Trong rạp chiếu phim rất ít người.

Đào Tinh uể oải ngồi rút vào ghế, cầm một túi bỏng ngô liên tục nhai chóp chép, phim chưa kịp chiếu đã ăn hết một nửa.

Tiểu Trương: “Cậu đói à?”

Đào Tinh: “Mình chán.”

Tiểu Trương thấy tầm này có hỏi nữa cũng như không, đành im miệng chờ phim chiếu.

Đấy là một bộ phim kinh dị made in China, mà thể loại này thì ai cũng biết làm méo gì có ma được. Cho nên đa số nỗi sợ đều do bản thân người xem tưởng tượng ra, nói cách khác là, nỗi sợ không nằm ở bộ phim mới thật là đáng sợ.

Phim bắt đầu chiếu, mấy cô sinh viên trên màn ảnh đang diễn cảnh tắm, chị chị em em chỉ việc xối nước cho nhau, đừng nói đến bông tắm, ngay cả sữa tắm cũng không dùng. Cái nết tắm kiểu này sao mà sạch cho được, bà dì chà lưng* ở phòng tắm công cộng mà thấy cảnh này thế nào bả cũng tức chết cho mà xem.*Nguyên văn 搓澡阿姨: Là cái bà làm dịch vụ tắm giùm ở nhà tắm công cộng. Ở Hàn Quốc có dịch vụ này, còn TQ không biết có phổ biến hay không.

Tiểu Trương phát hiện hai mắt của Đào Tinh đang phát sáng, thế là cũng ngồi thẳng lưng xem một cách nghiêm túc.

Tiểu Trương thầm nghĩ cảnh này có cái mẹ gì hay đâu, mắc gì phải bày ra bản mặt quê mùa dữ vậy?

Đáng tiếc cảnh xuân chống tàn, sau khi mấy cô sinh viên mặc quần áo vào thì Đào Tinh lại yểu xìu trở lại.

Cảnh tiếp theo là các cô gái cùng chơi trò gọi hồn bằng đĩa*, hồn không ra, lại gọi bằng bút*, vẫn không xuất hiện, sau đó mấy cô còn đem tất cả chén đĩa đũa muỗng mâm làm nóng thức ăn ra gọi một lượt, kết quả vẫn không có gì xảy ra.*Nguyên văn là 请碟仙 và 请笔仙. Ai tò mò copy raw ra gg sẽ có hình ảnh trò này.

Phim gì ngu vãi linh hồn, Tiểu Trương thật sự hối hận khi chọn phim này.

Đào Tinh cũng chẳng có hứng thú xem, mãi đến khi mấy cô bắt đầu thay quần áo đi ngủ, ánh mắt của cậu mới sáng lên, bắt đầu ngồi ngay ngắn lại.

Tiểu Trương thấy vậy, thầm nghĩ: Ơ kìa nam nữ đều xơi à? Lớn từng này rồi bộ chưa thấy con gái hay gì?

Hắn càng nghĩ càng bực, giật túi bỏng ngô để sang bên cạnh ăn một mình.

Mấy cô sinh viên thay đồ xong thì đi ngủ, đến cảnh sáng hôm sau, một cô thức dậy phát hiện tất cả mấy cô còn lại đều chết hết.

Tất cả chén đĩa đũa muỗng hôm qua trong phòng bếp bây giờ lại xuất hiện giữa phòng ngủ, không thể biết được ai là người đã làm ra chuyện này, không có một manh mối nào để phá án.

Sau khi báo cảnh sát, họ nghi ngờ cô nữ sinh duy nhất còn sống là hung thủ, nhưng khi điều tra kĩ càng xong thì loại bỏ cô ta khỏi danh sách nghi phạm.

Cô này về nhà nhất định không chịu ở lại phòng cũ mà dọn đến sống chung với bạn trai.

Đạo diễn biết rõ khán giả thích xem cảnh nào, thế là cho cô ta diễn thêm một cảnh tắm. Đào Tinh lại có hứng thú xem phim, thò tay sang lấy bỏng ngô thì bị Tiểu Trương vả vào mu bàn tay một cái. Đào Tinh bị dọa hú hồn, ấm ức nhìn hắn.

Tiểu Trương liếc xéo cậu, nói lúc nãy có muỗi rồi đưa bỏng ngô cho cậu.

Lúc này cô gái đã tắm xong, đang sấy tóc thì đen bỗng nhiên chớp nháy, cô ngước lên nói bằng giọng nghi ngờ: “Sao đèn tự nhiên bị hư vậy nè? Bây giờ ông xã không có ở nhà, mình phải ra ngoài xem thử mới được.”

Tiểu Trương chẳng hiểu bộ phim này làm theo kiểu chóa gì, cái gì cũng dùng lời thoại thuyết minh thì khác mẹ gì phim phóng sự đâu? Cho một cô diễn viên vừa tắm vừa nói, hình ảnh huỵch toẹt ra thế này chỉ có đứa quê mùa như Đào Tinh mới chịu xem.

Nghĩ đến đây hắn lại liếc sang Đào Tinh, giựt gói bỏng ngô về.

Cô gái bước ra đoạn hành lang tối thui, cô ta nhìn trái nhìn phải, chốc chốc lại la làng, sau đó lại thì thầm, ngay cả cái tua vít cũng không cầm theo, chẳng biết cô ta có thể sửa được cái gì mà lại ham hố không chịu ngồi yên trong nhà.

Một bóng ma đột ngột vụt qua, nữ diễn viên hét lên, Đào Tinh cũng hét lên, bấu chặt cánh tay của Tiểu Trương.

Tiểu Trương vui trong bụng, đằng nào rồi cũng quay về ôm mình thôi.

Đào Tinh là fan trung thành của Hoàn Châu cách cách, làm gì đã được xem phim kinh dị của loài người, bây giờ sợ tới mức chỉ muốn chui xuống ghế. Ngay lúc này đây cậu vô cùng hối hận, quả nhiên không nên nhìn con gái khỏa thân, trên đời này làm gì có chuyện hời như vậy được!

Tiểu Trương rất vui, nghiêng đầu nhìn đứa quê mùa bên cạnh mình, đưa coca đến tận miệng cho cậu uống, Đào Tinh uống ực ực đến cạn đáy, nhỏ giọng nói: “Chúng ta về được chưa?”

Tiểu Trương cố ý nói: “Đoạn sau còn cảnh tắm đấy, cậu không xem à?”

“Thật không đó?” Đào Tinh cố lấy can đảm ngồi dậy, “Mình xem tiếp.”

Tiểu Trương tức muốn biến dạng khuôn mặt, giựt ly nước lại: “Vậy mời cậu nhanh chóng buông cánh tay của tôi ra!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play