Người ta thường nói rượu gặp tri kỷ ngàn chén thiếu, tiếng không đồng điệu nửa câu thừa. Cái làm nên một chén rượu ngon không chỉ là chất lượng của loại rượu, mà còn là tâm tình của người uống. Tiêu sầu chỉ có rượu, hỷ lạc cũng chỉ có rượu. Cô đơn tịch mịch cũng nâng chén, kẻ xum vầy vẫn cạn ly. Có khác chăng chính là hương vị mà họ đang cảm nhận, rượu vốn không khác, khác ở xúc cảm. Có lúc rượu đắng như cõi lòng, có khi rượu lạt lẽo như tình người, lại có những ngày rượu nồng ấm ngọt ngào như cái nhìn của kẻ đang yêu.
"Hoa gian nhất hồ tửu
Độc chước vô tương thân
Cử bôi du minh nguyệt
Đối ảnh thành tam thân"
Dịch:
Có rượu không có bạn,
Một mình chuốc dưới hoa.
Cất chén mời Trăng sáng,
Mình với Bóng là ba.
Dọc theo khu quán xá bình dân nằm sát bờ sông Đại Vận, chúng ta có thể nghe được rất nhiều âm hỷ lạc, ai oán từ những cái cụng ly liên tục vang lên. Nơi này đích thị là một thiên đường cho những người muốn tìm một không gian riêng để đối ẩm với bằng hữu của mình.
- Vương huynh, không ngờ huynh lại biết được nơi này. Gió mát, trăng thanh, Đại Vận cuồn cuộn, thật đúng là một nơi hữu tình.
Ngồi trong một quán thịt nướng bốc khói thơm phưng phức, Mộc Bình ngắm nhìn cảnh đẹp trước mặt cảm thán thốt lên.
- Haha những kẻ trong Phi Ưng đội đều lấy bốn bể là nhà, nơi giải khây như thế này bọn ta biết rất nhiều, Mộc huynh không chê là được.
Cạn hết một chén rượu nóng, Vương Chính cười sảng khoái đáp. Phi Ưng luôn phải mang nhiệm vụ trong người, quanh năm rong ruổi chiến đấu vất vả nên họ ít khi được dịp nghỉ dưỡng. Vì vậy, những quán nhậu có không gian thoáng đãng, thoải mái thường được bọn họ lui tới rất nhiều.
- Món thịt nướng ở đây cũng rất ngon.
Ăn đến miệng dính đầy mỡ, Tiểu Hắc cũng vui vẻ góp ý. Tiểu tử này trước mặt người ngoài tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, đáng yêu khiến cho ba người Vương Chính đều rất yêu thích. Cầm lấy một chiếc khăn trắng lau vết dơ trên miệng của nó, Ngọc Phi cười yêu mắng:
- Đứa nhỏ này ăn từ từ thôi, không có hết đâu mà sợ, để tỷ gọi thêm thịt cho đệ.
Qua vài tuần rượu, sau khi đã kể đủ chuyện trên trời dưới đất, Vương Chính mới mỉm cười ôn tồn hướng Mộc Bình hỏi:
- Mộc huynh, ngươi thân võ nghệ cao cường, liệu có hay không hứng thú gia nhập Phi Ưng của chúng tôi?
Ở bất cứ nơi nào, nhân tài luôn được chào mời một cách hết sức nhiệt tình, đặc biệt là ở Phi Ưng. Phải biết rằng kẻ có thể đạt tu vi nhân cấp không phải củ cải trắng ngoài chợ, tiện tay là cầm ra được một đống. Một người đạt được tu vi nhân cấp đều không đơn giản, cần phải có tài nguyên bồi dưỡng mà thành. Ngay cả Mộc Bình nếu không có Kiện Thể Hoàn phục dụng không ngừng thì không biết bao giờ anh ta mới đột phá vào nhân cấp được.
Tìm ra người đột phá nhân cấp đã khó, người trẻ tuổi có tu vi nhân cấp còn quý hiếm hơn. Tuy không phải cực kỳ khó tìm như phượng mao lân giác thế nhưng những người đột phá nhân cấp dưới ba mươi tuổi đa phần đều là thiên tài các đại gia tộc. Chỉ có họ mới đủ tài lực đề giúp con cháu mình bước vào hàng ngũ cao thủ, vượt xa người thường.
Bên cạnh yếu tố tu vi, nhân tuyển tham gia Phi Ưng còn cần có lý lịch trong sạch, một lòng trung thành với tổ quốc. Điều này cũng dễ lý giải, nếu ai cũng có thể gia nhập Phi Ưng, thị phi bất phân thì hậu quả khó có thể tưởng được được. Mà Mộc gia thì lại là gia tộc yêu nước nhất nhì, danh tiếng vang xa, nếu như Mộc Bình còn không đủ tiêu chuẩn ở tiêu chí này thì không có ai có tư cách cả.
Vô tình thấy tất cả các điều kiện trên lại hội tụ đầy đủ trên người Mộc Bình, do đó lần nay cả Vương Chính và Ngọc Phi đều phải đích thân xuất mã để đến chiêu mộ anh ta.
Nói thật lòng thì Mộc Bình cũng có phần động tâm, dù sao gia nhập những đội ngũ tinh anh chính là giấc mộng từ bé của anh ta. Chỉ là bây giờ Mộc Bình đã có một vị sư phụ thần bí, không thể chuyện gì cũng có thể tự do tự tại như trước. Đắn đo một hồi, anh ta mới tỏ ra khó khăn trả lời:
- Không nói giấu gì Vương huynh, Mộc Bình tôi cũng rất ngưỡng mộ Phi Ưng các vị, có điều...
Thấy đối phương không thẳng thừng từ chối, một kẻ lõi đời như Vương Chính làm sao dễ dàng buông tay được. Gã ta mỉm cười thật ấm áp rồi dùng giọng điệu chân thành nhất nói:
- Mộc huynh có vấn đề gì khó nói xin cứ cho Vương mỗ biết rõ. Quyền hạn của Phi Ưng không phải vô hạn nhưng cũng có thể giúp Mộc huynh gỡ rối được ít nhiều.
- Vấn đề không phải ở chỗ bản thân tôi. Việc gia nhập một tổ chức khác bên ngoài Mộc gia tôi cần xin phép gia tộc lẫn sư phụ của mình, nếu họ đáp ứng thì tự nhiên mọi chuyện sẽ dễ dàng.
Việc này cũng không có gì phải giấu giếm, Mộc Bình quyết định nói cho Vương Chính biết. Vị đội trưởng Phi Ưng sau khi nghe xong thì khẽ thở ra một hơi đáp:
- Vương Chính tôi cứ tưởng việc gì. Về phía Mộc gia thì Mộc huynh cứ yên tâm, lão gia chủ luôn ủng hộ người của gia tộc gia nhập vào các đội ngũ Liệt Hổ, Phi Ưng. Còn về sư phụ của cậu, tôi nghĩ Mộc huynh tự sẽ có biện pháp riêng của mình để thuyết phục.
Quả nhiên là một kẻ khéo đưa đẩy, ý tứ trong lời nói của Vương Chính chính là mọi chuyện thật ra không quá phức tạp, chủ yếu là do Mộc Bình xử lý sao thôi.
- Được rồi, vậy tôi sẽ cố gắng thuyết phục gia gia và sư phụ của mình.
Việc này cũng chỉ hỏi qua là sẽ biết kết quả, Mộc Bình cũng không muốn nhiều lời. Tiếp theo, bốn người họ lại chén tạc chén thù, cùng kể nhau nghe những câu chuyện từng trải của cá nhân mình. Phải công nhận rằng Phi Ưng đúng là đội đặc nhiệm lợi hại bậc nhất, những nhiệm vụ mà họ phải thực hiện đều nguy hiểm vô cùng, thường nhân không tài nào tưởng tượng nổi.
Khi mọi người đang trò chuyện vui vẻ đến cao trào thì bỗng nhiên Tiểu Hắc bỏ cây thịt xiên nướng trên tay xuống, hai mắt nhìn về một bụi cỏ ở các họ vài chục thước. Do trời đã tối nên bụi cỏ từ xa nhìn vào chỉ thấy một màu đen kịt mà thôi.
- Có chuyện gì vậy sư đệ?
Mộc Bình khó hiểu nhìn Tiểu Hắc, tên sư đệ này ngoại trừ phàm ăn tục uống ra thì rất đáng tin tưởng. Đặc biệt là khả năng nhạy cảm của Tiểu Hắc khiến cho Mộc Bình cũng phải cảm thấy ghen tỵ, tự nhận thua xa cả mấy con phố.
- Có thứ gì đó chuyển động ở trong đó.
Nhãn lực của Tiểu Hắc đã được nâng cao, nó có thể nhìn xa hơn trăm thước trong đêm tối. Hiện tại, nếu không phải cao thủ chuyên thuật ấn nấp mà muốn tiếp cận được nó chính là si tâm vọng tưởng.
- Chắc là con mèo hay con chó hoang nào thôi.
Ngọc Phi mỉm cười xoa đầu Tiểu Hắc một cái, cô ta cho rằng đứa trẻ này chỉ bị hoa mắt mà thôi. Ngoài quán thịt nướng chỉ là màu đen như mực, xa xa là ánh đèn le lói của vài quán xá khác. Nhãn lực của người thường làm sao có thể quan sát ở khoảng cách xa như thế trong đêm tối cơ chứ.
- Để huynh đi kiểm tra thử.
Không muốn giải thích gì, Mộc Bình liền đứng dậy đi thẳng về hướng mà Tiểu Hắc đã chỉ. Bỏ lại ba người Vương Chính với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Càng tiến gần đến bụi cỏ, Mộc Bình bỗng ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng trong gió lạnh. Điều này làm cho anh ta chút giật mình, tinh thần lập tức tập trung, đề phòng có bất ngờ xảy ra.
Sau khi Mộc Bình tiến vào bụi cỏ vài phút, một tiếng gọi lớn vọng lại:
- Vương huynh, mọi người đến giúp một tay.
Ba người Vương Chính nghe tiếng Mộc Bình thì vội vàng đứng dậy chạy vội đến. Khi đến gần, họ thấy Mộc Bình đang đỡ một người đàn ông toàn thân đầy vết thương, máu tươi chảy ướt cả trang phục. Trong mắt Ngọc Phi tựa hồ liền lóe lên một tia kinh ngạc, cô ta khẽ đưa mắt liếc thoáng qua Tiểu Hắc một cách thâm thúy. Không ngờ đứa trẻ này lại thật sự có thể phát hiện ra động tĩnh ở trong bóng đêm ở khoảng cách xa đến vậy. Đây chắc chắn là khả năng đặc biệt chứ không phải ai cũng có được.
- Mau đỡ anh ta vào quán. Trần Việt, Ngọc Phi, hai người kiểm tra xung quanh xem có thứ gì khác lạ không.
Đã có kinh nghiệm xử lý người bị thương nặng, Vương Chính liền ra tay chỉ đạo hai cấp dưới của mình. Còn bản thân gã thì cùng với Mộc Bình mang người đàn ông vào quán ăn rồi thực hiện một số biện pháp sơ cứu.
- Đây không phải... là anh chàng Chí Viễn sao?
Vừa vén mái tóc rối của nạn nhân, Mộc Bình liền nhận ra ngay. Ngày đó Mộc Bình rất có hảo cảm với anh chàng si tình này, không ngờ nhân sinh gặp lại trong tình cảnh thê thảm như vậy.
Nếu đã là người quen, Mộc Bình không nghĩ ngợi liền lấy ra một viên Bồi Hoàn Đơn cho đối phương phục dụng. Nhìn cảnh này, Tiểu Hắc có chút không biết nói gì. Đan dược nó luyện chế tốn kém dược liệu không ít, số lượng lại không quá nhiều và đặc biệt là hiệu quả cực kỳ kinh người. Nếu Mộc Bình gặp ai cũng đem ra sử dụng thì sau này thế nào cũng dẫn đến phiền phức không đáng có.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, Tiểu Hắc không phản đối việc ra tay nghĩa hiệp. Thế nhưng trước khi có thực lực tự bảo vệ mình thì không nên sử dụng lộ liễu những thứ có thể khơi gợi lên lòng tham kẻ khác. Nếu cứ hành động như vị sư huynh đầu gỗ này của nó, đến lúc anh ta bị người khác hãm hại cũng còn không biết được nguyên do nữa đấy.
Trở lại với việc cứu người, Bồi Hoàn Đơn dù không phải là tiên đan nhưng để cứu người phàm thì vẫn vô cùng hữu diệu. Chí ít nó có thể giúp cho anh chàng Chí Viễn này giữ lại một hơi thở sinh cơ, nếu không e rằng anh ta sẽ sớm tắt thở trong lúc đợi xe cấp cứu đến.
- Sư huynh, theo đệ thấy ta nên đem anh ta đến một nơi kín đáo để chữa trị.
Nhìn một lượt các vết thương trên người Chí Viễn, Tiểu Hắc suy nghĩ rồi đưa ra ý kiến của mình. Ngay lập tức, Mộc Bình liền thắc mắc:
- Tại sao lại phải làm vậy?
- Huynh không quên cô gái đi chung với anh ta trên tàu hỏa chứ?
Tiểu Hắc cũng không giải thích rõ ràng mà chỉ ám chỉ một người.
- Là Cầm Vân Không lẽ ý đệ là...?
Rất nhanh, trong đầu Mộc Bình liền hiện ra cô gái ăn mặc có chút quê mùa, nhìn dáng vẻ đầy yếu đuối. Lần đó, nếu không nhờ Tiểu Hắc, chính anh ta cũng bị cô gái đó qua mặt mà không hay biết gì cả. Bây giờ nghĩ lại, trán anh ta lại đổ mồ hôi lạnh.
- Được rồi, tạm thời đem người này về Mộc gia để chữa trị. Vương huynh, thật là có lỗi. Hiện tại không thể bồi tiếp huynh và mọi người tiếp tục, lần sau Mộc Bình tôi sẽ tạ tội với mọi người sau.
Vội vã khách sáo vài lời, Mộc Bình liền đem người trở về Mộc gia. Vương Chính tuy có chút tiếc nuối nhưng gã là người rất thức thời. Lời mời chào hắn ta đã nói xong, việc tiếp theo chỉ cẩn lặng lẽ xúc tiến với cấp trên trao xuống phúc lợi thì sẽ không khó để thuyết phục vị thiếu gia họ Mộc kia. Nhân tài a! thời điểm này Yên quốc đang gặp vô số nguy cơ, thêm một người chính là thêm một tia hi vọng.
Nhờ có bác sĩ riêng của gia tộc tận tình cứu chữa mà Chí Viễn đã vượt qua cơn nguy kịch, tạm thời không lo đến việc sinh tử. Đến ngày thứ hai, anh chàng này mới hồi tỉnh nhưng sức khỏe vẫn còn rất yếu, phải nằm một chỗ để tịnh dưỡng.
Điều đáng lo ngại nhất của Chí Viễn lúc này không phải là vết thương trên thân thể mà là vấn đề ở tinh thần. Sau khi tỉnh lại, anh ta cứ không ngừng kêu cứu, tâm trí không ổn định, không thể trò chuyện được.
- Xem ra anh ta gặp phải chuyện gì đó rất kinh khủng khiến cho thần trí bất minh.
Tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, Mộc Bình không thể bỏ Chí Viễn cứ điên điên dại dại như thế. Song mọi nỗ lực của anh ta không mang lại nhiều hiệu quả. Cuối cùng không còn cách nào hơn, Mộc Bình đành phải cầu cứu sư phụ thần bí của mình thông qua Tiểu Hắc.
- Giúp gã ta cũng không phải không thể. Có điều tên Chí Viễn này có xứng đáng để sư phụ lão nhân gia ra tay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT