Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

- Này cậu bé, tỷ tỷ của ngươi đã đi xa rồi, cậu cũng về nhà đi.

Thấy Tiểu Hắc cứ đứng ngây ra như tượng gỗ, hai mắt mang nỗi buồn khó diễn tả thành lời, cứ chăm chăm nhìn về hướng Vũ Liên đã đi mất, Mộc Bình không nhịn được bèn lên tiếng.

- Tôi đứng đây thì liên quan gì đến ông chú, không lẽ chú muốn cướp lại đồ thần tiên tỷ tỷ tặng tôi? Thần tiên tỷ tỷ mà biết được thì chỉ cần phẩy tay một cái là chú tiêu đời ngay đấy nhé.

Lúc này, Tiểu Hắc mới giật mình tỉnh lại từ trong xúc cảm của mình. Ánh mắt nó tỏ ra kiêng dè nhìn Mộc Bình, hai tay ôm chặt ba món cổ vật vào người, thể hiện bộ dáng dù chết cũng không buông ra.

Cảnh tượng này làm cho Mộc Bình khóe miệng co giật, dở khóc dở cười không biết nói gì.

- Tiểu tử thối, mới vài tuổi đầu đã tập giọng điệu của người lớn. Ta là người giữ lời, nếu đã đồng ý với hai vị cao thủ kia cho ngươi lựa chọn cổ vật thì ngươi cứ giữ lấy. Còn nữa, ta chỉ mới hai mươi hai tuổi mà thôi, đừng gọi ta là chú.

Tất nhiên Mộc Bình không phải người không nói lý lẽ, anh ta tuy là người yêu nước nhưng không phải kẻ cứng nhắc theo khuôn mẫu. Với lại anh ta cũng không tệ hại đến mức cướp lại đồ từ tay một đứa trẻ nhỏ không sức chống cự. Việc anh ta cần làm hiện tại chính là báo cáo lên cấp trên về những gì đã diễn ra ở đây và chờ đợi chỉ thị tiếp theo.

- A lô, Mộc Bình thuộc đội đặc nhiệm tổ thứ chín, mật mã xác minh là xxx, tôi đang nhận nhiệm vụ tại Vũ Lương....

Sau vài phút tóm tắt ngắn gọn cho ban chỉ huy, Mộc Bình liền nhận được phương án tác chiến mới. Cất điện thoại đi, hai mắt anh ta không ngừng lóe sáng, xem chừng những diễn biến bất ngờ đã xảy ra đang đi theo chiều hướng có lợi cho bản thân Mộc Bình và quân đội.

- Ách, tại sao ngươi còn chưa đi?

Mộc Bình giật mình khi nhìn thấy Tiểu Hắc đang ngồi ở một gốc cây gần đó, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào anh ta.

- Tôi vốn không có nhà, nên cả đất trời này, nơi nào cũng là nhà của tôi cả. Ông... anh cứ làm việc của mình, đứng quan tâm đến tôi.

Tiểu Hắc nhe hàm răng đen sì do không được chăm sóc lâu ngày của mình ra, sự tinh ranh hiện rõ trong đôi mắt sáng và nhỏ như hai hột nhãn.

- Tiểu quỷ láu cá, cầm lấy rồi biến đi.

Mộc Bình không vui lấy một ít tiền trong ví ra ném cho Tiểu Hắc. Anh ta thật không ngờ dưới khung cảnh máu tanh này, tại sao một đứa trẻ khuất cái lại có thể bình tĩnh đến vậy. Thậm chí nó còn đủ tỉnh táo để ăn vạ kiếm lợi nữa chứ.

"Rõ ràng tiểu tử này đã thoáng nghe được cuộc gọi của mình, biết được quân đội sẽ cho lực lượng hỗ trợ tức tốc đến nơi này. Nếu như nó vẫn ở đây thì mình sẽ khó mà giải thích được, chắc tên nhóc này nghĩ ra được điểm này nên muốn kiếm chút lợi tức."

Vốn thuộc lực lượng đặc nhiệm, Mộc Bình đã cải trang tiếp xúc với nhiều tầng lớp trong xã hội. Anh ta không lạ gì những kẻ cáo già trục lợi, nhưng một cậu bé nhìn chưa đến mười tuổi lại có đầu óc mưu mô như thế lại là chuyện khác. Đây tuyệt đối là một đứa trẻ không tầm thường chút nào.

Sau khi phân tích thấu đáo, Mộc Bình liền cảm thấy hứng thú với Tiểu Hắc, anh ta liền gọi theo:

- Cậu bé khoan đi đã, nói cho ta biết ngươi tên gì?

- Tại sao tôi phải nói tên cho ông biết cơ chứ? Mà thôi, nể tình ông chú cũng biết điều, lão tử sẽ cho chú biết đại danh của mình. Tôi đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, đại danh đỉnh đỉnh Tiểu Hắc ca uy vũ cái thế, không ai địch nổi, uy chấn Tư Lạp.

- Tiểu tử thối...Nếu dám gọi ta bằng chú một lần nữa thì ta sẽ đánh cho ngươi đẹp mặt đấy

Mộc Bình tức đến đen cả mặt lại. Không ngờ tên nhóc này ngoại trừ gian xảo ra lại còn biết thổi da bò và châm chọc người khác nữa. Anh ta định tóm Tiểu Hắc lại dạy dỗ nó một trận ra trò thì nó đã nhanh chóng biến mất dạng từ khi nào rồi.

...........................

Tại Trữ gia lúc này, Trữ Văn Hoàng đã không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi. Đã hơn nửa giờ trôi qua nhưng y vẫn chưa nhận được bất kỳ tín hiệu phản hồi nào từ phía lão Cửu. Ngay cả khi y cố gắng liên lạc thì phía đầu dây bên kia cũng không có ai trả lời cả.

- Không ốn. Nhất định là đã gặp biến rồi. Ta phải nhanh chóng báo cáo cho Tứ gia mới được.

Tứ gia trong lời nói của Trữ Văn Hoàng chính là chú của y, một người đầy quyền lực ở Trữ gia Huyền Kinh. Vì ở cùng thế hệ, ông ta xếp thứ tư nên người khác vẫn tôn kính gọi bằng một tiếng Tứ gia, chứ không kẻ nào dám gọi thẳng tên húy của ông ta ra cả.

- A lô, vâng, chú tư, là cháu. Toàn bộ người của cháu phái đi đều mất tin tức, cháu đang cho người điều tra. Xin chú yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm ra và đem vật đó về cho chú an toàn.

Không một câu hồi đáp, vị Tứ gia kia sau khi nghe xong thông báo liền cúp máy. Thái độ của lão khiến tâm trạng Trữ Văn Hoàng như rơi vào hầm băng.

Y hiểu rất rõ tính cách của chú mình. Đối với những kẻ thất bại, lão ta sẽ không cho người đó cơ hội lần thứ hai. Nhất là nhiệm vụ lần này cực kỳ quan trọng, ngay cả y cũng không biết vật phẩm mình được lệnh vận chuyển rốt cuộc có giá trị như thế nao·

- Hết thật rồi.

Trữ Văn Hoàng ngồi bệt xuống, hai mắt đờ đẫn. Y không ngờ sau bao nhiêu năm gây dựng cơ nghiệp, kết cục của y lại được quyết định chỉ trong một đêm ngắn ngủi.

.......................

Nếu có thể dùng một câu để miêu tả về thủ đô của Yên quốc, người ta chỉ có thể nói đó là một nơi mà tấc đất còn quý hơn cả vàng. Thật vậy, sự so sánh đó không hề nói quá sự thật mà hình như vẫn còn rất khiêm tốn nữa là khác. Huyền Kinh không đơn thuần là một thành phố, mà đó còn là trung tâm quyền lực, nơi tập trung tất cả tinh hoa, những người có địa vị cao nhất, chỉ cần ho một tiếng cũng đủ khiến đất nước dậy sóng mãnh liệt.

Ở Huyền Kinh không có người thường, cho dù bạn giàu có cũng không có tư cách sở hữu một căn nhà ở đây. Được sống ở nơi này chính là biểu thị cho thân phận cao quý, là đại diện cho quyền lực thật sự.

Điều bất ngờ thú vị nhất ở Huyền Kinh chính là dinh thự của thủ tướng Lý Vương Triều lại không phải là dinh thự xa hoa, to lớn nhất, mà đó chính là phủ đệ của gia tộc đệ nhất Yên quốc: Trữ gia. Sự giàu có, quyền lực của Trữ gia đã vượt mặt hai thế lực còn lại là quân đội và thủ tướng, nếu không phải hai thế lực kia có xu hướng liên kết lại thì họ đã bị Trữ gia nuốt chửng từ lâu rồi. Có người nói thế cân bằng này sẽ sớm bị Trữ gia phá vỡ, nhưng cũng có kẻ cho rằng quân đội và thủ tướng sẽ không để yên cho Trữ gia hoành hành. Người ngoài cuộc vốn u mê, chỉ có những người nằm quyền lực tối thượng của ba thế lực mới biết rõ thế cục hiện tại là như thế nào.

Hôm nay, tâm trạng của Trữ Dược Phi cực kỳ kém, sắt mặt của lão âm u chẳng khác nào bầu trời đang chuẩn bị nổi bão lớn. Tất cả người hầu bên trong biệt phủ của lão đều sợ hãi bất an, chỉ cần một câu không vui của vị lão gia này có thể khiến họ biến mất mãi mãi trên cõi đời này.

- Tứ gia, xin lão nhân gia ngài bớt giận.

Một vị trung niên dáng vẻ lịch lãm học thức đứng hầu bên cạnh Trữ Dược Phi nhẹ giọng lên tiếng. Ở biệt phủ của vị Tứ gia này, chỉ duy nhất gã là có tư cách nói chuyện với lão mà không cần xin phép, cũng không cần phải xưng hô kính cẩn như đám hạ nhân khác. Bởi vì gã ta chính là quân sư số một của Trữ Dược Phi, tên là Hồ Bính.

- Hừ, ta bỏ bao nhiêu công sức mới lấy được thứ mà Tôn tiên sinh yêu cầu. Không ngờ rằng bao nhiêu nỗ lực đều đổ sông đổ bể, cục tức này ngươi nghĩ ta há có thể nuốt trôi được.

Nếu có được sự giúp sức của Tôn tiên sinh thì khả năng giành lấy vị trí gia chủ Trữ gia trong tương lai của Trữ Dược Phi lão là rất lớn. Việc liên quan đến tiền đồ của mình, cho dù là người có lòng dạ thâm trầm như lão cũng phải biểu hiện sự giận dữ ra bên ngoài.

- Việc để mất linh thảo đúng là sai sót của người phe ta. Có điều tôi thấy lạ là việc này chúng ta thực hiện vô cùng bí mật, ngay cả người Trữ gia cũng không một ai biết được. Vậy tại sao linh thảo lại bị cướp khi đã được vận chuyển vào Yên quốc? Nếu là quân đội thì họ có thể động thủ ngay khi đoàn xe vận chuyển vừa đến biên giới hai nước. Hiện tại càng không nói đến việc điều tra, đợi đến khi chúng ta phái người tới Vũ Lương thì mọi dấu vết đã được xóa sạch rồi. Tuy nhiên, tôi thấy chúng ta có thể lợi dụng việc linh thảo bị đánh cắp này.

- Ý của cậu là?

Nghe thấy Hồ Bình có kế sách, khuôn mặt Trữ Dược Phi liền khẽ giản ra. Người khác nói lão có thể không tin, nhưng vị quân sư này lại là một ngoại lệ. Chính nhờ mưu kế của gã mà lão mới có thể đánh bại nhiều đối thủ lớn để ngồi vào vị trí như ngày hôm nay. Tứ gia lão là một kẻ độc đoán, nhưng lão lại rất biết cách dùng người. Năm xưa, chính tay lão đã có đại ân với vị quân sư này và để trả ơn Hồ Bình đã dùng tài năng của mình để giúp thế lực Tứ gia không ngừng lớn mạnh.

- Theo Tứ gia, Tôn tiên sinh là người như thế nào?

Hồ Bính mỉm cười không vội trả lời câu hỏi của Trữ Dược Phi mà lại nêu ra một vấn đề.

- Tôn tiên sinh võ nghệ cao cường, là một trong những người lợi hại nhất mà ta từng gặp. Còn về tính cách, hắn đích thị là loại người hữu dũng vô mưu, Chính nhờ vậy mà ta đã lợi dụng hắn ta không ít lần.

Trữ Dược Phi biết Hồ Bính không nói lời vô nghĩa, nên lập tức đưa ra nhận xét của mình.

- Vậy tôi xin đặt tiếp một câu hỏi. Nếu Tôn tiên sinh biết thứ mà ông ta muốn bị cướp đi, thì ông ta sẽ có thái độ như thế nào?

Hồ Bính rất giỏi dẫn dắt câu chuyện, đến đây Trữ Dược Phi đã mang máng đoán được mục đích của gã quân sư của mình, ông ta đáp:

- Tất nhiên là hắn sẽ điên tiết lên, nhất định sẽ truy tìm kẻ đã lấy đi linh thảo và lột da xẻ thịt kẻ đó. Không lẽ cậu muốn chúng ta đổ tội danh này cho phía quân đội hoặc thủ tướng?

Trữ Dược Phi không ngốc, chỉ vài ba câu gợi ý của Hồ Bính lão đã suy ra được mấu chốt vấn đề ngay.

- Tứ gia phán đoán như thần. Tuy nhiên Tôn Thiết Sơn dù là một gã thất phu nhưng khi đối đầu với cả một thế lực như quân đội hoặc thủ tướng hắn sẽ do dự. Vì một món đồ chưa từng cầm trong tay, hắn nhất định sẽ nghi ngờ chúng ta đang lập mưu lừa mình. Ngoài ra, chúng ta cũng không có chứng cứ gì việc này do quân đội hay thủ tướng nhúng tay vào. Do đó, chúng ta cần phải cho thêm một chút mật ngọt thì con mồi mới chịu lao vào.

Lấy một cây viết từ túi áo ra, Hồ Bính nhẹ nhàng viết lên vài chữ vào lòng bàn tay của mình. Trũ Dược Sinh vừa đọc xong liền vỗ tay một cái cười lớn, ánh mắt thể hiện sự tán thưởng đối với túi khôn số một của mình:

- Tuyệt, tuyệt diệu.. Vật này chắc chắn sẽ khiến hắn ta nhất định ra tay. Haha, Hồ Bính cậu quả thật là phúc tinh của ta. Sau việc này ta nhất định sẽ trọng thưởng cho cậu. Người đâu, chuẩn bị xe cho ta, ta phải đi ra ngoài một chuyến.

Trữ Dược Sinh vỗ vào vai Hồ Bính vài cái thể hiện sự hài lòng của lão ta. Kịch bản đã sẳn sàng, bây giờ chỉ cần Tứ gia lão bước lên sân khấu hoàn thành vai diễn của mình nữa mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play