Video trên màn hình ngắt kết nối, Cố Kỳ đặt bút xuống và nói thẳng thừng: “Ba, con không thích cô ta, cũng không muốn đi trượt tuyết.”
Hai cha con ở trong phòng sách yên lặng một chốc, cha Cố cởi cúc áo ở cổ tay, thở dài, “Con muốn thế nào cha sẽ không can thiệp, thế nhưng trong mấy ngày ăn tết này, trước hết để cho mẹ con vui vẻ một chút đi.”
Lúc trở lại dưới lầu, Diệp Hòe đã đi rồi, Cố Kỳ còn muốn phải đôi co với mẹ mình, lại nghĩ tới lời cha, đành phải làm bé ngoan ngồi vào trong xe, nửa đường lấy điện thoại di động lén lút gửi tin cho Diệp Hòe: 『 Hòe Hòe, làm sao không cùng đi trượt tuyết với tớ [ khóc lớn ]』
Vui lòng không đăng tải nơi khác trừ proudbynature.wordpress.com
Bên này Diệp Hòe không ghé thẳng về nhà, mà thừa dịp siêu thị mở cửa đi mua nguyên liệu nấu ăn, thời điểm mở ra điện thoại di động trả tiền mới nhìn đến tin nhắn của Cố Kỳ, suy nghĩ một chút, vẫn từ chối: 『 ngày hôm nay có việc, lần sau cùng đi 』
Cố Kỳ chưa nhắn lại, Diệp Hòe đem đồ bỏ vào cốp sau, lái xe vô định quanh trung tâm thành phố.
Y cũng muốn giả vờ như mình chẳng để tâm chút nào, thế nhưng làm sao có thể chứ.
Một người đã chịu đựng quá lâu, vốn cho là mình đã hoàn toàn thích ứng rất giỏi, nhưng chỉ cần nếm trải thoáng qua một chút ngon ngọt, bây giờ phải trở về với căn nhà quạnh quẽ, lại cảm thấy thật sự quá đắng chát.
Y cũng muốn có người làm bạn, y cũng muốn có một gia đình, không phải là gia đình chỉ có một mình y lẻ loi.
Mà những điều này, có lẽ Cố Kỳ cũng chẳng thể cho y được.
Hắn sớm muộn sẽ phải kết hôn, hắn sớm muộn sẽ gặp được một người để hắn trao đi trái tim thật lòng.
Trái lại chính mình, càng ngày càng chìm đắm vào mối quan hệ “Thử 1 chút”.
Như thú bị nhốt, tiến thóai lưỡng nan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT