Việc Đào Tinh trở về trường đã gây không ít xôn xao trong dư luận.

Một là vì cậu khá hot trên mạng nên ai cũng muốn thấy mặt cậu, hai là nghe nói cậu bị tâm thần, thế là mọi người càng muốn thấy mặt cậu hơn.

Đào Tinh cảm thấy việc này không có vấn đề gì cả, còn muốn tập trung các fan hâm mộ mình lập thành một hội học sinh tự phát nữa. Trái ngược với Đào Tinh, Tiểu Trương lại thấy bực vô cùng, chỉ cần con đường tình yêu của hắn và Đào Tinh đừng bị ai quấy rầy là hắn đã mang ơn lắm rồi.

Bây giờ trong ký túc xá có thêm tin đồn Đào Tinh bị dụ vào ổ đa cấp, không những thế còn được thăng chức lên làm cốt cán trong đó. Bạn trai của cậu là Tiểu Trương một mình xông vào hang cọp cứu người, ổ đa cấp bị triệt phá, Tiểu Trương được thưởng một trăm ngàn tệ.

Tin đồn Tiểu Trương được thưởng một trăm ngàn tệ là có căn cứ, bởi vì trước đây hắn chỉ là một sinh viên bình thường, ngoại trừ mặt mũi sáng sủa ra thì không còn ưu điểm gì khác, quần áo chỉ mặc loại một trăm tệ mua trên mạng, mỗi lần mua còn mua mấy bộ có kiểu dáng na ná nhau, điều này vô tình làm người khác nghĩ hắn chẳng bao giờ thay quần áo cả.

Vậy mà từ khi Đào Tinh trở về thì Tiểu Trương thay đổi hẳn, ngày nào cũng ăn diện tươm tất, mặc áo sơ mi luôn để mở hai nút trên cùng, cứ như đi làm trai bao cho các quý bà ở phố Shinjuku vậy.

Đào Tinh là người không bao giờ quan tâm vẻ ngoài vì trong mắt cậu tất cả mọi người đều như nhau, cho nên cậu chẳng biết Tiểu Trương đã bỏ công ăn diện như thế nào. Cậu chỉ thấy dạo này Tiểu Trương cực kỳ hào phóng, liên tục chi tiền cho cậu, đến mức cậu không kiềm được tò mò mà hỏi: “Dạo này cậu lạ nhỉ? Nói, có phải cậu muốn lợi dụng mình để rửa tiền hay không?”

Bị hỏi bất ngờ nên Tiểu Trương không biết phải trả lời như thế nào, hắn thấy bực lắm, không phải đã nói yêu nhau sao mà đến tay cũng chưa được nắm thế này, yêu kiểu gì mà kì cục vậy?

Nhưng hắn cũng không biết phải nói làm sao, vì dạo này Đào Tinh ngoan hơn trước nhiều lắm, hắn nói cái gì cũng nghe lời răm rắp.

Ơ hay, mình nói gì em í cũng nghe răm rắp, thế mình nói muốn nắm tay thì sẽ được nắm tay thôi!

Tiểu Trương suy nghĩ xong xuôi, một tay nắm lấy tay Đào Tinh, lôi cậu bước đi y hệt cảnh sát áp giải phạm nhân vậy. Đào Tinh loạng choạng bước theo, Tiểu Trương thả chậm bước chân lại. Hắn nghĩ thầm, tay cũng đã nắm sao chẳng thấy cảm giác gì nhỉ, tay của Đào Tinh lạnh ngắt, còn ướt mồ hôi, có vẻ là biểu hiện của thận yếu.

Hắn quay sang nhìn Đào Tinh: “Giữa mùa hè mà tay cậu lạnh thế?”

“Sao mình biết được, tự dưng cậu nắm tay mình làm gì?”

“Đã yêu nhau thì phải nắm tay, cậu quên lời cậu từng nói rồi hửm?”

“À à, thế nắm đi.” Đào Tinh nắm tay Tiểu Trương lắc qua lắc lại, “Như này được rồi chứ?”

Hai người đang bước đi trong khu nhà của Tiểu Trương, đây lần đầu tiên Đào Tinh biết Tiểu Trương có nhà, mấy hôm trước Tiểu Trương mời cậu cuối tuần đến nhà hắn chơi, thế là cậu đồng ý luôn.

Lúc trong thang máy Đào Tinh hỏi hắn: “Mình đi tay không tới có kỳ lắm không?”

“Nhà mình không có ai…” Tiểu Trương nói: “Ba mẹ mình không ở đây.”

“Vậy cậu còn mời mình tới làm gì, bắt mình lau cửa sổ cho nhà cậu chắc?”

Tiểu Trương bực hết cả mình: “Cậu lắm lời thật đấy! Nín giùm.”

Đào Tinh cũng giận lắm, cậu còn chưa kịp làm vài chiêu “tác động vật lý” đã bị Tiểu Trương nắm thóp. Đào Tinh bị ghìm chặt từ phía sau, giày còn chưa đổi đã bị Tiểu Trương ép vào nhà.

Hai người vờn qua vờn lại chen đến sô pha, với sức của Đào Tinh làm gì có cửa mà thắng nổi, lúc này đã bị Tiểu Trương ghìm chặt tay chân. Đào Tinh không có cơ hội trở mình, cổ tay bị nắm chặt chẳng thể nhúc nhích, chỉ đành hét lên một cách hèn mọn: “Đồ vũ phu!”

Tiểu Trương nới nhẹ lực tay, cố gắng làm ra vẻ như đang mình đang bực lắm: “Phải chú ý lời nói chứ, còn chưa cưới nhau, mình vũ phu thế nào được?”

Đào Tinh liếc hắn: “Cậu điên cái gì đấy? À, mình biết rồi, cậu đây là muốn khoe giàu chứ gì, muốn khoe với mình nhà cậu to như thế nào đúng không.”

Ngoài cửa có người nhấn chuông, Tiểu Trương ngồi dậy đi mở cửa, lát sau xách hai túi to đi vào.

“Gì đấy?” Đào Tinh ngóng cổ ra nhìn, “Đồ ăn à?”

Tiểu Trương vứt cho cậu mấy gói đồ ăn vặt, “Tự ăn trước đi, mình đi nấu cơm.”

“Ơ hay tự nấu làm gì, sao không đặt luôn?”

“Hôm nay là sinh nhật mình.” Tiểu Trương suy nghĩ một thoáng, “Không được, bây giờ cậu phải vào giúp mình rửa rau.”

________

Chương này có vài chỗ gió hơi “mát” nhé, mà yên tâm không lệch ý đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play