Yến Đệ lại bị thương, trên mặt một mảng đỏ, người lại hôn mê. Ban đêm, hắn bắt đầu sốt cao, nội thị hầu hạ luống cuống tay chân, chỉ phải phái người đi báo cáo Cơ Lệ Trì. Thái y đáng thương kia mới vừa về nhà còn không được ở qua đêm, lại bị triệu hồi gấp vào cung, bận bịu liên tục, cho tới bình minh. Sau khi uống mấy liều thuốc, rốt cục Yến Đệ cũng đổ mồ hôi. Thái y lúc này tim mới quay về trong ngực, đang ngồi trên ghế duỗi chân, lại nghe được tiếng bước chân vang, ra là Cơ Lệ Trì tới. Y một thân triều phục, hiển nhiên là mới tan buổi chầu xong, sắc mặt xanh trắng, vẻ mặt thập phần mỏi mệt.
Thái y vội vàng đứng dậy tiếp giá, mới nói mấy câu, Cơ Lệ Trì liền cho nội thị lui, đến gần từng bước nói: “Ngươi lời nói thật cho ta biết, người này còn cứu được hay không?”
Thái y tối hôm qua thấy thương thế Yến Đệ có chỗ kỳ quái, biết rằng có một số chuyện không nói được, lúc này nghe Cơ Lệ Trì hỏi như vậy, đành phải nói: “Tánh mạng thì không sao, nhưng ngàn vạn lần không được dày vò như vậy nữa.......” Cơ Lệ Trì có tai như điếc, chỉ ngơ ngác như xuất thần. Thái y thấy biểu tình y đờ đẫn, trong lòng thấy kỳ lạ, nhưng cũng không dám nhiều lời, Cơ Lệ Trì đứng một hồi, xoay người đi.
Một tháng lẻ mấy ngày vừa qua, Cơ Lệ Trì hầu như không đến, thương thế Yến Đệ mới dần hồi phục. Nhưng mà khi hắn vận khí vẫn cảm thấy được khí huyết cuồn cuộn, mà chân khí nửa điểm cũng không có. Hắn trong lòng hoảng sợ, lén lút hỏi thái y, người nọ lại lắc đầu nói: “Tướng quân có thể cứu được tánh mạng, đã may mắn lắm rồi. Nếu muốn hồi phục nguyên khí, thì phải loại bỏ chất độc còn sót lại. Giải dược Hoàng Thượng lại chưa ban, tại hạ cứu được tánh mạng tướng quân lại trừ không được kì độc này.”
Yến Đệ mỉm cười nói: “Thái y lão rất thông minh, thuốc này Hoàng Thượng không ban, tiên sinh chế không ra sao?”
Thái y lắp bắp kinh hãi, liên tục xua tay nói: “Tướng quân nói đùa, tại hạ một nhà tánh mạng già trẻ mang trên vai, chuyện này không kham nổi.”
Yến Đệ cười không nói, quay đầu nhìn bầu trời, tuyết vừa rơi, trong lòng khẽ động nói: “Tuyết rơi? Đây là tuyết đầu năm.”
Thái y gật đầu nói: “Năm nay tuyết rơi sớm, mới qua tháng mười, mà tuyết đã rơi.”
Thái y nói: “Lúc tướng quân bệnh, dùng thuốc dạng khí đã lâu, mấy ngày nay cũng chuyển biến tốt hơn. Cả phòng đầy dược khí mới tốt, vừa lúc Lí tổng quản tặng bình hồng mai, cắm ở bình bên kia.”
Yến Đệ giương mắt nhìn lại, đã thấy trên bàn có một bình sứ đã cũ, một nhánh hồng mai nghiêng nghiêng. Nhánh hồng mai xinh đẹp, kiều diễm ướt át, Yến Đệ à một tiếng nói: “Sao lúc này lại có mai?”
Thái y nói: “Tại hạ cũng thấy lạ, mai nở quá sớm, có thể là phía Bắc đem tới...” Hắn nuốt xuống nửa câu không nói, hôm kia nửa đêm bị triệu hồi trong cung, nhìn thương thế Yến Đệ, trong lòng sáng như tuyết. Loại sự tình này vốn là chuyện cấm kỵ, lão nhiều năm qua ở trong cung, sớm học được không thấy không hỏi không nói, lúc này cũng chỉ giả câm vờ điếc. Hàn mai dị chủng được tiến cống, lại được Cơ Lệ Trì phân phó người đưa đến đây. Cơ Lệ Trì bắt Yến Đệ chịu tra tấn đau đớn, rồi lại sợ Yến Đệ chết, hết lần này đến lần khác. Thái y là kẻ hiểu chuyện, sao lại không rõ?
Lại nghe Yến Đệ nói: “Đây là.... Đây là danh phẩm Bắc Hồ, Nhất Đỉnh Hồng, tươi đẹp tận xương tủy, hương thấm đẫm lòng người.... Hắn làm sao có được?”
Hắn trầm ngâm, thình lình nghe được tiếng cười truyền tới, thanh âm trong trẻo, giống như thanh âm của Cơ Lệ Trì. Lòng hắn nao nao, lại nghe được, tựa hồ có tiếng sáo uyển chuyển, hắn khẽ cau mày: “Ai ở trong cung của bệ hạ?”
Thái y ngẩn người, nói: ” Tân vương của Bắc Hồ...... Xích Nguyên Khả Hãn.....”
Yến Đệ ồ một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên thành ý cười: ” Xích Nguyên Khả Hãn, ha ha, người này......”
Thái y quan sát hắn, đột nhiên nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, đóng nó lại. Yến Đệ ngẩn ra, thái y quay qua nhìn hắn, đột nhiên quỳ rạp xuống đất: “Chủ công........”
Khúc vừa tấu xong, Cơ Lệ Trì ném chiếc đũa đang cầm trong tay xuống, vỗ tay nói: “Tốt lắm, tốt lắm, không thể tưởng được Bắc Hồ các người, có thú vui tao nhã như vậy. Ta đã xem thường ngươi rồi.”
Đan Xích Nguyên đặt sáo trúc xuống nói: “Bệ hạ quá khen, sáo trúc chỉ là trò chơi thô thiển. Nay được nhập vào Thiên triều đại quốc, thành nhã âm văn nhạc, đó mới là tiếng trời. Bất quá chỉ giúp bệ hạ giải khuây mà thôi.”
Cơ Lệ Trì nửa người dựa vào gối, cầm chén rượu lên hướng về phía gã nói: “Nào, Khả Hãn, lại mời một ly. Xem như ta kính ngươi vượt ngàn dặm tặng mai.”
Y đã uống nhiều, trên mặt đã sớm đỏ một mảng, hai má hồng hồng, mắt khép hờ, vạt áo tán loạn, nghiễm nhiên đã say, mà vẫn uống một hơi cạn sạch.
Đan Xích Nguyên nói được, rồi nâng chung rượu trước mặt mình lên uống một hơi, buông chén rượu, ngơ ngác Cơ Lệ Trì không nói. Cơ Lệ Trì lại đặt cái chén trong tay xuống, cười nói: “Ngươi nhìn cái gì?”
Đan Xích Nguyên nói: “Bệ hạ cũng biết, tiểu vương ngàn dặm xa xôi đến đây, chỉ vì tặng hàn mai. Hoa cực kỳ mảnh mai, trời lại đổ tuyết đổ sương. Đem hết tâm sức, mới có thể đem hoa đến để bệ hạ ngắm nhìn khi hoa vẫn còn hồng, thấm hương như cũ. Đối với tình nhân, ta cũng chưa từng tốn nhiều sức lực như thế.”
Cơ Lệ Trì nói: “Hãn vương có Vương phi rồi sao?”
Đan Xích Nguyên lắc đầu, Cơ Lệ Trì nói: “Kì lạ, Hãn vương thanh niên anh tuấn, chẳng lẽ Bắc Hồ ngươi lại không có mỹ nhân sánh đôi sao?”
Đan Xích Nguyên nhìn y chằm chằm: “Mỹ nhân? Mỹ nhân thế nào mới có thể so sánh được với...” Lời này nói ra, đúng là nghe không ổn, đành phải nuốt nửa câu xuống. Hai mắt gã sáng quắc nhìn Cơ Lệ Trì, Cơ Lệ Trì trên mặt đầy men say. Y vẫn còn trẻ, lại có men say. Trên mặt không còn vẻ uy nghi của hoàng đế, lại mơ hồ lộ ra vài phần tính khí trẻ con, lười biếng dựa vào đệm. Bên ngoài tuyết đầu mùa rơi, trên mặt đất đặt chậu than, bên trong phòng ấm áp như xuân. Tính y thích đi chân trần, lúc này sớm bỏ hài ra, một đôi chân trần xinh đẹp nổi bật trên đệm làm bằng lông cáo tuyết, móng chân hồng hồng ẩn trong lông cáo tuyết, làm Đan Xích Nguyên nhìn tới ý loạn tình mê, lợi dụng chuyện mình say, tay xoa lên mu bàn chân của Cơ Lệ Trì một chút.
Chạm vào làn da mềm nhẵn, Đan Xích Nguyên trong lòng rung động. Cơ Lệ Trì ngửa đầu ra sau, nửa tựa vào gối, lộ ra cổ trắng như tuyết, tựa hồ y không thèm để ý. Đan Xích Nguyên như được cổ vũ, sờ loạn, Cơ Lệ Trì da thịt như ngọc, lại như tơ lụa láng mịn. Cơ Lệ Trì nửa ngồi, vạt áo trước ngực khẽ buông, lộ mảnh da thịt cũng trắng tựa tuyết, Đan Xích Nguyên trong đầu đánh ong một tiếng, cơ hồ máu cũng không chảy, ngừng thở rồi lại thở, chậm rãi tiếp cận.
Cơ Lệ Trì say như không say, chỉ ngơ ngác nhìn gã. Bình thường ánh mắt trong suốt như nước, lúc này lại bị mây che lấp, mê mê đãng đãng nhìn gã. Đan Xích Nguyên tâm thần hoảng hốt, thấy đôi môi đỏ, muốn hôn liền hôn. Vào lúc này, lại nghe Cơ Lệ Trì hét một tiếng, mạnh nhảy dựng lên, đẩy Đan Xích Nguyên ra nói: “Đêm đã khuya, Hãn vương mời đi nghỉ.”
Nói xong cũng không quay đầu lại, đẩy Đan Xích Nguyên ra, bước ra bên ngoài.
Đan Xích Nguyên không hiểu, rõ ràng là ngươi hữu tình ta có ý là một chuyện tốt, sao lại có kết cục như vậy? Mắt thấy Cơ Lệ Trì đi ra bên ngoài liền theo sau, vội vàng đến cả hài cũng không mang, gã vội vàng nhặt đôi giày lụa rồi đuổi theo. Mới đi tới cửa, Lý Thời Trung lại ngăn lại: “Hãn vương, bệ hạ có chỉ, Hãn vương ngàn dặm tặng mai, tình ý này bệ hạ ghi tạc trong lòng. Hiện giờ sắc trời đã khuya, thỉnh Hãn vương theo lão nô về phòng nghỉ ngơi.”
Nói xong một người đi trước dẫn đường, hai người khác vây trái phải, đem Đan Xích Nguyên đứng ở giữa. Đan Xích Nguyên biết đêm nay chuyện tốt công cốc, lập tức không hề dong dài, đem một đôi giày lụa áp vào ngực, một chữ cũng không nói, theo sát mấy tên nội thị rời tẩm cung.
Cơ Lệ Trì chạy tới cửa điện, suýt nữa đụng phải Lý Thời Trung đứng bên ngoài. Lý Thời Trung thấy y tóc mai tán loạn, vạt áo không chỉnh tề, hai gò má đỏ ửng, mùi rượu phả mặt, con hoảng sợ, vội hỏi: “Bệ hạ?”
Cơ Lệ Trì thấy hắn, nhìn về phía sau, thấp giọng nói: “Đi đuổi hắn đi.”
Nói xong xoay người chạy xuống mấy bậc thang, theo đường mòn đi về phía trước, Lý Thời Trung hoảng sợ thấy y đi chân trần, nhìn theo bóng người dần khuất, sau mấy khóm trúc, rồi không thấy bóng y đâu nữa. Lý Thời Trung trong lòng cả kinh, điện sau rặng trúc đó, không phải chỗ của Yến Đệ sao?
Trời dần tối, tuyết rơi càng dầy, đây là trận tuyết đầu năm lặng lẽ tới. Gió cùng tuyết cứ liên tiếp thổi tới, Cơ Lệ Trì lại không hề thấy gì. Bông tuyết bay xuống chạm vào hai gò má, lạnh lẽo mà dịu dàng. Như giấc mộng nhiều năm trước, một chút se lạnh thấm vào trong mộng, lưu luyến cùng vướng bận. Trong bóng đêm, tựa hồ có rất nhiều bông tuyết ở quay chung quanh y uốn lượn, giấc mộng này dây dưa thật lâu.
Trước cửa phòng Yến Đệ có hai nội thị, vừa thấy Cơ Lệ Trì, trong đêm tối nhìn không rõ là ai, liền quát: “Là ai?”
Cơ Lệ Trì có tai như điếc, biết bước về trước, đi đến bên cửa, hai gã nội thị kia liền muốn hô gọi thị vệ, lại nghe Lý Thời Trung nói: “Tất cả lui xuống đi, chuyện ở nơi này không cần các ngươi.”
Lý Thời Trung là tổng quản thái giám trong cung, giọng lão trong nội thị ai cũng biết, lập tức không dám cản trở. Trong đêm tối, một thân ảnh màu trắng chợt lóe, bước vào trong phòng Yến Đệ.
Yến Đệ đêm nay tinh thần rất tốt, bảo thái y sớm đi ngủ. Bản thân lại nhất thời ngủ không được, thuận tay cầm một quyển sách lật xem. Thình lình nghe bên ngoài có tiếng quát của nội thị, sau đó lại là giọng của Lý Thời Trung. Trong lòng xao động, lòng còn chưa trấn tĩnh, lại nghe được tiếng cửa phòng mở, ngẩng đầu vừa thấy Cơ Lệ Trì quần áo không chỉnh tề bước vào trong phòng. Tay Yến Đệ run lên, cuốn sách rơi trên mặt đất, hai người liếc mắt nhìn nó một cái, mà ngơ ngác nhìn đối phương.
Thật lâu sau đó, Yến Đệ thở dài: “Bên ngoài tuyết rơi, bệ hạ nên mặc nhiều xiêm y... “ Liếc mắt một cái thoáng thấy chân trần của y, chân đỏ lên vì lạnh, miễn cưỡng cười nói: “Sao lại không thích mang hài..... Hôm nay... “ Lời còn chưa dứt, Cơ Lệ Trì nhào vào trong ngực. Thân thể hắn cũng chưa khôi phục hẳn, bị Cơ Lệ Trì ôm lấy, làm hắn ngã xuống giường. Hai khuôn mặt gần trong gang tấc, mùi rượu phả vào mặt Yến Đệ bị y ép tới không thể động đậy, lại vẫn là miễn cưỡng nở nụ cười: “Quả nhiên là lợi hại, uống rượu cơ đấy.... Bệ hạ hễ uống thì say sao? Yến mỗ không biết đấy.”
Lời vừa thốt ra, rồi lại cười khổ, y còn giấu che giấu chính bản thân mình vì chuyện gì nữa? Những điều y giấu sâu kín bên trong như những giọt nước chảy ra từ rảnh nhỏ. Uống rượu là việc nhỏ, nhưng là vì chuyện gì? Tựa hồ Cơ Lệ Trì mưa nắng thất thường, ung dung thản nhiên làm thất bại cơ nghiệp nhiều năm khổ tâm của hắn, ngược lại uống rượu ca hát loại chuyện nhỏ này mà có thể làm y quẫn trí sao?
Hắn muốn đẩy Cơ Lệ Trì ra mà hai tay lại theo thói quen ôm lấy y. Trên người Cơ Lệ Trì đầy bông tuyết đi vào trong phòng, sớm đã lạnh. Yến Đệ cảm thấy người y rét run, toàn thân đều đang run lẩy bẩy. Hai tay dùng sức một chút, nhẹ nhàng ôm lấy y. Nhìn thấy trên lông mi y nghĩ cũng có tuyết trên ấy, lúc này tuyết hóa thành giọt nước ngưng đọng. Đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng liếm đi, Cơ Lệ Trì vẫn còn mơ hồ mà lúc này bỗng dưng mở mắt ra, một đôi mắt trong suốt trong sáng, hoảng hốt nhìn Yến Đệ. Giống như đó là đứa ngốc xinh đẹp năm xưa, chứ không phải hoàng đế đã thản nhiên đánh gục công sức của hắn trong yên lặng.
Hắn không chút nghĩ ngợi, nhìn thấy ánh mắt liền hôn. Cơ Lệ Trì cả người run lên, hai tay gắt gao ôm lấy Yến Đệ, cách quần áo lại có thể cảm thấy móng tay y cắm thật sâu vào cánh tay, cảm giác đau quen thuộc này truyền tới. Yến Đệ cười nhẹ, không phát ra tiếng, môi chợt lạnh, sau đó Cơ Lệ Trì hôn hắn.
Nụ hôn này lại có chút gấp gáp khó cưỡng, lại mang theo chút dữ dội, cơ hồ là hung hăn mà hôn, gần như là cắn, môi lưỡi dây dưa, máu chảy đầm đìa. Yến Đệ cảm thấy miệng mình có mùi máu, cũng có vệt máu trên giường. Tựa hồ cánh cổng đã mở, hận cùng yêu, thống khổ cùng cực lạc, quá khứ dây dưa rồi lại nhớ tới hiện tại, biến hết thảy thành dục vọng chân thật. Trong khoảnh khắc quẳng đi hết phiền muộn, chỉ còn lại cảm giác rõ ràng, chính là muốn ôm lấy y, bóp nát y, gương mặt xinh đẹp, thân thể đầy vết thương này, là của hắn. Mỹ nhân này là của hắn, vết thương này cũng thuộc về hắn, Yến Đệ nghĩ, nếu cho hắn một cơ hội làm lại, cũng vẫn sẽ có kết cục thế này sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT