Phó Xuân Lai theo Yến Đệ mười năm, từ trước đến nay đều trung thành và tận tâm. Lúc nãy thất thủ làm hắn bị thương, chính bản thân gã cũng sợ tới mức ngẩn ngơ. Yến Đệ vươn tay ôm đầu vai mình. Kiếm kia phốc một tiếng rớt xuống đất, tay phải như gió, điểm huyệt đạo ở đầu vai. Ban đầu vết thương trào ra máu tươi bây giờ mới ngừng. Lúc này hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Xuân Lai.
Phó Xuân Lai ngây người ngẩn ngơ, cắn răng một cái, bên hông rút ra một thanh đoản kiếm: “Tướng quân, đợi thuộc hạ giết tiểu hoàng đế rồi sẽ tự sát tạ tội.”
Yến Đệ âm thầm vận nội lực, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, không có lực, ghé mắt nhìn Cơ Lệ Trì, đã thấy kẻ ngốc mặt không chút thay đổi, ngơ ngác nhìn Phó Xuân Lai, tựa hồ hoàn toàn không biết nguy hiểm là gì. Vai phải hắn bị thương, thân cánh tay trái ôm lấy tiểu ngu ngốc, ôm y gắt gao ở trước ngực, thở dài nói: “Xuân Lai, có ta ở đây, ngươi làm sao giết được hắn?”
Trong lòng ngực kẻ ngốc lúc này tựa hồ hiểu được bản thân lâm vào hiểm cảnh, thân thể nhỏ run rẩy, đột nhiên tay gắt gao ôm cổ Yến Đệ
Phó Xuân Lai nhìn Yến Đệ liều chết che chở Cơ Lệ Trì, chỉ có đánh ngất Yến Đệ, mới có thể bắt Cơ Lệ Trì. Gã lập tức nói: “Tướng quân, thuộc hạ bất đắc dĩ.”
Tay trái nắm tay, hướng Yến Đệ mà đánh.
Nhưng vào lúc này, bên tai nghe được một tiếng vang nhỏ, có ám khí lao đến trong không khí, đánh thẳng vào ngực Xuân Lai. Gã xoay đoản kiếm trong tay mà chắn, hất phi tiêu ra ngoài.
Chỉ nghe một người nói: “Loạn thần tặc tử, cả gan hành thích vua.”
Yến Đệ bình tĩnh, là vương tử Bắc Hồ Đan Xích Nguyên. Người này sinh ở vùng phương Bắc, giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Một mình, giục ngựa chạy đến nơi đây, gặp Xuân Lai vung kiếm hành hung. Phi tiêu của gã là đặc chế, ở trên thảo nguyên chuyên dùng để đối phó dã lang. Xuân Lai mặc dù xoay tay ngăn được tiêu, lúc gã chậm đi một lát, Đan Xích Nguyên đã phóng ngựa chạy vội tới trước mặt ba người.
Đan Xích Nguyên xuống ngựa, đấu với Phó Xuân Lai. Yến Đệ quan sát, biết vương tử trong vòng hơn mười chiêu chắc chắn bại trận. Cũng may hắn đã vận nội lực từ lâu, đem kia nhuyễn cân tán bức ra không ít, thử vận khí, nếu muốn có thể đứng dậy.
Chỉ nghe Đan Xích Nguyên nói: “Tướng quân mau đem bệ hạ đi đi...”
Yến Đệ không dám trì hoãn, cắn răng đứng lên, đem Cơ Lệ Trì lên ngựa, chính mình lập tức nhảy lên, quất mạnh roi ngựa, trong giây lát đã chạy xa.
Liền vào lúc này, chỉ nghe phía sau mấy âm thanh vèo vèo không dứt, cùng những mũi tên dài cắm xuống mặt đất. Hắn trong lòng âm thầm kinh ngạc, những người này cũng không phải thủ hạ của hắn. Dưới tay hắn, ai cũng biết nhìn con ngựa Xích Tuyết, sao lại bắn tên vào hắn? Tai lại nghe những tiếng của tên dài bắn ra, Xích Tuyết phi quá nhanh, đảo mắt liền chạy ra khỏi tầm bắn của cung tiễn. Một ngựa hai con người, dần dần đi xa.
Lúc này sắc trời tối sầm.
Yến Đệ trên người vẫn còn chất độc, hắn sợ truy binh lại theo kịp, không dám dừng lại lâu, một mạch đi vào trong rừng. Dần dần nghe không tiếng của truy binh, Xích Tuyết là thần mã, đoán được những kẻ đó không theo kịp nữa. Lúc này mới cho ngựa đi chậm lại, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Bọn người bắn tên vào bọn họ là ai? Cũng không phải thủ hạ của mình. Là của ai?
Nghĩ đến vương tử Bắc Hồ cổ quái đó, đột nhiên chui vào trong rừng cứu người, làm sao có chuyện đúng lúc như vậy? Thượng lâm uyển đại tế Trung thu, đây là cơ hội giết chết hoàng đế. Phùng tiên sinh hiến một cái kế sách, hắn từ chối cho ý kiến. Phùng tiên sinh giả dối đa trí, định là an bài không chỉ một mình Phó Xuân Lai, hẳn là còn có chuẩn bị hạ sách, rồi lại là vì sao lại không vào rừng? Chẳng lẽ đã bị lộ?
Hắn đau khổ suy tư, lại nghĩ không rõ.
Người nào đã bắn tên vào bọn họ?
Đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy choáng váng, trước mắt một màu đen kịt. Hắn nhìn vai phải của mình, máu lại thấm ra. Hắn biết mình chảy nhiều máu, lại trúng nhuyễn cân tán, dùng hết nội lực mới bức độc ra được. Vào lúc này đã muôn vạn phần khó có thể chống đỡ, cúi đầu nhìn kẻ ngốc trong lòng, đã tựa vào ngực hắn, mở to hai mắt nhìn. Hoàng hôn, trời rộng mênh mông, chung quanh cả thảy đều mơ hồ không rõ, chỉ có ánh mắt là rõ ràng, ý niệm trong đầu hắn chợt lóe, lại hoàn toàn để ý rõ ràng, chỉ cảm thấy có một việc rất nghiêm trọng, bị chính mình xem nhẹ, nhưng mà lại vô luận nghĩ không ra. Nhìn thấy trên mặt Cơ Lệ Trì có ý sợ hãi, liền vỗ mặt y nói: “Đừng sợ, có ta ở đây, không có việc gì.”
Ban đêm lúc lập thu, cả người đều lạnh, khu vực săn bắn này lại lớn, thủ hạ muốn tìm thấy hắn còn không biết phải tốn bao nhiêu canh giờ, mà kẻ địch lại ẩn nấp âm thầm không biết khi nào thì sẽ xuất hiện, chỉ có ở trong rừng, qua một đêm, đến bình minh mới có thể tính tiếp.
Lập tức tìm hang tránh gió trong núi, hai người xuống ngựa. Yến Đệ dùng đá đánh lửa làm lò sưởi, châm vào củi khô, nương ánh lửa nhìn thấy Cơ Lệ Trì ngơ ngác nhìn hắn, liền bế y vào lòng. Cơ Lệ Trì đột nhiên chỉ chỉ đầu vai hắn nói: “Máu....” Yến Đệ cười cười, hắn vốn chảy nhiều máu nên sắc mặt tái nhợt, lúc này nương theo ánh lửa, nhìn qua thiếu đi khí chất oai hùng, lại thêm vài phần thanh lệ. Tiểu tử ngốc tựa hồ thấy hắn cười mà có chút ngẩn người, cứng đờ mặt ngơ ngác nhìn hắn.
Yến Đệ lấy thuốc trị thương ra, đắp lên vết thương. Ngày hôm nay mệt mỏi, lại mất rất nhiều máu, lúc này có chút chống đỡ không nổi. Cơ thể gầy gầy của đứa ngốc tựa vào hắn, hắn đem áo cừu rộng của mình bao lấy bản thân hắn cùng đứa ngốc khóa, cơ hồ là da thịt chạm vào nhau, nói: “Ngủ đi, trời sáng ta mang ngươi hồi cung, ngươi sẽ không sợ nữa.”
Cơ Lệ Trì không lên tiếng, ghé mắt nhìn hắn, ánh lửa chiếu vào trong mắt, lửa khói sáng ngời trong mắt y làm mắt y trông có vẻ bình thường. Một lát sau y lại duỗi tay ra đặt trên mặt Yến Đệ nhẹ nhàng mà mơn trớn, Yến Đệ mệt mỏi tránh ra, bắt được tay y ở bên môi hôn lên, nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, bảo hộ ngươi chu toàn. Có ta ở đây, không ai làm ngươi bị thương.”
Một mặt nói xong, một mặt rốt cuộc duy trì không được, nhắm mắt lại ôm chặt đứa ngốc, tựa vào tảng đá lớn phía sau mà chợp mắt ngủ.
Có lẽ là ban ngày quá mức vất vả, ngủ cũng không ngon. Trong mộng thấy Cơ Lệ Trì, mỉm cười với hắn, gương mặt xinh đẹp tựa hồ có thâm ý khác, trong giây lát nhớ tới một chuyện, kêu a một tiếng, hắn mở mắt.
Trước mắt, vẫn là ánh lửa toát ra, giương mắt nhìn lên, vì sao khu vực săn bắn trong rừng đã thành tường đá bao vây, âm lãnh ẩm ướt. Ở giữa phòng là chậu lửa, hắn lắp bắp kinh hãi, tay chân vừa động, có tiếng rầm rầm, lại giãy không ra, nguyên lai tay chân hắn đã bị xích bằng xích sắt. Tâm tư hắn xoay chuyển cực nhanh, phóng mắt ra xa, thạch thất có bày ghế, một người ngay ngắn ngồi trên ghế, ánh lửa soi sáng, mặt mày như tranh, dung nhan như ngọc, hoàng đế xinh đẹp mà ngu ngốc Cơ Lệ Trì, nhưng trong hai mắt lưu quang trong suốt, khóe môi ẩn ý cười lạnh, vẻ mặt này làm sao lại ngu ngốc được?
Yến Đệ mờ mịt, chuyện trước kia, lúc này cũng không muốn đứng dậy nữa.
Thạch thất rộng lớn, bốn vách tường đều có đèn dầu, ánh sáng vẫn mờ mịt. Phía sau Cơ Lệ Trì là một cầu thang dài, thông lên mặt đất, Yến Đệ biết thạch thất này xây dưới đất, hoàn toàn không thấy được ánh sáng mặt trời, cũng không biết lúc này là ban ngày hay ban đêm. Dường như có ai đó đứng sau Cơ Lệ Trì, lại mơ hồ không rõ.
Hắn nhất thời hoảng hốt, dần dần tỉnh táo lại, trợn mắt nhìn đứa nhỏ ngốc, khóe miệng hơi hơi cong: “Thủ đoạn này của bệ hạ thật tài tình, Yến mỗ dù một chút cũng không nhìn ra được, giả heo ăn hổ, bệ hạ quả là vô địch.” Hắn ngữ khí mang mang tính chế giễu, Cơ Lệ Trì bất động thanh sắc, thậm chí nửa điểm cười lạnh lùng ban nãy cũng bỗng dưng biến mất, được thay thế bởi vẻ mặt trống rỗng.
Yến Đệ tay chân đều bị xiềng xích trói trụ, đừng nói hành động không được tự do. Cho dù tay chân tự do, đan điền lúc này là một mảnh trống trơn, chân khí nửa điểm cũng không vận lên được, một thân công phu bị người dùng dược lực phong bế, biết là muôn vàn lần khó mà đào thoát, tay chân vừa động, lập tức xiềng sắt kêu lên huyên náo, Yến Đệ nói: “Bệ hạ nghĩ trói Yến mỗ vào lúc này, Cơ gia có thể ngồi trên thiên hạ sao?”
Cơ Lệ Trì vẫn không lên tiếng, ánh mắt đen kịt đích nhìn chằm chằm Yến Đệ, lại nhìn không ra cảm xúc, lúc này nghe Yến Đệ nói, thân mình y co giật nhè nhẹ, nâng lên một chân đạp lên cái ghế nhỏ. Trên ghế có nệm làm bằng da, chân người kia không mang hài, chân trần như tuyết trắng đặt lên, mu chân có những tơ máu mỏng hồng nhạt, đối lập với nệm màu đen, đột nhiên làm thạch thất u ám bằng có chút phong tình.
Yến Đệ mặt nóng lên. Lại nghe Cơ Lệ Trì nói: “Có ngồi ổn hay không, lúc này cũng không phải do ngươi quyết định.”
Thanh âm bình thản, không còn chút cảm xúc bất ổn nào, trước sau như một vẫn là trống rỗng tái nhợt, lúc này phá lệ nghe ra hai phần châm chọc. Yến Đệ quay lại mặt đi, kiệt lực không nhìn chân y, nhưng mà tim đập hắn không khống chế được, huyết quản sôi sục. Cơ Lệ Trì đột nhiên nở nụ cười, đặt một chân còn lại lên, một đôi tuyết trắng như ngọc đặt trên chiếc ghế nhỏ, mang theo vết thương dọc ngang như tơ nhện, Yến Đệ trong lòng một trận buồn bực, chỉ có chính hắn biết buồn bực này cùng với bị nhốt hoàn toàn không can hệ.
Cơ Lệ Trì tựa hồ biết Yến Đệ suy nghĩ gì, thẳng người, một chân chồng lên một chân khác, ánh lửa chiếu rọi, móng chân sáng bóng màu hồng nhạt.
Yến Đệ không hề lên tiếng, trong cơ thể như bị thứ gì đó lôi kéo, lục phủ ngũ tạng đều xáo trộn, lại nghe Cơ Lệ Trì nói: “Yến tướng quân, ta vẫn nghĩ, nếu ngươi bị người khác thượng, ngươi có cảm nghĩ gì?”
Cơ Lệ Trì mười năm giả vờ làm kẻ ngốc, thói quen nói chuyện không mang theo nửa phần cảm tình. Lời nói này có chút đê tiện, nhưng mà thanh âm không nghe ra ngữ điệu, không nghe được một chút hưng phấn nào.
Yến Đệ nhắm mắt lại, kiệt lực không nhìn tới y, biết rõ Cơ Lệ Trì những năm gần đây đã chịu khổ. Đều là lỗi của hắn, nhưng bắt hắn cầu xin tha thứ, hắn cũng sẽ không chịu làm. Huống chi trước mắt thế cục không rõ, cho dù hoàng thất nhất thời đoạt lại đại quyền trong triều, bản thân hắn bố trí nhiều binh mã, sao lại chỉ ngồi nhìn hắn bị cầm tù?
Làm đại sự cầu nhẫn nại, cho dù Cơ Lệ Trì thượng hắn đi nữa, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng sự nhục nhã này, ngày sau hãy tính. Nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên dao động, Cơ Lệ Trì vì sao không giết hắn? Lưu hắn một mạng, sẽ không sợ bên ngoài mấy đội nhân mã xông vào kinh sao?
Nghĩ đến đây hắn mở mắt ra, đã thấy Cơ Lệ Trì vỗ tay, người ở phía sau đứng dậy. Dáng người thon dài, dung mạo anh tuấn, vương tử Bắc Hồ đã cứu Cơ Lệ Trì trong thượng lâm uyển.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT