Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

Không để mọi người chờ đợi lâu, Viễn Y Tình và Trần Việt đã bước lên võ đài chuẩn bị thi đấu. Nhìn cô gái có dáng vẻ bình thường đứng đối diện, Trần Việt vẫn giữ một khuôn mặt không nhiều cảm xúc nói:

- Viễn cô nương, ai cũng vì gia tộc của mình. Hi vọng một lát có mạo phạm thì xin cô nương tha thứ.

- Ngươi không phải đối thủ của ta.

Trong khi Trần Việt tỏ ra lịch sự thì Viễn Y Tình vốn kiệm lời từ vòng thi đấu đầu tiên đến giờ bỗng buông một lời đầy tự ngạo khiến cho ai cũng bất ngờ. Ngay cả Trần Việt cũng khẽ nhíu mày, có phần không hài lòng với câu trả lời của cô nàng.

- Ta biết cô nương đã đạt đến tu vi nhân cấp đỉnh phong, nhưng như vậy không có nghĩa là cô có thể tự cho mình cái quyền nói năng không kiêng nể như thế chứ.

- Ta không hề vũ nhục ngươi. Trái lại, lời ta nói hoàn toàn là sự thực. Dù là đại đội trưởng Phi Ưng của ngươi đến đây vẫn không phải là đối thủ của ta.

- Khẩu khí thật lớn. Nếu cô nương đã tự tin vậy thì Trần mỗ xin lãnh giáo cao chiêu.

Giọng nói của Trần Việt trở nên âm trầm đáng sợ. Hắn cũng không nhiều lời nữa mà xuống tấn thủ thế, khí thế bạo phát như một con mãnh hổ đang gầm lên trước khi xuất trận.

- Đúng là ngu ngốc, nếu vậy ta sẽ cho ngươi kiến thức cái gì là võ học chân chính.

Dùng ánh mắt đầy khinh thường nhìn Trần Việt, Viễn Y Tình bắt đầu vũ động hai cánh tay của mình. Mỗi một động tác của cô ta hết sức nhẹ nhàng uyển chuyển, bước chân cũng nhịp nhàng phối hợp theo cơ thể tựa như là đang khiêu vũ vậy.

Là một cao thủ Phi Ưng trải qua rất nhiều trận chiến lớn nhỏ, Trần Việt chưa từng xem nhẹ bất kỳ kẻ địch nào. Đối đầu với Viễn Y Tình tu vi cao hơn mình, hắn ta vừa ra tay liền dùng đến những miếng đòn lợi hại nhất, chiêu chiêu đều đầy uy lực, trực chỉ chỗ hiểm mà phá.

Trong khi đó, Viễn Y Tình vẫn như một vũ công chuyên nghiệp, không ngừng biến tiết tấu trận đấu theo nhịp điệu của mình. Chỉ sau vài hiệp đấu, bề ngoài thì Trần Việt như đang chiếm thượng phong. Thực chất hắn ta càng đánh thì càng cảm thấy mình giống như rơi vào trong vũng bùn, không thể thoát ra được.

- Võ công Chân Võ Môn

Vị Văn tiên sinh luôn im lặng đứng sau Mộc Quốc Thái bỗng nhiên thốt lên. Ngay tức thì ba cặp mắt của ba lão gia chủ Trần, Mộc, Kim liền hướng về phía Kim gia chủ với vẻ kinh ngạc lẫn chất vấn.

- Các lão già ngươi nhìn ta làm gì? Y Tình là cháu ruột của ta, từ bé đã gia nhập Thanh Hà Môn. Lần này vì Dạ Lan Thảo nên con bé mới xuất sơn trở về tham dự. Chẳng phải người của Phi Ưng cũng tham dự được sao, lẽ nào cháu ta lại không thể?

Viễn Vũ Hùng híp mắt bình thản giải thích khiến cho những người khác không biết phải phản bác gì. Con cháu các ngươi đánh không lại là do chúng bất tài, muốn trách thì trách các người không thể sinh ra một tuyệt thế thiên tài như Viễn gia của ta.

Thở dài một hơn, khuôn mặt của Trần Chí Hào có chút khó coi. Lão cứ chắc rằng giải nhất kỳ tỷ võ này đã nắm trong lòng bàn tay của Trần gia, không nghĩ đến vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Lão già Viễn gia còn cao tay ấn hơn, đưa ra cả một cao thủ nắm trong tay võ học Chân Võ Môn.

Trở lại với trận đấu, Trần Việt lúc này tình thế vô cùng bất ổn. Cô nàng Viễn Y Tình này không hề nói quá, hắn ta tuyệt không phải là đối thủ của cô ta. Cho dù đại đội trưởng của Phi Ưng ra tay cũng chưa chắc có thể thắng được, dù sao thì Phi Ưng cũng không thể có được loại võ công quỷ dị lợi hại như thế này.

- Bại cho ta

Hét lên một tiếng, Viễn Y Tình vẫn luôn chậm rãi êm dịu như một dòng nước suối hiền lành liền bất chợt tấn công vũ bão như sóng biển cuộn trào. Sự thay đổi tiết tấu nhanh chóng của cô ta khiến cho Trần Việt không kịp trở tay. Dù đã cố gắng lui lại để tránh xa phạm vi tấng công của đối thủ nhưng hắn vẫn không cách nào thoát được.

Liên tục hơn mười chưởng đánh lên người của Trần Việt, hắn ta như một con diều đứt dây văng ra khỏi võ đài mới ngừng lại. Cố gắng gượng dậy bất thành, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã ra bất tỉnh.

Đúng lúc này, Mộc Bình đứng gần đó tiến lên xem xét vết thương và vội bỏ một viên đan dược vào miệng của Trần Việt. Làm xong, anh ta mới nhìn lên cô gái đang chống tay ra vẻ cao cao tại thượng trên võ đài rồi lắc đầu nói:

- Thật là một cô nàng có lòng dạ độc ác.

Rất nhanh, trọng tài liền tuyên bố Viễn Y Tình thắng cuộc. Ngay lập tức, bác sĩ bên phía Trần gia cũng đã vội vàng chạy tới kiểm tra tình hình của Trần Việt và mang hắn ta đi cấp cứu.

Người khác không rõ thương thế của Trần Việt nặng nhẹ ra sao, chỉ có Mộc Bình là nắm được tám, chín phần. Nếu vừa rồi anh ta không kịp sử dụng Bồi Hoàn Đơn thì e rằng đối phương có thể nguy hiểm đến tính mạng, nhẹ thì cũng có thể ảnh hưởng đến căn cốt sau này.

Kết quả trận đấu kết thúc có chút ngoài dự đoán của nhiều người. Không ai ngờ được Trần Việt lợi hại như vậy lại thất bại thê thảm. Đặc biệt là võ công của Viễn Y Tình xuất ra quá ảo diệu, khiến cho người xem phải bàn luận không thôi.

- Hai người Mộc Bình và Viễn Quý lên võ đài chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.

Tiếp theo là đến phiên Mộc Bình, nếu anh ta thất bại thì trận đấu cuối cùng đơn giản là cuộc đấu nội bộ của Viễn gia. Khi đó cho dù ai thắng thì Dạ Lan Thảo cũng chắc chắn thuộc về gia tộc bọn họ. Vì vậy, không ít người liền chuyển sang cỗ vũ cho Mộc Bình với hi vọng anh ta có thể giành thắng lợi trận đấu này.

Với ưu thế tu vi vượt trội, Mộc Bình không khó khăn khi đối đầu với đối thủ chỉ là nhân cấp trung kỳ. Sau hơn mười hiệp, anh ta từng bước ép đối thủ đến rìa võ đài và tung một chiêu quyết định khiến đối phương phải ngậm ngùi nhận thua.

Sau hơn nửa ngày, cuối cùng tiểu hội tỷ võ cũng đi đến trận đấu chung kết. Tuy trận đấu chưa bắt đầu nhưng hầu như ai cũng cho rằng Viễn Y Tình sẽ là quán quân lần này.

- Ngay cả Trần Việt cũng không đánh lại cô ta. Tên Mộc gia kia lên cũng nhận thất bại mà thôi

- Không ngờ Viễn gia lại có một cao thủ khủng bố đến thế. Trong Kim gia của tôi cao thủ lợi hại nhất cũng chưa chắc thắng được cô ta.

Rất nhiều lời bình luận được đưa ra, mọi người đều nhất trí công nhận sự đáng sợ của Viễn Y Tình. Ngay cả Mộc Quốc Thái cũng nhìn Mộc Bình của mình rồi thở dài. Đối thủ của đứa cháu lão chính là người trong Chân Võ Môn, thật khó có thể lật ngược ván cờ này.

Trái ngược với thái độ của mọi người, Tiểu Hắc tỏ ra vô cùng bình thản. Trừ việc không ngừng xử lý đống bánh kẹo tiếp đãi khách nhân của Trần gia, nó chẳng buồn quan tâm theo dõi bất kỳ trận đấu nào cả. Đối với nó, công phu sư phụ truyền dạy cho Mộc Bình chính là tuyệt đỉnh võ học. Nếu Mộc Bình mà thất bại thì anh ta nên đập đầu vào đậu hũ tự sát cho rồi.

Trận đấu chung kết cuối cùng cũng chuẩn bị bắt đầu, đứng đối diện nhau Mộc Bình không nói gì mà chỉ mỉm cười chắp tay chào một cách đúng lễ.

- Ngươi quá yếu, nếu không muốn lãnh hậu quả như tên vừa rồi thì hãy sớm tự đầu hàng đi.

Vẫn là kiểu nói chuyện không đặt đối thủ vào trong mắt của Viễn Y Tình. Có điều Mộc Bình không giống Trần Việt, anh ta không hề tỏ ra nóng giận mà rất chậm rãi đáp lại:

- Người của Mộc gia xưa nay không bao giờ có việc chưa chiến mà hàng. Xin Viễn cô nương cứ ra tay đi.

- Đúng là một lũ ngốc như nhau, tỏ ra mình có khí phách. Đã vậy ta sẽ cho ngươi thấy hối hận vì quyết định của mình.

Dứt lời, Viễn Y Tình lại dùng đến võ công kỳ lạ của mình tiến thẳng đến Mộc Bình. Lần này, cô ta muốn kết thúc thật nhanh nên không hề tỏ ra cẩn trọng lưu thủ nữa. Dù sao thì ngoài Trần Việt, cô ta không cần phải e ngại bất kỳ người nào khác.

Khi mọi người đang nghĩ đến cảnh Mộc Bình sẽ bị đối phương đánh gục dễ dàng thì anh ta bấy giờ mới bắt đầu phản ứng lại. Dưới con mắt của gần cả trăm người, Mộc Bình ung dung di chuyển trước những đòn tấn công quỷ dị của Viễn Y Tình. Từ ngoài nhìn vào, người ta sẽ có cảm giác hai người này đang nhảy múa với nhau chứ không phải đang đấu võ.

Màn vũ điệu hòa hợp này không kéo dài được bao lâu khi Mộc Bình bắt đầu tăng tốc độ của mình lên. Lúc đầu, Viễn Y Tình còn nắm bắt được vị trí của đối phương để tấn công, hiện tại cô ta cảm giác như mình chỉ còn bắt kịp tàn ảnh của tên kia mà thôi. Một nỗi sợ hãi dần dần dâng lên trong lòng của cô nàng kiêu ngạo của Viễn gia này.

Từ khi còn bé, Viễn Y Tình đã được một vị đạo cô ở Thanh Hà Môn phán định tư chất rất tốt và được đưa về môn phái tu luyện. Sau mười năm không ngừng cố gắng, cô ta đã đạt được tu vi nhân cấp đỉnh phong, được liệt vào những đệ tử ngoại môn xuất sắc nhất. Lần này chỉ cần cô ta có thể đem Dạ Lan Thảo về hiếu kính cho chưởng môn thì sẽ được môn phái dốc lòng hỗ trợ để tu vi tiến vào hoàng cấp, trở thành nội môn đệ tử chính thức.

Tuy chưa bước vào hoàng cấp nhưng Viễn Y Tình luôn tự phụ khinh công của mình không thua kém đệ tử nội môn. Thật không thể tưởng tượng ra cô ta lại đang phải chật vật về phương diện này trước một người trẻ tuổi lạ mặt đến từ một gia tộc khác.

- Không, không thể nào. Tại sao ngươi lại có thể nhanh hơn ta?

Lần đầu tiên từ khi tỷ võ diễn ra, mọi người mới thấy Viễn Y Tình thất thố đến phải gào thét lên. Người ngoài cuộc không hiểu, chỉ có cô ta mới biết mình đang tuyệt vọng đến mức nào khi đối thủ lại đẩy nhanh tốc độ lên một lần nữa. Giờ phút này, đừng nói là tàn ảnh, ngay cả bóng dáng của Mộc Bình cô ta cũng không còn theo kịp nữa rồi.

Đến thời điểm này, cô nàng mới nhận ra được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân. Tên thanh niên Mộc gia kia chỉ dùng bộ pháp tra tấn cô ta chứ không cần dùng bất cứ đòn thế nào để tấn công cả. Chỉ dùng bộ pháp có thể khiến đối phương phải khuất phục, đấy mới là cao thủ thật thự. Nếu để cho kẻ đó ra tay, há chẳng phải Viễn Y Tình cô ta có mười cái mạng cũng khó mà bảo toàn sao.

Không còn cách nào khác, Viễn Y Tình liền không ngừng đánh bừa vào không khí cầu may. Càng đánh cô ta càng thấy tuyệt vọng, sức lực cũng cạn kiệt dần.

Lúc này, Viễn Y Tình cảm nhận được rất rõ ràng Mộc Bình vẫn đang áp sát cô ta, chỉ là anh ta không muốn ra tay mà thôi. Cái cảm giác mình như cá trên thớt lúc nào cũng có thể bị đối phương đánh gục khiến cô ta điên tiết lên, không còn ý chí chiến đấu nữa. Sau cùng, cô ta cũng bất lực ngồi khuỵa xuống, hai mắt đờ đẫn, môi khẽ mấp máy một câu:

- Ta... thua rồi.

Câu nói của Viễn Y Tình vừa thốt lên khiến cho ai nấy đều phải giật mình kinh ngạc. Người dưới võ đài tu vi còn kém thì không thể quan sát rõ tình huống, chỉ có vị trọng tài đứng ngay trên võ đài cộng với Văn tiên sinh và Tiểu Hắc là ba người biết rõ những gì thật sự đã diễn ra.

Bề ngoài trận đấu chẳng có gì đặc sắc khi cả hai đối thủ đều không hề đánh trúng đối phương lần nào. Song trong mắt của cao nhân, đây lại là một trận so tài kinh không và thân pháp tuyệt đỉnh. Đối chiến giữa cao thủ không nhất thiết phải là chiêu chiêu đối cứng uy lực. Ngươi còn không nắm bắt được vị trí của ta thì đánh bằng gì? Ngươi không nhanh bằng ta làm sao phòng thủ? Rất đơn giản, võ học bát đại tinh thâm, tầm mắt không tới sẽ không hiểu được.

Lúc này, Mộc Bình cũng đã dừng lại. Anh ta khẽ mỉm cười đứng trước Viễn Y Tình, khuôn mặt không hề có chút chế giễu hay đắc ý vì chiến thắng của mình. Mộc Bình chỉ đơn giản đứng đó, tâm tình bình lặng như một hồ nước mùa thu. Chỉ là phía sau hồ nước đó ẩn hiện một cổ khí thế sắc bén tựa như bảo kiếm tuyệt thế đang chờ ngày được ra khỏi vỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play