Sáng sớm, trong hẻm Vạn Liễu yên tĩnh vẫn còn bị bao trùm trong một tầng sương mù mỏng, Mã Võ đã thức dậy, kỳ thật y đã dậy từ lâu.
Đã sắp nửa tháng từ lúc Đại Ngưu bị dẫn đi, trong thời gian này, ngoại trừ vợ lão Bạch mỗi ngày ra ngoài mua đồ dùng cần thiết, thì cửa luôn đóng chặt, Hoa Phụng Tường chưa từng xuất hiện qua, theo lý Hoa Phụng Tường không tới Mã Võ nên an tâm, chỉ là cuộc sống thế này kéo càng dài, Mã Võ càng lo lắng Đại Ngưu bị dẫn về Hoa phủ sẽ ra sao, Hoa Phụng Tường sẽ hạ thủ với hắn sao? Mã Võ càng nghĩ càng lo lắng hốt hoảng, hầu như đêm nào cũng mất ngủ.
Sập tối nay lúc sắp ăn cơm, Mã Võ bị gọi vào phòng bếp giúp nhóm lửa, Hoa Phụng Tường và Lôi Thanh đột nhiên tới.
Hạ nhân lão Bạch đang thoải mái nghỉ ngơi trong viện bị tình huống thình lình khiến cho hoảng hốt, nhanh chóng đứng lên thỉnh an. Hoa Phụng Tường ngồi xuống cạnh bàn đá trong viện. Lúc này Mã Võ trong bếp bị khói lửa hun đổ đầy mồ hôi không biết biến cố bên ngoài, đợi khi y làm xong đi ra, thấy trong viện không biết từ khi nào đã có thêm người, đặc biệt là Hoa Phụng Tường đang yên lặng ngồi đó nhìn y, Mã Võ giật mình không phản ứng kịp. Vợ lão Bạch theo Mã Võ bước ra cũng giật mình.
Ánh mắt Hoa Phụng Tường rơi lên thức ăn trong tay Mã Võ__ trên mặt hắn không có biểu cảm dư thừa nào, lát sau, chỉ nghe Hoa Phụng Tường nhàn nhã nói, “… Vợ lão Bạch, bưng cơm qua đây.”
Vợ lão Bạch ngạc nhiên, tất cả mọi người tại đó đều ngạc nhiên, bất giác đều nhìn sang Hoa Phụng Tường.
“Gia, ngài chưa ăn sao? Tôi xuống làm lại cho ngài.” Vợ lão Bạch vội nói.
“Cứ bưng cái đó qua.” Hoa Phụng Tường không để ý tới bà, đáp, vợ lão Bạch nhìn cơm gạo cứng trong xửng cùng mấy thứ lung tung trong bồn mà hạ nhân họ ăn, thầm nghĩ cái này làm sao mà bưng cho gia, đây là món tạp phí lù, là do Mã Võ dùng cách làm ở nhà làm bừa ra, sao có thể cho gia ăn cái này!
Nhưng Hoa Phụng Tường đang đợi, do dự một lát, vợ lão Bạch cuối cùng vẫn bưng thứ trong tay Mã Võ dâng lên, Mã Võ vẫn đứng, nhìn vợ lão Bạch đặt đồ ăn lên bàn đá trước mặt Hoa Phụng Tường.
Hoa Phụng Tường tỉ mỉ nhìn bồn đồ ăn đó, đợi vợ lão Bạch lấy đũa cho hắn, hắn liền cẩn thận chọn một cọng giá trong đó, chậm rãi bỏ vào miệng, Lôi Thanh bên cạnh vẻ mặt vặn vẹo theo động tác của hắn, thấy Hoa Phụng Tường thật sự bỏ cọng giá đó vào miệng rồi, hắn méo miệng… gia sao lại thật sự ăn cái thứ đó!
Không ngờ sau khi chậm rãi nhai vài cái, Hoa Phụng Tường lại nhướng mày, cười nhẹ, “Bới cơm.” Hắn nói.
Lúc này, giật mình không chỉ mỗi Lôi Thanh, tất cả đều không ai nói một lời, phải biết vị gia này, từ nhỏ tới lớn, về mặt ăn uống không phải kén chọn bình thường, nói đến cùng, hắn từ nhỏ chính là một đứa trẻ vừa kén ăn vừa khó hầu hạ.
Trong xửng cơm có cơm mới hấp, cũng có một chút cơm thừa, trong đó có nửa chén cơm là do Mã Võ buổi trưa đột nhiên cảm thấy không thoải mái nên không ăn, vợ lão Bạch vội lấy nó ra khỏi xửng, ấp úng nói mấy cái này là đồ thừa, là của Mã Võ, rồi mới bới một chén cơm mới hấp cho Hoa Phụng Tường, đũa của Hoa Phụng Tường khựng lại một chút, hắn đột nhiên ngẩng mắt nhìn Mã Võ không xa, sau đó, dưới ánh mắt trừng trừng của mọi người, vươn đũa xới cơm trong chén của Mã Võ mà ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT