Trở lại cần chính điện, quả nhiên Triệu hậu cùng Thân Quý Li đều ở đây. Ngoài hai người này, bên cạnh chiếc ghế gấm Triệu hậu đang ngồi còn có một người, dung mạo thanh tú, hai mắt sáng ngời, là Thừa tướng đương triều Triệu Minh. Thấy hoàng đế tiến vào, Triệu hậu đứng dậy, Thân Quý Li cùng Triệu Minh đều quỳ bái nói: “Tham kiến bệ hạ.”
Cơ Lệ Trì phất phất tay nói: “Bình thân.”
Triệu hậu ngồi xuống cầm tay y nói: “Hoàng đế đã đi đâu vậy? Sao tay lạnh như vậy?”
Cơ Lệ Trì đối với thái hậu cung kính có thừa, nhưng không thân cận. Lúc này tay ấm áp của nàng nắm lấy, trong lòng nổi lên chút cảm giác cổ quái, liền ngồi xuống, buông tay nàng, nói: “Mẫu hậu vội vã gặp quả nhân, có chuyện gì sao?”
Triệu hậu ngẩn ra, nhưng mà nghĩ y mấy năm nay đều nhẫn nhục, tính cách tự nhiên cũng trở nên cực kỳ cổ quái. Bên cạnh ngày càng ít người, huống chi việc bí mật kia, bản thân Cơ Lệ Trì cũng không cảm kích. Hiện giờ tuy rằng Yến Đệ bị bắt, nhưng mà vây cánh cũng chưa diệt trừ sạch sẽ, lập tức nàng thu lại cảm giác của mình nói: “Là Thân tiên sinh cùng Thừa tướng có việc muốn cùng bệ hạ thương lượng.”
Cơ Lệ Trì sắc mặt tái nhợt, ngón tay day nhẹ trán, đối với Triệu Minh nở nụ cười: “Lần này thành sự, Thừa tướng có công không nhỏ. Muốn trẫm ban thưởng thế nào.”
Triệu Minh khom người nói: “Thần lĩnh di mệnh tiên đế, sao dám không tận lực? Thần tư chất kém, lần này đại sự có thể thành, vẫn là vì bệ hạ nhiều năm qua ẩn nhẫn che giấu, một kích đánh trúng.”
Cơ Lệ Trì nói: “Thôi, những lời này Thừa tướng nói, ta nghe không được tự nhiên, hãy dẹp những chuyện vô bổ này đi. Bành Nghi Tú nói thế nào?”
Thân Quý Li nhíu mày nói: “Đúng là chuyện này không dễ, cho nên muốn thỉnh thánh ý bệ hạ. Đầu óc lão với cây cỏ giống nhau, vi thần lại nhiều lần khuyên bảo, người này vẫn cứ từ chối.”
Triệu Minh nói: “Lão xưa nay nhận hậu đãi của cha con Yến thị, bụng thuộc sách thánh hiền, nhìn thì giống chính nhân quân tử, kỳ thật không phải. Nếu vậy, sớm đã giống mấy vị kìa, kháng chỉ không tuân, tận trung với họ Yến.”
Cơ Lệ Trì nói: “Lão muốn tính toán mặc cả à, theo hai vị, lão muốn cái gì?”
Thân Quý Li: “Tiễn quyền của lão còn thiếu sao? Thần thấy lão không muốn thứ này.”
Cơ Lệ Trì nói: “Tiền quyền hai chữ này chỉ sợ cũng là mục đích của lão. Lòng người luôn thấy không đủ, đâu có kì quái. Trong tay càng nhiều tiền càng nhiều quyền, cũng không có kết cục tốt đẹp. Họ Yến bây giờ có gì đây? Đi từng bước, xem từng bước. Chúng ta trước mắt muốn dùng lão, cứ vờ như không biết vậy.”
Lại nghe Triệu hậu nói: “Người này cả đời chỉ muốn phong hậu bái tướng. Chính lão cũng hiểu được, hiện tại không thể không có lão. Theo ý bản cung, lão muốn một viên an tâm hoàn, chúng ta liền cho lão một viên vậy.”
Ba người nghe xong lời này đều nhìn về phía nàng, lại nghe Triệu hậu nói: ” Bành Nghi Tú mặc dù xuất thân tiến sĩ, nhưng lại nhiều năm lĩnh quân tác chiến. Học giả quan viên bình thường đều cho lão là thấp kém, môn đệ Binh Bộ Thị Lang so với thế gia công khanh kém một mảng lớn. Theo ta con gái lão năm nay cũng mười lăm tuổi rồi, bệ hạ cũng nên đại hôn, tốt hơn là.......”
Lời chưa nói xong, hai người Triệu, Thân liền vỗ tay: “Thái hậu quả nhiên diệu kế, lần này sẽ trừ bỏ được tâm bệnh của lão già kia. Còn một người cũng phản họ Yến, lão nắm năm vạn kỵ binh, bảo vệ xung quanh kinh sư. Người này thông minh tháo vát, luận hành quân đánh giặc, trong triều hiện tại chỉ thua Yến Đệ.”
Hai người cao hứng phấn chấn, Triệu hậu tinh tế, đã thấy Cơ Lệ Trì khẽ nhíu lông mày, như có một bầu tâm sự, nói: “Việc này.. Bệ hạ....”
Cơ Lệ Trì thấy nàng hỏi, trong khoảnh khắc xua tan lo âu: “Mẫu hậu kế hay, quả nhiên là một chim trúng hai con nhạn.”
Triệu hậu nói: “Mặc dù không biết nàng ấy tướng mạo như thế nào, nhưng mẫu thân nàng là có danh là mỹ nhân, đoán chắc cũng sẽ không kém. Ở trong cung chỉ cần đức, dung mạo thật ra chỉ là thứ yếu.”
Thân Quý Li nói: “Chuyện này, mấy vạn nhân mã của Bành Nghi Tú, đòi tiền lương. Hộ bộ Lí Tinh lại chậm chạp không chịu giao bạc, những kẻ lười biếng này đều dưới trướng Yến Đệ.”
Cơ Lệ Trì trong lòng sáng như tuyết, Lí Tinh Quốc là văn nhân, cũng là kho tiền của Yến Đệ. Những năm gần đây họ Lý nhận không ít ưu đãi của Yến Đệ. Chuyện xảy ra với Yến Đệ, người này ngoài mặt là quy thuận triều đình, nghĩ là Yến Đệ chưa bị xử tử, trong lòng vẫn còn trông đợi. Trong triều muốn dùng thuế ruộng, luôn phải theo lệ, chính là nếu thay đổi người, hộ bộ quan viên to nhỏ phía sưới, người nào không phải cánh tay của gã? Vẫn bị kìm kẹp.
Y mãi mê suy nghĩ, mọi ánh mắt đều yên lặng nhìn y, sau một lúc lâu nghe y nói: “Triệu Thừa tướng, từ trước đến nay trong triều, quyền sở hữu tài sản đều nằm trong tay hộ bộ sao? Có thể không thông qua hộ bộ không?
Triệu Minh nói: “Từ khi khai quốc tới nay, đó là luật, sáu bộ, quyền sở hữu tài sản ở trong tay hộ bộ.”
Cơ Lệ Trì nói: “Có thể có ngoại lệ không?”
Triệu Minh nghĩ nói: “Từ khi khai quốc đến nay đều là như thế, chỉ có Thái tổ hoàng đế đề ra quan bố chính, để dễ dàng điều động thuế ruộng trong thời gian chiến tranh, nhưng đấy là thời chiến, sau khi khai quốc, tứ phương bình định, thuế ruộng trong thiên hạ chuyển về hộ bộ.”
Cơ Lệ Trì nói: “Đấy là quy định của tổ tiên, chúng ta không thể trái lệ. Thừa tướng hãy hạ chiếu. Bố trí chức quan khác, quan chủ sự một người, làm quan ba người. Bốn người này trực tiếp nghe ta điều hành, đem thuế ruộng cho quan bố chính quản, hộ bộ ngay hôm nay bắt đầu công việc. Thượng thư hộ bộ Lí Tinh Quốc lấy cớ là dư nghiệt cả họ Yến, đem xử trảm. Chọn người làm hộ bộ thượng thư, các vị hãy nghĩ cách để quan viên hộ bộ lớn nhỏ đều phải đổi.”
Thân Quý Li nghe xong liền có chút chần chừ nói: “Bệ hạ, Yến đảng vẫn chưa tiêu trừ sạch sẽ, Lí Tinh Quốc lại là kẻ cầm đầu triều thần, nếu như giết hắn, này...... Bắc đường quan ngoại, còn có mười vạn thiết kỵ của Diêu Thuận. Đây chính là cốt lõi của Yến thị, lấy quân lực triều đình, cũng không đủ chống cự, vẫn là bình định trấn an trước mới được, giết Lí Tinh Quốc là chuyện nhỏ, vạn nhất chọc giận Diêu Thuận......”
Cơ Lệ Trì chưa nói, Triệu Minh lại nói: “Bệ hạ thánh minh. Dùng chiêu xao sơn chấn hổ[1], chúng ta mặc dù giết họ Lí, cái chính là nhắc nhỏ họ Bành, Diêu Thuận là quân nhân, Bành Nghi Tú cũng là quân nhân. Phía trước có ví dụ, hắn cũng sẽ tưởng tượng ra, binh lực hắn so với họ Bành mạnh hơn, quân công cũng không thua họ Bành, dựa vào triều đình, trong lúc đó lợi và hại tự nhiên phải lặp lại cân nhắc, ít nhất có thể làm hắn an lòng nhất thời. Triều đình giải được mối nguy. Về phần Lí Tinh Quốc là quan văn, giết hắn vừa đủ làm kinh động những kẻ dòm ngó xung quanh, thần nghĩ đây là đại diệu kế thưa bệ hạ.”
Triệu Minh trong lòng thầm nghĩ, tiểu hoàng đế này thuở nhỏ lợi dụng bộ mặt ngu ngốc lừa người. Gã mặc dù nghe Triệu hậu nói qua người này thông minh tuyệt đỉnh. Lúc này mới chân chính nhìn thấu, vui sướng vạn phần, tâm phục khẩu phục, xem ra vận số họ Cơ chưa hết, bấp bênh vài thập niên, thế nhưng lại có một hoàng đế tinh anh như vậy.
Cơ Lệ Trì nói: “Nhị vị ái khanh còn có chuyện gì không?”
Triệu Minh cùng Thân Quý Li đồng thời nói: “Mọi việc còn lại, hạ thần đều có thể ứng phó. Chỉ là.......”
Chân mày Cơ Lệ Trì nhếch lên: “Chuyện gì?”
Thân Quý Li nói: “Họ Yến kia xử trí như thế nào? Thỉnh bệ hạ sớm định đoạt. Việc này không nên kéo dài lâu.”
Gương mặt trắng bệch của Cơ Lệ Trì đột nhiên ửng lên một mảng đỏ, ánh vàng của trời chiều lấp ló làm khuôn mặt mỹ lệ đoạt nhân, Thân Quý Li không dám nhìn, cúi đầu nghe lệnh.
Lại nghe Cơ Lệ Trì nói: “Việc này, ta tất có an bài, thân tiên sinh không cần hỏi.” Khẩu khí quyết đoán, tựa hồ cực không muốn nói thêm.
Sau bữa tối, tẩm điện đốt đàn hương, ngoài điện mùi hương của cây quế bay vào, Cơ Lệ Trì cầm trong tay một quyển sách ngồi ở bên song cửa, giống như đang nhìn mà không nhìn. Chân mày nhíu lại tựa hồ tâm sự chất chồng, ánh mắt đảo qua trang sách, lại hoàn toàn xem không đọc nổi một chữ. Y ngồi yên, kêu nội thị bày bút mực, sắc đỏ nổi bật. Sau khi vẽ, chính bản thân y cũng kinh ngạc, lại hai bức nữa bị xé nát. Sau đó lại vẽ, vẽ, liên tiếp vài lần, dưới chân toàn là giấy vụn. Cuối cùng, nội thị nhìn hoàng đế nhìn thấy không nói một lời. Trong lòng y cực kì không ổn. Thích một người cùng chán ghét một người, hoàn toàn không có lý do gì, lúc này nhìn thấy y vừa vẽ vừa xé, liền biết y trong lòng cực kỳ buồn bực, ai cũng không dám tiến đến khuyên nhủ.
Cơ Lệ Trì quan sát kia bức tranh, đang muốn xé đi. Lý Thời Trung lại chạy vào nói: “Bệ hạ, bẩm.. Bắc Hồ vương tử cầu kiến.....”
Cơ Lệ Trì đứng yên, sau một lúc lâu cũng không nói lời nào, Lý Thời Trung phỏng đoán một hồi nói: “Nô tỳ sẽ bảo hắn đi.....” Cơ Lệ Trì vẫn là không hề phản ứng, Lý Thời Trung liền xoay người hướng ra phía ngoài, vừa mới đi đến cửa điện, nghe Cơ Lệ Trì nói: “Gọi hắn vào đi.”
Lý Thời Trung chần chờ nói: “Bệ hạ cho hắn tới tẩm điện sao?”
Cơ Lệ Trì nói: “Sao lại không được, ta cũng không phải thiên kim tiểu thư không thể gặp ngoại nhân, gọi hắn vào. Ta mệt rồi, không muốn ra ngoại điện.”
Lý Thời Trung bẩm một tiếng. Cả triều đình này, có thể đi vào tẩm điện từ trước đến nay chỉ có một người là Yến Đệ, Bắc Hồ vương tử này sao lại đến đây.[1] Xao sơn chấn hổ (rung cây dọa khỉ): công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đôi phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo, khiến người ta phải chấn động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT