Đào Tinh xem hết phim thì xụ mặt ra, Tiểu Trương hỏi cậu: “Cậu bị gì vậy?”
“Cậu nói còn cảnh tắm mà?” Đào Tinh giận lắm, “Sao không có?”
Tiểu Trương: “Sao cậu low được hay vậy?”
(Low theo ngôn ngữ mạng ý chỉ một người có thị hiếu tục tĩu, kém sang)
“Gì?” Đào Tinh quay mặt sang nhìn hắn, mở to đôi mắt ra vẻ ngây thơ: “Low là cái gì?”
Tiểu Trương: “Khen cậu đó.”
Cả hai cùng bước xuống cầu thang, lúc đi ngang qua quán lẩu, Đào Tinh đứng lại nói: “Mình muốn ăn lẩu.”
Trước nay Tiểu Trương mời cậu đi ăn không một trăm lần cũng ngót tám mươi lần, mà lý do mời chẳng qua là muốn lắp cái miệng phiền phức của cậu lại, để cậu nói ít lại một chút. Không ngờ mặt Đào Tinh lại dày như cái mo, ăn xong chùi mép là bắt đầu làm phiền người khác, làm cho Tiểu Trương mệt mỏi cực kỳ. Nhưng hắn cho Đào Tinh ăn cũng có lý do khác, đó là những lúc như thế khiến hắn đặc biệt có cảm giác thành tựu, cái cảm giác này phải gọi là nuôi được con heo cũng không mừng đến thế.
Có điều hôm nay Tiểu Trương lại đang bực mình, hắn vẫn chưa dám hỏi Đào Tinh nghĩ gì, bởi vì hắn là một thằng trai thẳng chính hiệu, ít nhiều cũng có chút mất tự nhiên, thế là hắn nói bâng quơ: “Thế cậu tự đi ăn đi.”
“Nhưng mình hông có tiền.” Đào Tinh nói rất chi là tội nghiệp.
Tiểu Trương đấu tranh tư tưởng một hồi, vừa định từ chối đã bị Đào Tinh thò tay vào túi, vừa mò vừa nói: “Mình nghe nói lẩu chỗ này được lắm, trời lạnh như này cậu không ăn lẩu chứ muốn ăn gì, ăn đá chắc? Nếu mà cậu chê mình ăn nhiều ấy, thì mình có thể đợi cậu ăn xong rồi mình ăn phần còn lại, mình mặc kệ, dù thế nào mình cũng phải ăn lẩu.”
Cậu vừa mò túi tiền của Tiểu Trương vừa lầm bầm bên tai hắn, Tiểu Trương đứng yên không động đậy, thầm nghĩ tên gay này xịt nước hoa gì mà ngọt đến thế.
Cuối cùng Đào Tinh cũng moi được ví tiền của hắn, vừa mở ra nhìn đã nói: “Ái chà chà! Cậu giàu quá nhỉ, tiền này cậu đào mỏ từ bố mẹ mà ra đúng không?”
Tiểu Trương hít lấy hít để mùi thơm trên người cậu, xụ mặt giựt ví lại: “Rồi rồi rồi, ăn thì ăn, bớt táy máy tay chân giùm.”
Thế là Đào Tinh được toại nguyện ăn lẩu, trông cậu như đang đói lắm, Tiểu Trương vừa nhúng thịt vừa hỏi: “Cậu sao vậy, trưa nay không ăn để chờ tối ăn một lúc à?”
Tiểu Trương nói xong lại nghĩ tên này kém sang thật sự, chỉ có mỗi cái mặt xinh xẻo lừa gạt người ta, mình bị ngu hay sao mà lại tìm cậu ta làm gì chứ, ngày mai mình sẽ không như vậy nữa đâu.
“Ừ.” Đào Tinh nói: “Chỉ cần nhìn thấy cậu là mình muốn ăn ngay.”
Tiểu Trương nghe xong là mất tự nhiên, à thì ra còn có cái miệng biết vỗ ngọt người ta nữa, có điều đi ăn chực mà, không ngọt sao được.
“Mỗi cuối tuần tụi mình đều ăn lẩu được không?” Đào Tinh hút nước bằng ống hút, nháy mắt với hắn.
Tiểu Trương dè dặt đáp: “Sao cậu không tìm người khác đi?”
“Bởi vì mình không thích ăn với người khác đó.” Đào Tinh bĩu môi, “Mình chỉ muốn ăn với cậu thôi.”
Tiểu Trương làm bộ cúi đầu xem điện thoại, khóe miệng không kiềm được nhếch lên. Đào Tinh nói: “Miệng cậu bị bỏng hả?”
“Mình bị méo miệng không được à!!” Tiểu Trương hầm hầm: “Ăn nhanh lên!”
Đào Tinh nói: “Hả? Sao lại bị méo miệng? Có cần đi bệnh viện không?”
Tiểu Trương không trả lời, mệt mỏi khoát tay: “Giỡn thôi, miệng mình bị bỏng, cậu ăn nhanh giùm cái, hôm nay mình tạm thời không muốn thấy mặt cậu nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT