Nghe tiếng gọi ấp úng của Mã Võ, Hoa Phụng Tường chỉ khựng lại một chút, vẫn tiếp tục đi ra ngoài, thế là Mã Võ càng thêm vội, đuổi theo gọi, “Đợi đã… người ngươi nói là Đại Ngưu sao?…”
Hoa Phụng Tường không thèm quay đầu, “Đúng thì thế nào.”
Mã Võ giật mình, quả nhiên là Đại Ngưu sao! Cảm giác của y không sai, người tên Lôi Thanh kia bắt luôn Đại Ngưu đến quả nhiên không có hảo tâm! Mã Võ sững sờ đứng nguyên tại chỗ, lát sau, y đột nhiên phát điên đuổi theo, chặn trước mặt Hoa Phụng Tường, trông y còn căng thẳng hơn cả vừa rồi, “Không được! Ngươi không thể đi tìm hắn!” Gian nan ngừng lại, giọng Mã Võ khàn đi, “… Ta sẽ không để ngươi hại hắn…”
Hoa Phụng Tường đứng yên, lạnh nhạt nhìn y, nam nhân này, mới vừa được hắn buông ra chạy khỏi hắn, lại dám chạy đến trước mặt hắn, nếu không phải là vì người khác, chỉ sợ y vĩnh viễn cũng không làm vậy đúng không… Hoa Phụng Tường lười biếng nhíu mày, “Không để ta đi hại hắn.” Hắn chậm rãi đưa tay ấn lên ngực Mã Võ, sau đó nhẹ đẩy, “… Ngươi nói là được sao?”
Mã Võ cứng đờ lùi một bước, mặt càng thêm lụi bại. Hoa Phụng Tường đi tiếp, chỉ là, hắn nhanh chóng phát hiện Mã Võ vẫn đứng trước mặt mình, Hoa Phụng Tường ngừng lại muốn đi vòng qua, Mã Võ chợt đưa tay cản lại, “… Ta sẽ không để ngươi ra ngoài!”
Hoa Phụng Tường câm nín, Mã Võ cố gắng thẳng lưng chưa từng kiên quyết như thế. Thế là, có trời biết bực bội giận dữ trong lòng vị đại thiếu gia này, nam nhân này lại có thể khiến hắn nhất thời có cảm giác bó tay hết cách, cảm giác này rất xa lạ với hắn, đến mức Hoa Phụng Tường cũng tự thấy buồn cười, ánh mắt hắn lấp lóe u ám, “Tiểu tử, ngươi đừng ép gia, gia đi tìm người khác, không phải đúng ý ngươi sao!” Hoa Phụng Tường tự cảm thấy nhẫn nại của mình không phải tốt bình thường!
Mặt Mã Võ thoáng đỏ lên, nhưng tối đi ngay, “… Đại Ngưu là huynh đệ của tôi…”
“Thế liên quan gì ta?” Hoa Phụng Tường hừ lạnh, “Gia tối nay nhất định phải làm chuyện đó rồi mới ngủ!” Hoa Phụng Tường nói rồi liếc Mã Võ, vẻ mặt của nam nhân mặt mang sẹo này càng thêm dễ coi rồi. Có lẽ trong mắt người khác, ngay cả tướng mạo người bình thường y cũng không sánh được, thậm chí là dữ tợn đáng sợ, nhưng tại sao Hoa Phụng Tường hắn nhìn chưa bao lâu, đã lại thấy cổ họng khô khốc? Lẽ nào hắn ăn quen béng mùi rồi? Cảm giác làm chuyện đó với nam nhân này quả thật rất tuyệt, nhưng cũng không phải rất hiếm có, huống chi mấy lần gần đây, hắn đâu được sướng tới cùng. Hoa Phụng Tường buồn bực, có lẽ hắn chính là không nhìn nổi bộ dạng đó của y.
Hắn không ưa sự bướng bỉnh của nam nhân, hơn nữa Hoa Phụng Tường còn phát hiện, không biết tại sao hắn cũng không thích nhìn y cúi đầu với mình vì người khác, trong lòng y, bất cứ ai cũng nhỏ yếu quan trọng hơn y cần y bảo vệ sao?
Giống như bây giờ, rõ ràng theo quan sát của Hoa Phụng Tường, người tên Đại Ngưu kia thoạt nhìn dũng cảm cường tráng hơn y nhiều, nhưng y lại vì người đó mà đứng ra ngăn cản hắn, y không phải hiểu rõ mình không phải đối thủ của hắn sao, không phải rất sợ hắn sao!
Ánh mắt Hoa Phụng Tường bắt đầu âm trầm, nam nhân thế này khiến hắn trầm mặc, thật là, hết cách mà! Hắn không phải đã muốn nhân chuyện này ném tên đáng ghét này sang một bên rồi sao?
Đánh không được, cũng không thích nhìn thấy y vì người khác mà nghe theo hắn, Hoa Phụng Tường không biết bản thân muốn gì, và có thể làm gì.
Hắn bước tới ôm lấy Mã Võ.
Mã Võ giật mình, nhưng y còn chưa kịp giãy dụa, Hoa Phụng Tường đã buông ra, chỉ là một tay vẫn nắm lấy y, “Đi, đi ngủ thôi, ngày mai còn phải lên đường.”
Mã Võ loạng choạng vài bước, y không biết Hoa Phụng Tường vừa rồi còn lạnh lùng nhất định đòi đi tìm Đại Ngưu sao đột nhiên lại thế này, lát sau y đột nhiên phản ứng lại, bắt đầu căng thẳng liều mạng túm vạt áo muốn giãy ra.
Hoa Phụng Tường lại không buông tay, hai người giằng co. Hoa Phụng Tường đột nhiên dồn sức lôi Mã Võ lên giường, hắn cũng nhảy lên cùng, sau đó không cho phản kháng trở người áp chế Mã Võ, Mã Võ bị hắn đè thở không ra hơi, cố gắng vặn tay chân hắn, Hoa Phụng Tường chậm rãi ngáp, “Tiểu tử, gia buồn ngủ chết rồi, nếu ngươi còn không thành thật, vậy đừng trách gia, ngươi suy nghĩ cho rõ đi.” Hoa Phụng Tường nói rồi mắt liền nhắm lại.
Mã Võ sửng sốt, Hoa Phụng Tường không nói thêm nữa, chỉ là tay chân đó, vẫn như cùm sắt đè lên người y.
Hai người tối nay rốt cuộc có ngủ được hay không, chỉ có trời biết.
Hôm sau khi trời sáng, bảy người lên đường, đến chiều, liền vào thành Thái Nguyên.
Hoa Phụng Tường sau khi vào thành liền về phủ, những người khác dẫn Mã Võ và Vương Đại Ngưu đến hẻm Vạn Liễu cách phủ không xa, nằm tận cùng trong con hẻm, là một tứ hợp viện không lớn, đã có một nhà ở đó, bọn họ vào cửa chỉ bỏ lại Mã Võ rồi đi.
Vương Đại Ngưu làm sao chịu tách khỏi Mã Võ, hắn kêu la inh ỏi, bị Lôi Thanh nhét giẻ vào miệng. Thấy Vương Đại Ngưu bị dẫn đi, Mã Võ sợ hãi không thôi, y biết lần này Vương Đại Ngưu đi là dữ nhiều lành ít, nhưng y cũng bị trói ngay cả đứng lên cũng không được.
“Thả hắn ra!” Mã Võ đỏ bừng mắt, “Nói với gia các người, có gì thì nhắm vào ta!”
Lôi Thanh đã ra đến cửa nghe thế không khỏi đứng lại, buồn cười nhìn mấy người khác, rồi quay qua nói, “Ngươi?” Lôi Thanh cười nhạo, “Ngươi cứ ở yên đây đi!”
Theo Lôi Thanh suy đoán, sở dĩ gia sắp xếp nam nhân này ở đây, lại đưa Vương Đại Ngưu vào phủ, một mặt là tạm thời không muốn chính diện đối chọi với lão thái thái, mặt khác, hề hề, ý gì không phải rất rõ rồi sao? Tối qua hắn đã có hứng thú với dã tiểu tử kia, nhưng chưa làm gì, với tính tình của gia, chắc chắn là muốn bù lại!
Nhìn lại Mã Võ bị xô ngã quỳ dưới đất, gương mặt tím đỏ vặn vẹo khó coi, Lôi Thanh quả thật nhìn không nổi, nhắm vào ngươi? Cũng không nhìn xem bộ dạng của mình ra sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT