.”

Bành Nghi Tú vừa thăng chức, con gái lại được phong hoàng hậu, trong lòng đắc ý. Lúc trước lão bị Yến Đệ ép tới buồn phiền chất đầy, lúc này thấy Cơ Lệ Trì không quan tâm đến hai vị tâm phúc trọng thần, lại quan tâm mình lão, liền vinh quang đắc ý. Đúng là cuộc đời chưa bao giờ được tự đại như vậy, nhất thời nét mặt già nua tỏa sáng, nói chuyện thanh âm cũng to hơn bình thường, Cơ Lệ Trì nắm tay lão, cùng mấy trọng thần bước vào đại điện.

Quân thần mới vừa ngồi xuống, Bành Nghi Tú nhân tiện nói: “Bệ hạ, Hãn vương Bắc Hồ còn ở trong cung sao?”

Lão xuất thân quân nhân, câu hỏi thật sự là đường đột, Cơ Lệ Trì vờ như không nhìn thấy nói: “Bành khanh hỏi việc này là ý gì?”

Bành Nghi Tú từ trong áo lấy ra một phong thư: “Đêm qua binh lính của Khả Hãn đến quí phủ của vi thần, tặng phong thư. Vi thần không dám xem một mình, hôm nay mang đến thỉnh bệ hạ ngự lãm.”

Lý Thời Trung vội nhận lấy đưa cho Cơ Lệ Trì. Cơ Lệ Trì mở thư đọc, đưa thư cho Thân và Triệu hai người, mọi người từng người một đọc, cuối cùng cũng đến tay Bành Nghi Tú. Lão đọc kĩ thư, nhất thời liền nhảy dựng lên: “Hoàng Thượng, đây là, đây là kế phản gián của Bắc Hồ, bệ hạ vạn lần không thể tin.” Cơ Lệ Trì mỉm cười nói: “Bành khanh sốt ruột làm gì? Trẫm để mọi người xem, tức là không nghi ngờ khanh. Bắc Hồ hoang vắng, nhân tài ít ỏi, muốn mượn tuấn kiệt nước ta, Bành tướng quân không cần sốt ruột.”

Bành Nghi Tú nói: “Bệ hạ thánh minh, Bắc Hồ lòng lang dạ sói, chúng ta nên đề phòng.”

Triệu Minh nói: “Bành tướng quân nói không sai, hãn vương Bắc Hồ nói là một mình đến đây, kỳ thật cách trăm dặm, có năm vạn đại quân ẩn phục ở quan ải, chỉ vì đại quân Bành tướng quân canh giữ nghiêm ngặt, mới không dám coi thường làm liều, bệ hạ, hiện giờ phải đuổi hãn vương đi bằng cách nào?”

Cơ Lệ Trì nói: ” Bắc Hồ mới bị Yến.... tên phản tặc họ Yến đánh cho đại bại, lúc này không có lá gan đến xâm chiếm. Hắn dẫn quân đến, có thể là đã có sự chuẩn bị, muốn thám thính thật hư.”

Thân Quý Ly nói: “Hãn vương cùng phản tặc họ Yến có thù giết huynh, lần này đến phải chăng là để lấy đầu họ Yến?”

Cơ Lệ Trì nhíu mày, lại nghe Bành Nghi Tú nói: “Đúng vậy, bệ hạ, phản tặc họ Yến tội không thể xá, phải sớm ngày trị tội. Theo ý kiến của thần, chi bằng giết hắn đo, đem đầu giao cho hãn vương Bắc Hồ, đẩy lui năm vạn thiết kỵ quân kia. Chờ đầu xuân sau, sẽ cùng Bắc Hồ đại chiến một trận, khi đó binh hùng tướng mạnh, lương thảo sung túc, cũng không cần sợ hắn.”

Cơ Lệ Trì nghe lão như vậy nói, lại không lên tiếng, ánh mắt nhìn phía Triệu Minh. Triệu Minh trầm ngâm, khó xử gật đầu, hiển nhiên gã cũng cho rằng không thể lưu lại Yến Đệ.

Y trong lòng đau xót, trầm tư một hồi nói: ” Phản tặc họ Yến đã thành tù nhân, hơn nữa trongg người có độc lạ, trẫm lưu trữ tánh mạng hắn là có dụng ý. Việc Bắc Hồ Khả Hãn, trẫm có biện pháp xử trí khác.”

Mọi người lại nghị sự, đại cục sớm đã định, sự tình thực tại lại hỗn độn, lục bộ cãi cọ, dư nghiệt Yến thị chưa trừng trị hết. Cơ Lệ Trì ngồi nghe mà cau mày, yban đêm cơ hồ không ngủ, tinh thần suy yếu. Lúc này liền có chút mệt mỏi, liền dựa vào long ỷ, nghe chư thần thương nghị, tai nghe mà đầu đau nhức. Bành Nghi Tú nói to, truyền vào tai chỉ nghe ong ong. Đột nhiên nghĩ đến việc kết hôn với nhi nữ nhà lão, trong lòng liền thập phần không kiên nhẫn.

Đột nhiên y đứng dậy nói: “Hôm nay tới đây, trẫm mệt mỏi, còn lại mọi việc, Thừa tướng cùng Thân tiên sinh thương lượng mà làm.” Nói xong, xoay người đi khỏi, trở lại tẩm cung liền nằm ngủ.

Nhưng mà trong lòng thật là lại rối loạn, nhất thời không biết làm sao ngủ được. Mông lung thì nghe được tiếng Lý Thời Trung nói: “Bệ hạ ban đêm không an giấc, lúc này khó khăn lắm mới nghỉ được một lát, tiên sinh vẫn là nên chờ truyền triệu.”

Cơ Lệ Trì nhất thời tỉnh lại, nhúc nhích người nói: “Lý Thời Trung, để Thân tiên sinh tvào.”

Một lát nghe được tiếng quần áo, Thân Quý Ly đi đến, quỳ rạp trên đất nói: “Bệ hạ.”

Cơ Lệ Trì trên giường nửa ngồi nói: “Ngươi đứng lên đi, ngồi xuống nói chuyện.”

Thân Quý Ly ngồi trên chiếc ghế dài cạnh giường y, thấy Cơ Lệ Trì sắc mặt tái nhợt, mắt cũng không có sức sống, cả người so với trước đây còn gầy hơn, trong lòng xao động, sau một lúc lâu mới nói: “Bệ hạ phải bảo trọng long thể.”

Cơ Lệ Trì lạnh nhạt cười nói: “Ngươi sống chết muốn vào đây, mà lại nói một câu vô dụng như vậy sao?”

Thân Quý Ly nói: “Thần thấy bệ hạ thần sắc mỏi mệt, không yên lòng. Thái hậu luôn căn dặn vi thần, nói bệ hạ tuổi còn nhỏ, thân thể xưa nay gầy yếu, vi thần phải lưu ý nhiều hơn, nhất định không thể bệ hạ mệt. Nay thần đây nhất định phải xông vào nhìn bệ hạ một cái mới yên tâm.”

Cơ Lệ Trì nói: “Bên ngoài tuyết còn rơi không?”

Thân Quý Ly vâng một tiếng. Cơ Lệ Trì nói: “Thân tiên sinh, sự tình năm đó ngươi còn nhớ không?”

Thân Quý Ly nói: “Không biết bệ hạ muốn nhắc tới chuyện gì?”

Cơ Lệ Trì khuất đếm ngón tay tính toán nói: “Mười sáu năm rồi? Thân tiên sinh, ta hiện tại cảm thấy mệt chết đi được.”

Y nói xong câu đó, thắt lưng tựa vào gối nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Ta không biết nhiệm vụ phụ hoàng giao cho ta, đích thực là một gánh nặng. Thân tiên sinh, phụ hoàng khi đó nói, trọng trách này rất nặng, sợ ta không kham nổi, ta khi đó đã nói gì?”

Thân Quý Ly cúi đầu nói: “Bệ hạ tư chất thông minh, lúc ấy nói: chấn chỉnh triều cương, khôi phục giang sơn Cơ gia ta, nặng nề cách mấy cũng phải gánh chịu.”

Cơ Lệ Trì trầm mặc không lên tiếng.

Thân Quý Ly đứng một hồi, Cơ Lệ Trì vẫn không nói gì. Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng than hồng tí tách, không khí trầm mặc làm người hít thở không thông. Bên trong màn che quá nửa, che hơn phân nửa ánh sáng. Thân Quý Ly nhìn thấy cằm Cơ Lệ Trì nhọn hoắt, lúc này mới bàng hoàng nhận ra thì ra y đã gầy yếu đến vậy. Thân hình đơn bạc dưới chăn cơ hồ nhìn không ra, đột nhiên Thân Quý Ly một trận chua xót dâng lên trong lòng. Nước mắt lăn dài, tuôn rơi từng giọt trên quần áo. Cơ Lệ Trì tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, thật lâu sau mới bị tiếng hít thở nặng nhọc của Thân Quý Ly làm tỉnh lại, y ngẩng mặt đến nói: “Sao vậy? Có chuyện gì?”

Thân Quý Ly lòng chua xót khó mà kìm nén, lau nước mắt nói: “Thần nhất thời chua xót trong lòng..... Thất lễ, xin bệ hạ thứ tội.”

Cơ Lệ Trì nói: “Ngươi đi đi. Việc nhiều không kể siết, mọi thứ đều phải nhờ ngươi quan tâm nhiều hơn, thương cảm này tạm thời thu lại đi.”

Thân Quý Ly lui phía sau, Cơ Lệ Trì nằm ở trên giường, nửa ngủ nửa tỉnh, tinh thần cực kỳ bất an, sống trong áp lực lâu ngày lúc này mới chậm rãi ngủ. Trong mộng nhưng cũng không an ổn, khi là Yến Đệ giơ đao hướng tới y nhe răng cười. Trong chốc lát lại là hắn ôm y nói: “Ngươi yên tâm, có ta ở đây, tất có thể bảo hộ cho ngươi chu toàn.” Khi là gương mặt phụ hoàng, hai mắt ưu thương nhìn y: “Trì độn, ngốc nghếch...”

Y cứ như vậy cực kì không an ổn ngủ một lát, đột nhiên thấy Yến Đệ từ bên ngoài đi vào, nhìn ycười nói: “Ngươi không cần lo. Ngươi không phải muốn giết ta mà lại không ra tay được sao? Không có gì, ta chỉ muốn giúp ngươi một tay thôi.”

Dứt lời, tay áo liền rút ra một thanh kiếm, xoay cổ tay liền đâm vào trong ngực của hắn. Cơ Lệ Trì sợ tới mức thất thanh kêu to, trong giây lát tỉnh lại, kinh hãi kêu a một tiếng. Lý Thời Trung hầu hạ một bên nghe tiếng y gào thê thảm, liền bổ nhào tới bên giường, chỉ thấy Cơ Lệ Trì sắc mặt trắng bệch, mặt và đầu cổ đầy mồ hôi lạnh. Trong ánh mắt lộ ra tuyệt vọng cùng kinh hoàng cùng cực, nhất thời thương cảm, vươn cánh tay ôm lấy y, nhẹ nhàng vỗ ở trên lưng y nói: “Được rồi, được rồi, không có việc gì, không có việc gì.”

Lý Thời Trung là lão nô hầu hạ từ khi Cơ Lệ Trì vẫn là trẻ con. Trước đây y thường trong mộng tỉnh dậy, khi đó bên người chỉ có Lý Thời Trung, cứ như vậy ôm lấy y an ủi y. Cơ Lệ Trì nắm chặt ống tay áo của lão, Lý Thời Trung cảm thấy được thân mình y run rẩy, hiển nhiên là ác mộng, cũng không dám hỏi y, chỉ nhẹ giọng an ủi.

Một lúc lâu sau, Cơ Lệ Trì tránh cái ôm của lão, yên lặng nằm trên gối, mở to hai mắt, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Lý Thời Trung lấy khăn lụa thay y lau mồ hôi lạnh trên trán, một mặt nói: “Bệ hạ phải bảo trọng long thể, hiện giờ giang sơn đã sắp đoạt được, thiên hạ cẩm tú này không thể tách rời bệ hạ được.”

Cơ Lệ Trì ngơ ngác nhìn Lý Thời Trung, đột nhiên vào thẳng vấn đề: “Lý Thời Trung, Yến Đệ nhất định phải chết sao?”

Lý Thời Trung lắp bắp kinh hãi, run rẩy nửa ngày mới nói: “Thái giám không được tham gia vào chính sự, lão nô không dám nói bậy.”

Cơ Lệ Trì lắc lắc đầu nói: “Ta biết, hỏi ngươi cũng chỉ là hỏi thôi. Ngươi biết không? Trong triều, đại thần mười người đã có tám chín người đều đang chờ ta giết hắn, người này thật sự phải chết... “

Lý Thời Trung không dám nói tiếp, chính là vội vàng thay Cơ Lệ Trì đổi nội y đầy mồ hôi, trong giây lát nhìn thấy thân thể như tuyết trắng có những vết thương chi chít, nghiến răng nghiến lợi nói: “Để hắn chết cũng là làm lợi cho hắn, phải để hắn chịu thiên đao vạn quả mới đúng.”

Cơ Lệ Trì nghe lão nói như vậy, cúi đầu nhìn lướt qua thân thể của chính mình, trên da thịt trắng mịn như sứ, mỗi một vết thương đều là người nọ lưu lại. Y cau mày, vì cái gì phải tha thứ cho hắn? Chỉ có cách giết hắn sao? Đột nhiên nhớ tới trước ngực Yến Đệ kia có ba vết thương thật sâu.

“Lý Thời Trung, đem ngọc tử yên lại đây.” Y đột nhiên phân phó nói.

Lý Thời Trung sửng sốt, ngừng tay đi lấy một đôi ngọc tử yên. Ngọc tử yên dài bất quá ba phân, to cỡ ngón cái, màu tím sáng chói, trông quỷ mị kì lạ, tản mát ra một loại hương, hương thơm mang chút cay cay. Cơ Lệ Trì không nói gì đem chúng cất vào áo, đứng dậy bước xuống giường. Lý Thời Trung vẫn ngơ ngác nhìn, đến khi y đi đến cạnh cửa, lúc này mới bổ nhào xuống Cơ Lệ Trì dưới chân, ôm lấy chân y nói: “Bệ hạ, trăm lần không được.”

Cơ Lệ Trì nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Mau buông ra.”

Lý Thời Trung cắn răng nói: “Bệ hạ có giết lão nô, lão nô cũng tuyệt đối không buông tay.”

Cơ Lệ Trì hít sâu một tiếng, nhẹ giọng nói: “Lý Thời Trung, ngươi thích ta đau khổ mà sống sao?”

Lý Thời Trung nước mắt nước mũi đều chảy xuống, nhưng cũng bất chấp: “Bệ hạ, ngọc tử yên chỉ còn một đôi. Hắn ta trúng độc từ nến tử ngọc, áp chế công phu của hắn. Bệ hạ nếu đem ngọc tử yên cho hắn, chuyện này..... Đó là thả hổ về rừng... Bệ hạ không nghĩ cho giang sơn, hay tội lỗi mấy năm qua của hắn sao?”

Cơ Lệ Trì sắc mặt trắng bệch, cúi đầu đến nói: “Lý Thời Trung, lòng ta, ngươi chưa hiểu sao?”

Lý Thời Trung trên mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào nói: “Lão nô biết, bệ hạ, làm sao có thể được. Bệ hạ lúc này chỉ nhất thời hồ đồ thôi, bệ hạ thiên phú dị bẩm, tiên đế từng nói đây là họ Cơ số kiếp chưa tận, bệ hạ.... Bệ hạ..........”

Cơ Lệ Trì bị lão sống chết ôm lấy, mạch máu đập thình thịch, trong khoảnh khắc thái dương liền đỏ một mảnh, thở dài  một tiếng nói: “Lý Thời Trung, ta mệt muốn chết đi cho xong, ngươi có hiểu hay không? Ta tình nguyện bản thân ta là đứa ngốc, ngươi ngẩng đầu nhìn xem, ngươi xem......” Y một mặt nói xong, một mặt cắn răng nâng đầu Lý Thời Trung, cho lão nhìn bức tranh trên tường đối diện:《Giang Sơn Ngàn Dặm》, Trường Giang và Hoàng Hà mênh mông cuồn cuộn, núi non trùng điệp, khí thế hừng hực, là một bức cẩm tú giang sơn. Cơ Lệ Trì chỉ vào bức tranh kia cười khổ nói: “Lý Thời Trung, ngàn dặm giang sơn thật là quá nặng, ta đây không kham nổi......”

Lý Thời Trung tâm tư chấn động, nhớ tới Cơ Lệ Trì khi lên năm tuổi, thông minh nhu thuận, cơ trí hoạt bát, vô ưu vô lự. Sau năm tuổi, đứa nhỏ không còn vui cười nữa, nhưng làm sao y lại giải độc cho hắn, thả hổ về rừng? Lão ôm chặt lấy Cơ Lệ Trì, chết cũng không chịu buông tay, Cơ Lệ Trì thở dài một tiếng, đột nhiên quát: “Người đâu! Đem tên nô tài không biết trên dưới này kéo ra ngoài cho ta.”

Ngoài điện bọn thị vệ lên tiếng, liền có hai người tiến vào kéo Lý Thời Trung ra ngoài, Lý Thời Trung chết cũng không chịu buông tay, lại đánh không lại bọn thị vệ, cố gắng kéo được nửa vạt áo của Cơ Lệ Trì xuống, bị thị vệ kéo ra ngoài.

Cơ Lệ Trì đứng tại chỗ ngây người một lúc lâu, có nội thị tới thay quần áo cho y. Y đẩy người nọ ra nói: “Đi, nói cho cấm vệ, không được làm khó dễ cho Lý Thời Trung.”

Nội thị lên tiếng, vội vàng đi ngay.

“Đây là cái gì?” Yến Đệ nhìn thấy trên dĩa hai viên thuốc đỏ tía, từ thuốc tỏa ra luồng khói tím, mùi cay cay xông vào chóp mũi, nhịn không được nhíu mày hỏi.

Thái y đỏ mặt nói: “Thuốc này không dễ luyện, đơn thuốc ta cũng không biết, chỉ dựa vào độc tính của nến tử ngọc mà chế. Thuốc này uống vào, có giải độc được hay không tại hạ cũng không biết, chỉ làm hết sức. Thuốc này dùng hay không, tùy vào tướng quân.”

Yến Đệ trầm ngâm không đáp, ngoại thương trên người hắn sớm đã hồi phục, chính là vô luận như thế nào cũng khai triển được nội lực. Hành động bình thường thì không sao, nếu phải thi triển công phu, thâm cung đại nội này, muốn chạy đi, công phu không thi triển được, làm sao chạy thoát.

Thái y nói: “Ta nhận phó thác của tướng quân, nhất định phải chữa khỏi thương thế của tướng quân, mà độc lại vẫn không được giải, nay miễn cưỡng phối dược, có hữu hiệu hay không ta cũng không biết, thật sự là.... Thật sự là.....”

Yến Đệ đột nhiên một tiếng cười to, nói: “Thái y sao nói như vậy? Sinh tử do mệnh, phú quý do trời. Xuân Lai tin ngươi, ta cũng không có cớ gì không tin. Tiểu hoàng đế tâm cơ thâm sâu, nếu như không tìm cách thoát thân ở cửa tử, chỉ sợ cả đời bị nhốt lại trong cung. Thuốc này có là độc dược Yến mỗ cũng muốn thử một lần.”

Nói xong, đang định nhặt một viên thuốc lên, thình lình nghe được bên ngoài cửa có tiếng thị vệ kêu lớn: “Cung nghênh thái hậu thánh giá.”

Hai người sắc mặt đều biến đổi, Yến Đệ bất động thanh sắc đem hai viên thuốc cất vào trong áo, nằm trên giường. Thái y canh giữ ở bên giường kéo cổ tay hắn thay hắn bắt mạch.

Chỉ nghe đắc một hồi chuông leng keng, Triệu hậu dẫn theo vài cung nữ chậm rãi bước vào trong phòng. Yến Đệ dựa vào gối, sắc mặt hắn tái nhợt, thập phần tiều tụy suy yếu.

Triệu hậu đi bước tới một bước, lạnh lùng nhìn hắn mà đánh giá. Sau một lúc lâu nở nụ cười: “Yến tướng quân, dạo này thế nào?”

Yến Đệ thở dài nói: “Thái hậu chưa thấy qua miếng thịt nằm trên thớt sao?”

Triệu hậu ha ha cười, giọng căm hận nói: “Ngươi cũng có hôm nay, nợ của ba đời họ Yến cuối cùng phải trả rồi.” Yến Đệ trong lòng hơi chấn động, lời này của Triệu hậu rõ ràng là mang sát ý, mà Cơ Lệ Trì lại sắc xảo uy quyền. Triều chính không đến lượt Thái hậu quản, chính hắn phạm trọng tội, muốn giết cũng chỉ có thể là hoàng đế hạ chỉ mới được giết, tuyệt không tới phiên thái hậu ra mặt.

Hắn lập tức ha ha cười nói: “Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, Yến mỗ thua ở trong tay bệ hạ, không hề oán hận câu nào.”

Triệu hậu gật đầu: “Quả nhiên là thấy chết không sờn, thật không làm nhục tổ tiên họ Yến. Người đâu, đem tên phạm thượng, mưu đồ phản nghịch này áp giải ra ngoài.”

Vài tên thị vệ muốn bắt người, thái y thấy thế quỳ gối dưới chân Triệu hậu nói: “Khởi bẩm thái hậu, bệ hạ từng có chỉ, hạ lệnh vi thần tận tâm trị liệu cho Yến.... vết thương của phản tặc họ Yến, nói phải lưu trữ tánh mạng hữu dụng của hắn.... Lúc này...” Triệu hậu cười lạnh nói: “Thế nào, Trương thái y, bản cung không được giết người này hay sao?”

Thái y trên mặt một tầng mồ hôi, tâm hoảng ý loạn liên tiếp nói lắp, cuối cùng nói: “Bệ hạ từng nói nếu như người này có mệnh hệ gì thì đầu vi thần sẽ bị chặt xuống, thần hiện giờ không dám trái ý chỉ thái hậu, lại càng không dám trái thánh ý, xin thái hậu đem vi thần cũng phản tặc tới pháp trường....”

Triệu hậu nói: “Ngươi nguyện ý cùng hắn chết, vậy tùy vào ngươi.”

Dứt lời phất tay với thị vệ đem hai kẻ trên mặt đất kéo đi, ra tới bên ngoài điện.

Cơ Lệ Trì đuổi rồi Lý Thời Trung, trong lòng do dự, ở trong phòng bồi hồi một lúc, trái tim vẫn như đang bị treo lơ lửng, còn do dự, thình lình nghe nội thị đến truyền, nói là Triệu hậu ở Thừa Vân cung thưởng mai, thỉnh hoàng đế cùng đi. Cơ Lệ Trì tâm phiền ý loạn, theo nội thị đi tới Thừa Vân cung. Tới Thừa Vân cung rồi, thị vệ nói Triệu hậu muốn thưởng mai, dẫn mọi người tới ngự hoa viên, nói nếu hoàng đế đến đây, thỉnh người tới ngự hoa viên.

Cơ Lệ Trì từ trước đến nay đối với Triệu hậu chưa từng trái ý, lúc này y lại tâm loạn như ma, thật muốn yên tĩnh, trầm tư đi thẳng tới ngự hoa viên. Nhóm nội thị lặng yên không một tiếng động theo sát sau lưng y, chỉ nghe tiếng bước chân dẫm nát tuyết sàn sạt, vừa đi tới, đột nhiên nghe được một tiếng: “Tham kiến bệ hạ.”

Ngẩng đầu nhìn thấy, ra là Khả Hãn Bắc Hồ Đan Xích Nguyên, gắn vừa thấy Cơ Lệ Trì, liền hai mắt tỏa sáng, Cơ Lệ Trì mặt không chút thay đổi nói: “Ồ, hãn vương còn nán lại trong cung sao?”

Đan Xích Nguyên nói: “Tiểu vương nhờ ngự chỉ của bệ hạ, đặc biệt được cho phép ở trong cung ngủ lại. Ban nãy đang muốn tới tìm bệ hạ, cũng không ngờ đi nửa đường lại gặp.”

Cơ Lệ Trì nói: “Phải, tối hôm qua là trẫm hứa lưu ngươi lại........” Nhớ tới đêm qua, đột nhiên vạn phần chán ghét kẻ này, vĩnh viễn không gặp lại mới tốt. Y xưa nay mặt không chút thay đổi, Đan Xích Nguyên thấy sắc mặt y trắng như ngọc, hai mắt thâm thúy, dung mạo cực kỳ xinh đẹp tuyệt trần, trong lòng nóng lên, liền đi tới phía trước vài bước. Cơ Lệ Trì lui vài bước, nói: “Hãn vương trước hết mời quay về dịch quán, ta còn chuyện muốn nói cùng hãn vương. Bây giờ lại không rảnh, mẫu hậu đang ở trong hoa viên chờ đã lâu.”

Đan Xích Nguyên nghe thấy, nghiễm nhiên xem đó là hứa hẹn, tâm nội mừng như điên. Nghĩ tới Cơ Lệ Trì hôm qua dục vọng lại dâng trào, nghĩ tới việc trong cung không tiện, lập tức gấp gáp trở về dịch quán, vẫn ngóng trông tin tức của Cơ Lệ Trì. Gã nào biết rằng mình đợi cho tới lúc hoàng hôn, một nội thị trong cung đến, truyền ý chỉ của Cơ Lệ Trì, đại ý là tạ ơn gã ngàn dặm tặng mai. Sau đó còn nói thêm hiện giờ nghịch tặc họ Yến cùng tàn quân ở vùng biên cương Bắc Hồ đang rục rịch. Vì vùng biên cương thái bình, thỉnh hãn vương về lại Bắc Hồ, sau này gặp lại.

Này rõ ràng lệnh đuổi khách, Đan Xích Nguyên lòng đầy ngập vui mừng nhất thời thành một chậu nước đá, lập tức rời kinh. Trên đường lại gặp đại quân thủ vệ nghiêm ngặt của Bành Nghi Tú. Dù gã có phòng bị, mai phục tại ngoài thành Tây mấy vạn đại quân cũng không chiếm được lợi ích gì, đành đè cơn tức tối mà quay về Bắc Hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play