''Số phận" - hai từ khó diễn giải bằng câu chữ nhất nhưng lại có thể quan sát sinh động trực quan dưới con mắt của bất kỳ kẻ phàm phu nào.
Thiên mệnh bất biến, chúng sinh cúi đầu. Những kẻ muốn nghịch đảo càn khôn, thoát khỏi xiềng xích đều chuốc lấy tuyệt vọng.
Mùa hè ở các nước gần xích đạo luôn mang theo hương vị cháy da cháy thịt, nhiệt độ thậm chí vượt lên trên cả bốn mươi độ. Do đó đa phần khách du lịch sẽ có xu hướng đi đến những nơi mát mẻ hơn để tránh nóng.Vì vậy, vào những ngày này ở Vũ Lương, một thành phố nhỏ ở phía nam nước Yên, vùng đất được mệnh danh là Hỏa ngục rất vắng bóng người, ngay cả người dân địa phương cũng hạn chế bước ra khỏi nhà.
- Kem que đây, kem mát lạnh với đầy đủ hương vị đây các quý cô quý cậu. Sô cô la, dâu, bạc hà... Ăn một que sẽ thấy mát dịu cả thanh quản, ăn hai que thì cái nóng sẽ tan biến ngay đây.
Như thường ngày, lão Lỗ mập vẫn cất lên âm thanh sang sảng của mình để chào mời món kem gia truyền của lão. Món kem của lão tuy chỉ là xe kem lưu động nhưng khách hàng lại không ít vì giá thành rẻ mà hương vị cũng không tồi.
- Phù phù! Lão Lỗ mập, cho tôi mười que đủ loại hương vị nhé.
Một giọng nói vang lên trước khi cả chủ nhân của nó xuất hiện, lão Lỗ dường như nhận biết được kẻ này nên ông ta chỉ chậm rãi cúi đầu lấy kem từ thùng lạnh ra.
- Ta nói này Tiểu Hắc, ngươi không thể cứ mua thiếu như vậy suốt. Lão tử còn phải nuôi mụ vợ ở nhà và hai thằng khuyển tử nữa.
Lão Lỗ mặc dù tay đưa bọc kem ra nhưng khuôn mặt lại nhăn nhó như mới ăn phải ớt. Hành trình mỗi ngày của xe kem lão bắt đầu từ khu ổ chuột Tư Lạp này đi một vòng qua những khu dân đông đúc rồi quay trở lại. Hôm nay, lão chưa bán được que nào thì lại nghe thấy giọng nói của một kẻ chuyên mua thiếu thì làm sao mà tâm tình tốt cho được.
- Hộc hộc, ta kháo. Hôm nay lão tử trả tiền đàng hòan nhé, lão béo ông đừng có khinh thường ta
Cuối cùng, chủ nhân âm thanh kia cũng xuất hiện. Không ngờ cái tên Tiểu Hắc kia lại chỉ là một đứa nhóc khoảng mười tuổi đầu, thậm chí so với những đứa trẻ mười tuổi khác trông nó còn nhỏ con và gầy gò hơn gấp bội. Nhìn vào hình dáng và bộ đồ rách rưới với đầy chỗ vá tạm, ai cũng có thể đoán được đứa trẻ này thường xuyên bị thiếu ăn và điều kiện sống rất nghèo khổ.
- Chậc, hôm qua ngươi lại kiếm được một mớ rồi phải không?
Lão Lỗ nhận tờ tiền thì chỉ tắc lưỡi lắc đầu nhẹ rồi cất vào. Lão muốn nói gì nhưng khi nhìn vào hai đôi mắt sáng như tinh tú của đứa trẻ đối diện thì ông lại thở dài. Tiểu Hắc có một làn da đen sạm rám nắng đúng với tên gọi của nó, phải nói là đen nhất nhì trong đám con nít ở khu ổ chuột này. Nhưng nói đến "Đen''" thì số phận của nó còn đen hơn cả, có thể nói sinh ra đã là một chuỗi bi kịch.
- Khà khà, chỉ là con cá nhỏ thôi. Sau này khi tôi làm được một phi vụ lớn, tôi sẽ đãi tất cả người ở khu Tư Lạp này ăn nhà hàng một bữa ra trò đấy.
Nhận lấy kem xong, Tiểu Hắc đắc ý làm điệu bộ của dân anh chị một chút rồi ngay lập tức lấy một que kem vị sô cô la mà nó thích nhất cho ngay vào miệng thưởng thức. Hai mắt nó híp lại, cảm giác vô cùng thỏa mãn, trông rất tức cười.
- Thôi, ta phải đi rồi, ngươi cứ thong thả. À, nếu gặp thằng bất hiếu Tiểu Tam nhà ta thì ngươi kêu nó về nhà phụ việc cho mẹ nó, đừng có suốt ngày bỏ đi chơi như vậy.
Lão Lỗ chỉ để lại hai câu rồi nhanh chóng rời đi, thời gian không còn sớm, lão phải đi một quãng đường xa để đến khu đô thị trung tâm tấp nập.
- Hì hì
Tiểu Hắc không trả lời lão, thấy bóng lão dần khuất trên con đường nhỏ, nó làm một khuôn mặt quỷ rồi mỉm cười láu cá. Cuối cùng, nó nhanh chóng biến mất sau những con hẻm nối nhau như mê cung của khu ổ chuột.
Mộc Bình là một cảnh sát mới được bổ nhiệm về sở cảnh sát thành phố Vũ Lương, thuộc lực lượng tuần tra khu vực trung tâm. Hôm nay đến phiên công tác đầu tiên của anh ta, đi cùng còn có một nữ cảnh sát tên Cơ Nhạn và một trung niên đầu đã lấm tấm bạc tên Hồ Bá. Trong ba người thì Hồ Bá tất nhiên giữ vai trò chỉ huy vì thâm niên làm việc cũng như cấp bậc của gã vốn là đội trưởng đội tuần cảnh trong nhiều năm, hơn xa hai người trẻ tuổi kia.
- Ở Vũ Lương này, trừ cái nóng như thiêu như đốt ra thì mọi thứ tương đối dể thở. Ít ra không có các vụ án nghiêm trọng hay các thành phần nguy hiểm xuất hiện như những thành phố tốp đầu quốc gia khác.
Cầm ly cà phê trên tay, Hồ Bá tay còn lại lau mồ hôi, miệng gã thì thao thao bất tuyệt. Thật lòng gã ta cũng chẳng có hứng thú gì để phải nói nhiều như vậy, chí ít là với những cảnh sát trẻ khác gã chỉ hay quát mắng hoặc sai bảo chuyện vặt mà thôi. Sở dĩ tên này phải tỏ ra nhiệt tình trách nhiệm như vậy là vì Hồ Bá đã nhận được thông tin mật về gia cảnh của Mộc Bình và Cơ Nhạn.
Hai người này không phải loại thường dân bá tánh tầm thường, Cơ Nhạn là con gái rượu của một doanh nhân tỉnh Phủ Xuân, tiếp giáp với tỉnh Lộc Xuyên, mà Vũ Lương lại là một thành phố thuộc Lộc Xuyên. Cha của Cơ Nhạn có một xí nghiệp sản xuất đồ gốm, tuy ông ta không phải tầng lớp hét một tiếng là có thể rung chuyển quốc gia nhưng bản thân cũng có không ít mối quan hệ làm ăn ở nhiều tỉnh khác nhau.
Thân thế của Mộc Bình còn khủng hơn cô gái kia nhiều lần, anh ta là con nhà binh thứ thiệt, nghe nói chức vụ các thành viên trong gia đình anh trong quân đội rất cao. Dù Hồ Bá không thể biết chính xác thực lực thật sự của gia tộc anh chàng mặt trắng này lớn đến mức nào, nhưng dùng đầu ngón chân suy nghĩ thì gã cũng biết một tên đội trưởng bé như hạt cát như gã không thể làm phật lòng mấy cậu ấm cô chiêu này được.
Là một kẻ từng trải nhiều năm trong sở cảnh sát thành phố, gã biết việc các gia tộc lớn thường gửi con em mình đi lịch lãm là chuyện thường xuyên như cơm bữa. Những thành phố nhỏ như Vũ Lương này rất thích hợp cho mấy vị công tử tiểu thư ít kinh nghiệm đến trải nghiệm, sau khi một thời gian sẽ được gọi về lại gia tộc để đảm nhiệm những công việc khác.
- Các cô cậu nhớ kỹ là trừ những việc nhắc nhở những người bán hàng rong, lấn chiếm vỉa hè hay những tên ăn cắp vặt thì chúng ta không cần phải nhúng tay vào những việc khác. Những chuyện đó sẽ có đội khác xử lí.
Hồ Bá dặn dò kỹ lưỡng mọi thứ cho Mộc Bình và Cơ Nhạn giống như một thầy giáo già đang truyền thụ tri thức cho trẻ nhỏ. Nhưng gã không thể không cẩn thận như vậy, trước đây từng có nhiều cô cậu ấm gây ra đủ việc rắc rối khiến gã phải đi thu dọn hậu quả, suýt tí còn có thể mất cả cái lon trên vai. Do đó, Hồ Bá đã soạn ra cả một bài giảng dài về những điều "không nên làm" ở nơi này cho những vị chân ướt chân ráo gia nhập sở cảnh sát Vũ Lương.
- Anh Hồ, nếu chúng ta gặp tội phạm như giết người, buôn ma túy thì cũng phải bỏ qua sao? Chúng ta là cảnh sát thì phải bắt hết bọn chúng đúng không?
Cơ Nhạn mở đôi mắt to tròn của mình hỏi. Cô gái này tuy đã hơn hai mươi hai tuổi đầu nhưng nhìn tính cách thì giống như mấy cô gái mới lớn mà thôi.
- Không, tôi lặp lại là chúng ta sẽ không tham gia vào các vụ bắt giữ như vậy. Việc đó rất nguy hiểm, đặc biệt là người thiếu kinh nghiệm thực tiễn như hai người.
Hồ Bá sau khi nghe câu hỏi có phần ngô nghê của Cơ Nhạn thì gã lập tức trầm giọng xuống. Đúng là lũ con ranh chưa trải sự đời, trong lòng gã đội trường cảm thấy mình cần phải theo sát hai người này nhiều hơn, nếu không sẽ rất dễ xảy ra chuyện không hay.
Sau khi thấy giọng của vị đội trưởng có vẻ không vui, Cơ Nhạn chỉ lè lưỡi rồi mỉm cười với Mộc Bình. Trái ngược với thái độ tinh nghịch của cô ta, Mộc Bình tỏ ra điềm tĩnh và chững chạc hơn nhiều. Cũng khó trách, dù sao xuất thân của hai người cũng không giống nhau, anh ta vốn là con nhà binh nên từ việc ăn nói hay tác phong đều rất chuẩn mực.
- Được rồi, hôm nay chúng ta chủ yếu làm quen với khu vực tuần tra của đội. Sau ba giờ hai người có thể về nghỉ ngơi, ngày mai đúng giờ tập họp.
Buổi làm việc đầu tiên kết thúc nhàn nhã như một chuyến du lịch, Cơ Nhạn cảm thấy thời gian còn khá sớm nên quay sang Mộc Bình nói:
- Anh Mộc Bình, tối nay anh có bận gì không?
Đoán chừng cô nàng này muốn rủ mình tham gia gì đây, Mộc Bình thoáng suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu đáp:
- Tôi không bận gì cả, nhưng tôi cần nghỉ ngơi một chút. Thời tiết ở đây quá nóng, tôi vẫn chưa thích nghi được.
- Được, vậy sau bảy giờ tối, em sẽ gọi cho anh. Em nghe nói Vũ Lương này có nhiều chỗ thú vị lắm.
Cơ Nhạn không đợi Mộc Bình đồng ý thì đã đưa anh ta vào danh sách bắt buộc ngay. Cũng không để anh chàng có cơ hội phản ứng thì cô ta đã chạy đi thật nhanh, giống như sợ đối phương sẽ đổi ý vậy.
- Cô gái này! Thôi bỏ đi, dù gì mình cũng không có việc gì làm, tìm hiểu tình hình nơi này cũng giúp ích cho nhiệm vụ sắp tới.
Mộc Bình nhìn Cơ Nhạn thoáng cái đã chạy mất bóng thì dở khóc dở cười. Thời tiết nơi này đúng là làm cho anh cảm thấy không thoải mái nhưng chưa đến nỗi khiến Mộc Bình đổ bệnh. Anh ta khác với các cậu ấm của những gia tộc khác, con cháu trong Mộc gia đều được rèn luyện thể chất cũng như võ thuật và khả năng chiến đấu từ rất sớm.
Bản thân Mộc Bình lại là người rất có chí và siêng năng luyện tập, nên khả năng anh ta trong giới trẻ gia tộc được đánh giá không tệ. Nếu không phải vì nhiệm vụ bí mật trong người, anh ta sẽ không rảnh hơi chạy đến thành phố nhỏ này làm một viên cảnh sát tuần tra bình thường.
- -----------------------------------
- Kem đến rồi đây. Tiểu Quách, đem chia cho mấy anh em đi.
Trong một góc nhỏ của khu ổ chuột Tư Lạp, bảy, tám đứa trẻ đang tập trung lại một nhóm chia nhau những que kem tươi mát thơm ngon. Đối với chúng, những que kem này chẳng khác nào sơn hào hải vị. Phải biết rằng ở nơi tận cùng của sự nghèo đói này thì việc có món quà ăn vặt cũng là thứ quá xa xỉ đối với chúng. Thậm chí nhiều gia đình không có được một bữa cơm, phải nhịn đói một hai ngày là việc hết sức bình thường.
- Tiểu Hắc ca, huynh thật là tuyệt. Từ nay tụi đệ sẽ theo huynh lăn lộn kiếm ăn.
Một tiểu mao đầu to xác nhất trong đám trẻ đang liếm những vết kem còn dính trên ngón tay, nét mặt nịnh nọt hướng Tiểu Hắc nói.
- Đi theo tao thì phải tuyệt đối nghe theo nội qui của bang hội do tao lập ra, đứa nào dám cãi lời thì lập tức bị trục xuất ngay. Chúng mày đã rõ chưa?
Tiếu Hắc ra dáng vẻ một đầu lĩnh, vung tay lớn tiếng nói. Tuy vóc dáng của nó đen đúa và nhỏ con nhất nhưng tụi trẻ lại nghe lời nó răm rắp. Tất cả đều đồng thanh hét lớn:
- Tiểu Hắc ca uy vũ
- Haha một thằng không cha không mẹ sống với con chó hoang mà cũng đòi làm lão đại khu này cơ đấy.
Một tiếng cười nhạo vang lên làm cho đám nhóc giật mình. Vài đứa nhanh nhẹn vội lượm lấy mấy mảnh cây gỗ trên mặt đất, ánh mắt bất thiện nhìn về những kẻ vừa mới xuất hiện.
- Tưởng là ai, hóa ra là con tiểu miêu. Hôm bữa tao dạy cho mày một bài học mà vẫn chưa biết sợ sao?
Thì ra là một đám nhóc khác trong khu ổ chuột. Ở nơi cơm không đủ ăn này, lũ trẻ không có điều kiện được đến trường nên ngoài việc lang thang tìm cách kiếm đồ cũ vứt bỏ để bán hoặc thức ăn vụn bị bỏ đi cho gia đình mình ra thì chúng chỉ biết tụ tập thành nhóm quậy phá, đánh nhau như mấy bang xã hội đen trên phim truyền hình.
Có rất nhiều nhóm thiếu niên như vậy ở khu Tư Lạp này, qui mô và số lượng khác nhau. "Bang hội" do Tiểu Hắc lập nên chỉ gồm mấy đứa con nít đồng trang lứa với nó, đứa lớn nhất cũng chỉ mười hai tuổi, căn bản chúng là đám trẻ con miệng còn hôi sữa chính hiệu trong mắt người nơi này nên cũng không ai thèm quản chuyện của chúng làm gì.
Liếc mắt nhìn đám trẻ đối diện buông lời sỉ nhục mình, sắc mặt Tiểu Hắc tỏ ra khá bình tĩnh, khóe miệng còn vểnh lên như cười như không. Từ bé nó đã chịu đủ những câu nói cay độc, khinh thường ghẻ lạnh của người xung quanh nên tinh thần nó đã trở nên cứng cỏi như sắt thép.
- Khốn kiếp, tên của lão tử là Tiểu Báo, không phải là mèo nhỏ. Nếu mày dám gọi tao như vậy nữa tao sẽ bẻ hết răng của mày.
TIểu Báo tức giận rống to, hai bờ vai của nó rung lên. Vì phục thù, lần này nó đã lôi kéo được gần hai chục đứa trẻ về phe mình. Nó tin tưởng với số lượng áp đảo thì nó sẽ có thể cho tên Tiểu Hắc kia một trận nhớ đời.
- Mèo thì mãi là con mèo thôi haha. Không phục thì lại đây mà cắn tao này
- Mày... mày...Anh em, xông lên, đánh tụi nó cho tao.
Không giữ được bình tĩnh nữa, Tiểu Báo hét lớn. Phía sau nó, hai chục đứa trẻ miệng hô to tiếp ứng, lập tức cầm theo gạch đá và gậy gỗ lao về phía đám trẻ của Tiểu Hắc đối diện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT