Sáu giờ ba mươi, Mộc Bình sau khi tắm rửa và nghỉ ngơi được một lúc thì nhận được tin nhắn từ Cơ Nhạn rằng cô ta đang đợi anh ở phía dưới nhà trọ Lợi Khang nơi anh đang tạm trú. Nhà trọ này tiêu chuẩn còn kém xa khách sạn chân chính, vì tọa lạc tại khu vực dân cư nên giá tiền cũng khá mềm, phù hợp với vị trí của một viên cảnh sát mới vào nghề.
Còn về vấn đề chất lượng ư? Thân là quân nhân chân chính, Mộc Bình đã từng trải qua những điều kiện sinh hoạt ở những nơi rừng thiêng nước độc vô cùng gian khổ. Nếu đem ra so sánh với khách sạn có giường êm nệm ấm, đầy đủ mọi tiện nghi thì còn có gì không thể thích nghi cơ chứ
- Cô gái này không ngờ lại đến sớm những ba mươi phút. Không lẽ con gái tham gia cảnh sát thì giác ngộ về giờ giấc lại tốt đến vậy?
Mộc Bình vừa đi thang máy vừa lẩm bẩm. Xuất thân anh ta đến từ thủ đô Huyền Kinh của nước Yên, nơi phồn hoa bật nhất của đất nước. Ở đó, các cô gái thường đến trễ hẹn với đủ loại lý do khác nhau, người đến sớm những ba mươi phút như cô nàng Cơ Nhạn này có thể được liệt vào sách đỏ cần bảo tồn rồi.
- Chào anh Mộc, xin lỗi vì đến sớm hơn kế hoạch, nhưng em phấn khích quá nên....
Vừa trông thấy Mộc Bình, Cơ Nhạn liền cúi người xin lỗi, giọng điệu có chút ngại ngùng.
- Không sao, tôi cũng đã chuẩn bị gọi điện cho cô. Nếu cô Cơ đã đến thì chúng ta có thể xuất phát.
Khẽ lắc đầu, Mộc Bình mỉm cười phóng khoáng, thân là nam nhi ai lại có thể trách cứ một nữ nhân vì cô ta đến sớm hơn giờ hẹn. Chỉ cần không bị cho đợi đến mốc meo thì bao chàng trai đã thầm cảm tạ trời đất rồi.
Tinh tế nhìn lướt qua Cơ Nhạn, Mộc Bình nhận ra gu thẩm mỹ của cô gái đối diện cũng khá chân chất, giản đơn. Với áo thun, quần jean khá gọn gàng, Cơ Nhạn không thể gọi là quá nổi bật nhưng nhìn tổng thể lại toát lên vẻ tươi trẻ, năng động khiến người ta thấy ưa thích. Trên vai cô nàng đeo một chiếc ba lô to, Mộc Bình vừa nhìn liền đoán được có không ít đồ bên trong.
"Cô ta không phải hẹn mình đi leo núi giờ này đấy chứ?"
Nhìn thái độ có phần mờ ám và trang bị kỳ quái của cô đồng nghiệp, Mộc Bình khẽ nhíu mày thầm nghĩ. Bản thân anh ta chỉ mặc áo sơ mi, quần cộc, nhìn ra dáng thư sinh nhưng thân thể lại cứng cáp, cơ bắp rắn chắc do tập luyện từ bé, điều này tạo cho người nhìn một cảm giác nam tử cuốn hút. Tuy nhiên, Mộc Bình không cho rằng Cơ Nhạn chủ động hẹn hò với mình vì lý do yêu thích đơn thuần. Nếu không phải cảm thấy cô ta quá chân thật, thậm chí anh còn cho rằng cô nàng là gián điệp đang cố ý tiếp cận mình.
Có nhiều thắc mắc trong lòng, nhưng Mộc Bình vẫn bảo trì nụ cười ấm áp, không hề chất vấn nửa lời. Một người được huấn luyện kỹ càng như anh sẽ không bao giờ vội vàng để lộ suy nghĩ của mình dễ dàng cho người khác nhìn ra.
- À, em tìm thấy một quán ăn ngon rất nổi tiếng ở ngoại thành. Chúng ta đi taxi chỉ một chốc là đến, hôm nay em mời khách.
Cơ Nhạn giống như đã soạn sẵn lịch trình, cô ta chỉ qua loa đại khái giải thích rồi vội giơ tay gọi một chiếc taxi đỗ gần đó. Hai người lên xe khởi hành, mười phút sau chiếc taxi nhanh chóng chạy vùn vụt trên đường cao tốc.
Trong xe, Cơ Nhạn hết hỏi đời tư cá nhân Mộc Bình lại đến líu ríu về những mẫu tin giựt gân trên tờ báo lá cải nào đó. Nếu người không biết nhìn vào có thể nhầm tưởng hai người là tri kỷ lâu năm đang đối ẩm sau bao ngày xa cách.
"Cô ta không ngừng nói chuyện để mình không chú ý đến khoảng cách. Chỉ là ăn tối thì cần gì phải đi xa như thế?"
Mộc Bình tinh ý nhận ra những điểm khác thường nhưng anh vẫn ra vẻ như không hay biết gì. Sau khi ra khỏi đường cao tốc, chiếc taxi lại rẽ nhiều lần qua những con đường nhỏ rối rắm. Sau một giờ đồng hồ, bác tài cuối cùng cũng dừng lại trước một cái cổng thôn làm bằng đá cao khoảng hai mét. Phía trên đề một dòng chữ màu đen "Thôn Tam Điền".
Vì bên trong thôn là đường đất nhỏ hẹp nên taxi không thể tiến vào. Bất đắc dĩ, hai người phải xuống xe. Sau khi thanh toán cho tài xế xong thì Cơ Nhạnh lén liếc nhìn Mộc Bình một cái. Lúc này đây người bạn đồng hành của cô đã không còn nụ cười như hoa nắng nữa mà khuôn mặt đã nhiều hơn vẻ trầm ngâm. Trong lòng nhảy lên một cái, cô nàng vội vàng dẫn đầu đi bộ thật nhanh vào bên trong thôn.
Lanh quanh một hồi, không ngờ họ cũng thật sự tìm được cái quán mà Cơ Nhạn nhắc đến. Bề ngoài nhìn vào, quán ăn trông rất cũ kỹ, thậm chí có thể gọi là hoang tàn như nghĩa đen. Từ biển hiệu bằng gỗ khắc chữ đã phai màu cho đến cách bài trí quê mùa, Mộc Bình không khó phán đoán quán ăn này chắc có niên đại cũng gần trăm năm rồi, có lẽ là một quán ăn gia truyền qua nhiều thế hệ.
Có điều một quán ăn đã suy sụp đến tình trạng này mà lại được gọi là nổi tiếng trên internet sao? Lừa người thì cũng nên tìm một địa điểm có tính thuyết phục hơn được không? Mộc Bình tuy biết đầu óc mình không thể gọi là thông minh mưu lược nhưng anh ta cũng đâu phải đứa trẻ ba tuổi mà lại đi lừa gạt kiểu này.
Cơ Nhạn nhìn thấy đối phương đứng trước quán ăn suy ngẫm một lúc liền biết là anh ta đang ngờ vực mình. Hít thở sâu một cái, cô nàng lấy hết dũng khí nắm lấy tay Mộc Bình kéo thẳng vào trong quán ăn.
Hành động này của cô ta có phần lỗ mãng khiến Mộc Bình nhíu mày. Anh ta âm thầm đưa tay vào trong người, sẵn sàng rút súng ra để phản ứng lại trước bất kỳ điều gì ập đến.
Kết quả Mộc Bình đã quá lo xa rồi. Bên trong quán ăn không có gì đặc biệt, chỉ có một cây đèn trắng loại thường dùng ở nông thôn để chiếu sáng. Bàn ăn thì chỉ có khoảng năm, sáu cái. Đây đúng là thiết kế chuẩn mực của một quán ăn bình dân mà mọi người dễ dàng bắt gặp ở bất kỳ nơi nào.
Chọn một bàn ở nơi sáng sủa nhất ngồi xuống, Cơ Nhạn không biết nói gì, đành cắm đầu vào cái thực đơn ngắn ngọn chưa đến mười món ăn. Trông cô ta đọc đi đọc lại nó không biết bao nhiêu lần, người khác còn lầm tưởng cô nàng đang thưởng thức một tác phẩm thơ của Lý Bạch cũng không chừng.
- Anh Mộc, em biết anh thắc mắc vì sao em lại dẫn anh đến một chỗ vắng vẻ như vậy để ăn tối. Đúng vậy, em đã nói dối anh...
Trong khi đợi thức ăn, Cơ Nhạn cúi đầu sát dến tận ngực, khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ. Cô ta dùng một giọng nói cực nhỏ như muỗi kêu thú nhận với Mộc Bình. Khi thấy anh chàng ngồi đối diện vẫn im lặng không nói gì, cô lo sợ anh ta đang nổi giận nên tiếp lời ngay:
- Nói thật với anh, em là một người thích những câu chuyện linh dị phiêu lưu kỳ bí. Em tin rằng có rất nhiều điều, nhiều nơi mà nhân loại chúng ta chưa hề biết đến, ví dụ như lăng tẩm của các vị vua cổ đại, những nơi có yêu ma quỷ quái hoành hành hay một vài địa điểm mà thần tiên sống hiện thế.
Lúc này, Mộc Bình không biết nên biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào, anh ta cảm giác có cả đàn thảo nê mã đang chạy ầm ầm trong đầu mình. Chị hai à, đây là thế kỷ thứ mấy rồi mà còn tin mấy cái câu chuyện mê tín dị đoan trên tiểu thuyết nữa? Anh còn có xúc động muốn hỏi cô ta vì sao lại muốn làm cảnh sát, một người đại diện cho pháp luật lại đang dụ dỗ đồng nghiệp đi chơi trò thám hiểm linh dị cơ đấy.
- Cô Cơ, tôi nghĩ là tôi...
Khuôn mặt co giật dữ dội, Mộc Bình muốn nói với Cơ Nhạn rằng anh ta không muốn phí thời gian vào những việc vô nghĩa thì bỗng nhiên có hai vị khách nhân bước vào quán ăn. Sự xuất hiện của hai người này khiến cho câu nói của anh ta bất ngờ phải đứt đoạn.
- Ông chủ, cho hai tô mì và một ấm trà nóng.
Hai vị khách kia di chuyển nhẹ nhàng tựa gió thoảng, nhanh chóng lựa chọn chỗ ngồi ở một góc, chỉ gọi hai tô mì đơn giản. Cách nói chuyện của họ rất bình thường, chỉ là cách ăn mặc của họ lại quá đỗi dị thường. Cả hai đều mặc trang phục cổ trang thịnh hành cách đây khoảng vài thế kỷ, gồm một ông lão tóc trắng có vẻ tiên phong đạo cốt và một cô gái trẻ xinh đẹp. Mộc Bình để ý họ còn mang theo hai thanh kiếm, không biết là đồ thật hay giả thôi.
- Anh Mộc, vậy là chúng ta đến đúng nơi rồi, nhất định nơi này sẽ có những điều huyền bí thú vị sắp diễn ra.
Hai mắt của Cơ Nhạn rực sáng lên, cô ta chỉ hận không thể bay sang bắt chuyện ngay với hai vị khách kia. Lần này, vốn cô muốn lôi kéo Mộc Bình đi theo thám hiểm khu mộ cổ ở bên ngoài thôn trấn ngoại thành. Theo những thông tin trên các diễn đàn mạng mà cô ta tìm được thì đây là nơi hay xảy ra những chuyện ma quỷ hù người rất đáng sợ. Nghe nói có vài người dân đã bị mất tích, ngay cả cảnh sát cũng không thể tìm ra bất kỳ dấu vết nào lưu lại.
Lại nói, khi vừa nhìn thấy hai người một già một trẻ kia, Cơ Nhạn liền lập tức phán định bọn họ là thầy pháp bắt ma thần thông cái thế hoặc đáng sợ hơn thì họ chính là ma quỷ đi lại dương gian. Nghĩ đến giả thuyết của mình, tim cô ta đập nhanh và mạnh hơn, hơi thở cũng ngày càng dồn dập.
Đối với biểu hiện của Cơ Nhạn trước mắt, Mộc Bình chỉ biết lấy tay xoa xoa huyệt thái dương của mình. Cái tư duy logic kiểu gì thế này? Cô nàng này đã bị tiêm nhiễm nghiêm trọng đến mức nào rồi chứ? Không ngờ mấy cái thứ tiểu thuyết hoang tưởng kia lại ảnh hưởng đến cả một thế hệ trẻ của đất nước như vậy?
TheoMộc Bình thấy thì hai người trước mặt chỉ đơn thuần là người của một đoàn làm phim nào đó, hoặc là bọn họ đang tự cosplay để quay video theo trào lưu của giới trẻ bây giờ.
Trong khi Mộc Bình còn đang suy nghĩ làm thế nào để chữa trị bệnh cuồng tiểu thuyết phiêu lưu của cô bạn đồng nghiệp thì hai vị khách kia bỗng nhiên đứng bật dậy. Cô gái mang trang phục cổ trang vội để lại một tờ tiền rồi hai người phóng như một tia chớp ra khỏi quán.
- Tốc độ này...
Mộc Bình như một chiếc lò xo tung người đuổi theo, chạy nhanh ra cửa quán ăn nhưng đã không còn thấy bóng dáng của hai vị khách kỳ lạ kia nữa. Chỉ còn một màn đêm tĩnh mịch che phủ cảnh vật xung quanh, xa xa tiếng chó tru vọng lại khiến người nghe thấy ớn lạnh cả người.
- Dừng lại. Tiểu Hắc mày không dám đánh một trận ra hồn với tao sao? Đồ con rùa rụt đầu.
- Giỏi thì bắt tao đi, mày bắt không được thì mày chỉ là con mèo nhỏ khoác lác mà thôi.
Trở lại với cuộc chiến của đám nhóc, Tiểu Hắc khi thấy quân số đám trẻ bên mình thua thiệt thì đã nhanh chóng cho bọn đàn em tản ra theo nhiều hướng khác nhau mà trốn chạy. Tiểu tử này từ bé đã cực kỳ thông minh, nếu không nhờ bộ óc nhanh nhạy của mình nó đã không thể sinh tồn và lại còn cầm đầu một đám nhóc tì nữa chứ.
Lần này, sau khi chia nhau tẩu thoát, đuổi theo nó chỉ có Tiểu Báo và ba dứa trẻ khác. Đáng tiếc là dù một chọi một thì Tiểu Hắc cũng chẳng đánh thắng được ai chứ đừng nói đến một chọi bốn. Vóc dáng nhỏ bé khiến nó gặp bất lợi rất nhiều nhưng bù lại đứa trẻ này được trời phú cho khả năng chạy cực nhanh.
- Khốn thật, lũ này bám dai như đỉa
Nếu giống mọi lần thì đáng lẽ ra Tiểu Báo và đám người của nó đã giải tán rồi, Tiểu Hắc không ngờ lần này tên nhóc kia lại kiên trì bắt nó đến vậy.
"Đã vậy thì đừng trách lão tử"
Dù chạy như một con thỏ nhưng Tiểu Hắc biết thể lực của mình có hạn, cứ đà này không chừng nó sẽ bị tóm. Do đó, nó liền thay đổi kế hoạch, nghiến răng chạy thẳng đến cái thôn Tam Điền kế bên khu ổ chuột.
Tiểu Hắc nhớ có rất nhiều người lớn hay kể chuyện ma về khu mộ cổ phía sau thôn để hù dọa trẻ nhỏ và khách du lịch. Đợt này nó muốn dọa cho lũ Tiểu Báo tiểu ra quần thì mới hả giận. Nghĩ đến cảnh tượng đó, nó mỉm cười gian xảo, hai chân tăng tốc lao đi vùn vụt trong gió lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT