Thần thức không giống pháp thuật, thần thức của người tu tiên vốn dĩ khi bước vào tu vi luyện khí kỳ đã hình thành. Việc tu luyện thực chất đơn thuần chỉ là học cách làm sao để vận dụng thần thức của mình để quan sát xung quanh.
- Thần thức đúng thật là kỳ diệu, ta có thể đọc hết một quyển sách nhanh gấp mấy chục lần lúc bình thường. Lại còn ghi nhớ được hết mọi thứ không sai một chữ nào nữa chứ.
Ngoài trừ khả năng phóng thích thần thức để quan sát, Tiểu Hắc còn phát hiện ra tác dụng đọc nhớ của thần thức vô cùng biến thái. Cho dù nó có tự phụ mình thông minh sáng dạ thì đọc một quyển sách cũng cần vài giờ đồng hồ, trong khi sử dụng thần thức thì một trang sách nó chỉ cần liếc qua là có thể nhớ được. Tính ra một quyển sách vài trăm trang, Tiểu Hắc chỉ cần chưa đến nửa giờ là đọc xong, mà lại còn có thể nhớ chính xác đến từng chi tiết nữa chứ. Cứ như thể toàn bộ quyển sách được sao chép vào trong não của nó vậy.
"Khặc khặc, tốc độ còn thua cả rùa bó đó mà gọi là nhanh sao? Khi ngươi đạt đến cảnh giới cao hơn thì chỉ cần một tia thần thức lướt qua cũng có thể ghi nhớ được nội dung của vạn quyển sách trong chớp mắt. Dĩ nhiên là đối với loại văn tự do tu tiên giả dùng linh lực khắc lên thì lại là vấn đề khác. Lúc đó muốn đọc được ngươi phải tổn hao thần thức hơn rất nhiều."
Diệp Thanh Hàn cười to, có chút khinh thị nói. Lão không hiểu rằng đối với một người chưa từng có khái niệm tu tiên như Tiểu Hắc, bản lĩnh hiện tại đã khiến nó vui vẻ như lượm được vàng rồi.
- Tiểu quỷ, ngươi đang làm gì đó?
Đã gần một tháng trôi qua, cuối cùng thì giọng nói quen thuộc của Mộc Bình cũng vang lên bên ngoài phòng của Tiểu Hắc. Xem ra anh chàng này có việc bận nên mới biến mất thời gian lâu như vậy.
- Gâu gâu
Đại Hắc đang lười nhác nằm lim dim vừa nghe tiếng Mộc Bình liền sủa lớn vẫy đuôi mừng rỡ. Ngay sau đó, bóng dáng cả ba người bước vào bên trong phòng của Tiểu Hắc, bao gồm hai nam một nữ.
- Mộc Bình ca, huynh mà không đến tìm thì chắc đệ mốc meo mất. Đệ đang nhàm chán đến phát sầu đây.
Ngày nào cũng bị ép tu luyện đến than trời trách đất, Mộc Bình xuất hiện đúng là trời hạn ban mưa rào. Tiểu Hắc hận không thể bay đến ôm hôn anh ta một cái. Cuối cùng cũng có người để có thể dắt nó đi chơi một vòng cho khây khỏa rồi.
- Ta có một chút việc nên không thể gặp người khác. Hiện tại thì mọi thứ đã xong xuôi rồi. Tiểu tử ngươi cũng biết chán sao? Ta cứ tưởng ngoài ăn với ngủ ra ngươi không còn sở thích gì khác nữa chứ.
Vẫn là kiểu nói châm chọc qua lại giữa hai người như trước, có điều hôm nay giọng điệu của Mộc Bình tỏ ra khá là vui vẻ.
"Khặc khặc, không ngờ Khai Cơ Quả bị ngươi trộm đi hết thế mà tên thanh niên này lại còn có phục dụng. Cả ba người trước mặt ngươi đều vừa dùng qua quả Khai Cơ chưa lâu, tuy họ đã hấp thu dược lực gần hết nhưng ta vẫn cảm nhận được. Xem ra hai tuần qua tên họ Mộc này không tìm ngươi chính là bận luyện hóa linh quả. Đáng tiếc, khặc khặc. Cả ba người đều không có linh căn, ăn linh quả cũng chỉ có tác dụng thúc giục tiềm năng cơ thể phát triển mạnh mẽ hơn người thường mà thôi."
Thì ra là vậy. Trong lòng Tiểu Hắc chợt minh bạch vì sao hôm nay nó lại cảm giác thấy Mộc Bình có chút biến hóa khác biệt.
- Mộc Bình đại ca, đứa bé này trông thật lanh lợi đáng yêu. Sao anh lại an hiếp con nít như thế chứ?
Cô gái đi chung với Mộc Bình lên tiếng. Cô nàng này bề ngoài còn rất trẻ, chắc chỉ khoảng độ mười tám đến hai mươi.
- Ánh Tuyết, em không biết đó thôi. Tiểu tử này vô cùng giảo hoạt, ta đây còn nhiều lần ăn phải trái đắng đấy.
Mộc Bình lắc đầu ngầy ngậy. Anh ta thấy Tiểu Hắc mà đáng yêu thì trên đời này làm gì có đứa trẻ nào xấu xa nữa cơ chứ.
Hóa ra hai người đi chung với Mộc Bình tên là Mộc Ánh Tuyết và Mộc Lam, họ đều là con của người chú thứ tư của Mộc Bình, tên là Mộc Kỳ Dân. Lần này, Mộc lão gia chủ vì chuyện linh quả bị mất trộm đã phải bỏ không ít đại giới để đổi lấy vài quả Phượng Hoàng đem về cho đám tôn nhi của mình phục dụng. Dù sao so với của cải thì tiền đồ của con cháu Mộc gia vẫn là quan trọng nhất. '
- Haha em cũng thấy anh Mộc Bình hơi quá lời rồi. Một đứa trẻ con thì có thể làm gì được cơ chứ?
Mộc Lam cũng cho rằng Mộc Bình đang làm quá lên. Vì việc của Tiểu Hắc chỉ có Mộc Quốc Thái và phụ mẫu Mộc Bình hay biết nên trong mắt người khác họ chỉ xem Tiểu Hắc là đứa trẻ bình thường mà thôi.
Không muốn tranh cãi vấn đề Tiểu Hắc nữa, Mộc Bình dắt nó cùng Đại Hắc và hai đứa em của mình ra ngoài đi dạo một vòng Huyền Kinh. Bọn họ vừa mới trải qua hai tuần luyện hóa quả Phượng Hoàng, không được ra khỏi phòng nửa bước. Bây giờ chính là cơ hội để đi chơi một bữa cho ra trò.
Thời tiết ở thủ đô nước Yên đã vào thu, khí trời lành lạnh khiến con người ta cảm thấy thoải mái, người đi trên đường cũng đông đúc hơn. Đám người Mộc Bình lựa chọn đi ăn lẩu đầu cá ở một nhà hàng nằm sát đại học Huyền Kinh, nơi Mộc Ánh Tuyết đang theo học.
- Chà, quán ăn này chắc tay nghề đầu bếp rất được. Xem người ta xếp hàng dài thế này.
Vốn không phải dân sành ăn, Mộc Bình thường không hay đi đến những quán ăn nổi tiếng. Khi thấy một hàng người đợi dài cả chục thước, anh ta liền tỏ ra có chút hiếu kỳ.
- Hôm nay như vậy là vắng rồi. Có hôm em và đám bạn ở ký túc xá nữ phải đợi đến hai giờ đồng hồ mới có chỗ ngồi đấy.
Mộc Ánh Tuyết ngoại trừ bề ngoài ưa nhìn, cái mũi rất cao và mái tóc dài, tính cách cô ta cũng vô cùng hoạt bát, dễ gần. Dù là con cháu của thế gia vọng tộc nhưng ba anh em này đều rất giản dị, không hề có chút ra vẻ nào.
Sau hơn nửa tiếng chờ đợi, cuối cùng cũng đến lượt đám người Mộc Bình, bọn họ gọi ngay một nồi lẩu đầu cá lớn đặc biệt, còn thêm vài món ăn khác nữa. Phải công nhận tài nấu nướng của quán ăn này không tệ, hương vị của thịt cá hòa quyện với nước sốt đặc chế tạo ra một hương vị không chê vào đâu được. Bốn người trò chuyện hết sức vui vẻ, giống như hình ảnh những cô cậu sinh viên đang tụ thành nhóm với nhau ở những bàn khác.
Do quán rất đông khách, Mộc Bình cũng không quá chú ý đến người khác nên anh ta không phát hiện ra có một nhóm bốn người đi vào quán. Công bằng mà nói dù cho có tập trung thì anh ta cũng chưa chắc nhận ra được sự khác biệt của họ vì hiện tại trong quán ăn quá đông đúc và ồn ào.
Xui cho bốn gã kia là trong nhóm người của Mộc Bình lại có Tiểu Hắc, mà trên người Tiểu Hắc lại có đại lão Diệp Thanh Hàn tu chân giả chân chính.
"Thú vị! Không ngờ ở một quán ăn thế này mà lại gặp bốn gã phàm nhân có thể chất không tồi khặc khặc"
Nghe sư phụ của mình bất chợt lên tiếng, Tiểu Hắc dừng động tác ăn uống như hổ đói của mình lại, đôi mắt của nó khẽ đảo quanh một vòng. Hiện giờ thần thức của nó chỉ có thể phát ra khỏi cơ thể trong vòng bán kính ba thước mà thôi, nên cách duy nhất để quan sát vẫn là dùng thị giác của mình.
"Con thấy họ cũng không có gì khác thường. Những kẻ này có lợi hại như Vũ Liên tỷ tỷ không sư phụ"
Đã bước vào con đường tu tiên, Tiểu Hắc cũng không còn tâm thế của một đứa trẻ yếu đuối nữa. Nó rất thắc mắc rốt cục thực lực của Vũ Liên và Vũ Kiếm là ở cấp độ nào. Bọn họ có phải là tu chân giả hay không, vì sao lại lợi hại như thế.
"Trước khi bị ngươi dùng máu tươi của mình đánh thức, lão phu đều ngủ say nên không biết ngoại giới diễn ra việc gì. Thế nhưng võ học của phàm nhân cũng không phải là là bình hoa trưng cho đẹp. Nếu ngươi gặp phải cao thủ chân chính thì phải hết sức cẩn thận. Trừ khi đột phá đến tu vi luyện khí hậu kỳ, nếu không trên thế gian này kẻ có thể giết ngươi vẫn tồn tại."
Mạnh mẽ răn dạy Tiểu Hắc một phen, Diệp Thanh Hàn cũng không phải buông lời hư ngôn. Ở tu chân giới có rất nhiều trường hợp những tên chân ướt chân ráo mới tu luyện được tu vi luyện khí sơ kỳ đã dám xông xáo vào hồng trần, coi trời bằng vung. Kết quả bị vài cao thủ thế tục hãm hại, đến chết mới giác ngộ ra thì đã quá muộn.
"Khặc khặc, ngươi nhớ lại xem, bốn tên vừa tiến vào, bước đi rất nhanh, không gây ra bất kỳ tiếng động nào cả. Đây là điều người không trải qua luyện tập không dễ dàng làm được."
"Trong bốn người thì có một tên đã từng dùng qua Khai Cơ Quả giống đám nhóc Mộc gia, xem ra lai lịch của chúng cũng không phải đơn giản. Chậc, lại thêm hai kẻ khác vửa mới bước vào. Từ lúc nào mà Khai Cơ Quả lại đầy đường như củ cải bán ngoài chợ thế? Trong một quán ăn tầm thường mà xuất hiện ba nhóm người đã dùng qua linh quả. Khặc khặc xem ra sắp có kịch hay để xem rồi"
Diệp Thanh Hàn dù chỉ còn là một dạng hồn thể ký sinh bên trong Ngộ Đạo Thạch, song lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo. Thần thức của lão dù bị suy yếu rất nhiều nhưng so với một kẻ mới tu luyện như Tiểu Hắc thì giống như một giọt nước so với cả một cái hồ to lớn. Dù bình thường không phóng thích thần thức ra ngoài quá xa, lão ta vẫn biết được mọi việc diễn ra xung quanh.
Ngay sau khi Diệp Thanh Hàn dứt lời liền có hai người nam tử bước vào quán ăn. Bộ dáng của họ nhìn quanh quẩn như đang tìm người. Ánh mắt của họ khi dừng lại trên bốn người vừa vào trước đây không lâu thì hơi khựng lại một chút, sau đó họ lại quay đầu sang hướng khác.
- Tiết Cương, không ngờ cậu cũng có thời gian rảnh đi ăn lẩu đầu cá. Không phải lúc nào cậu cũng chạy đông chạy tây suốt hay sao?
Gã thanh niên mặc áo phông tóc cắt ngắn trong hai nam tử nghe tiếng gọi thì ngẩn người ra trong vài giây. Tiếp theo gã cười to tiến về phía bàn ăn cách đó không xa.
- Mộc thiếu gia hôm nay lại có nhã hứng ra ngoài đi dạo thì Tiết Cương tôi sao không thể xuất hiện ở nơi này haha.
Hóa ra người vừa lên tiếng gọi gã chính là Mộc Bình, cả hai gặp nhau thì trong mắt đầy ý mừng, đưa tay ra bắt rất thân mật.
- Tiết Cương vốn là bạn chung phòng với anh khi còn huấn luyện chung ở đặc khu quân đội. Tên này thì tài giỏi rồi, kết thúc khóa huấn luyện cậu ta được đề bạt dự tuyển vào đội ngũ tinh anh. Còn anh thì được luân chuyển đi một đơn vị khác.
Thì ra là bạn bè lâu năm gặp lại. Nhìn cách hai người cười nói không kiêng nể gì có thể nhận ra được tình bạn của hai người khá thân thiết. Sau vài câu hỏi thăm xã giao, Tiết Cương cùng nam tử đi chung cũng ngồi vào bàn của Mộc Bình, nhìn bề ngoài không khác gì môt cuộc họp lớp thông thường.
- Đây là Chung Tự Đại, đồng đội của tôi ở đơn vị, anh ta vốn ít nói nên chúng tôi hay gọi cậu ta là Chung kiệm lời haha.
Sau khi nâng ly, Tiết Cương liền giới thiệu nam tử đi chung với mình. Phía Mộc Bình thì Mộc Lam và Mộc Ánh Tuyết đều nhanh nhẩu tự bắt chuyện với đối phương.
- Em tên là Mộc Lam, hai anh đây đều là thành viên của đội tinh anh sao? Thật đáng ngưỡng mộ.
- Còn em tên là Ánh Tuyết, nghe nói thành viên trong đội ngũ tinh anh đều võ công cao cường, lấy một địch trăm, không biết có thật không?
- Haha đó đều là chuyện lừa người mà thôi, bọn anh chỉ là quân nhân bình thường, nào có phải siêu nhân đâu mà lấy một địch trăm.
Tính tình Tiết Cương rất hòa đồng, chỉ vài câu nói anh ta đã kéo mọi người lại gần mình, không hề có chút cảm giác xa lạ nào. Trong khi anh ta vẫn vui vẻ tiếp chuyện với ba anh em Mộc gia thì anh chàng Chung Tự Đại lại ít nói thật sự. Chỉ khi nào hỏi đến anh ta mới trả lời vài câu ngắn gọn hoặc chỉ gật đầu mỉm cười. Không ai chú ý đôi mắt anh ta vẫn không ngừng chú ý đến nhất cử nhất động của bốn người ngồi bàn bên kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT