Tiểu Trương nhìn chằm chằm dòng tin nhắn hồi lâu vẫn chưa biết trả lời thế nào.

Dạo này cậu còn độc thân chứ?

Độc thân mà lại còn dạo này cơ đấy? Sao chẳng nghiêm túc chút nào hết vậy? Tìm người yêu thì phải nghiêm túc chứ sao có thể cợt nhã thế được?

Hắn tự hỏi một hồi cuối cùng cũng trả lời: “Còn, thì sao?”

“Cậu có thể giả làm bạn trai của mình được không?” Đào Tinh gõ chữ như gió, “Chúng ta chơi trò giả vờ yêu nhé.”

Tiểu Trương tức đến méo mặt: “Cút.”

Đào Tinh: “Sao lại cáu với mình? Cậu sao thế, sợ đồng tính đúng không?”

Tiểu Trương: “Đúng.”

Đào Tinh: “Cậu suy nghĩ hạn hẹp ghê, cậu cứ thế không được đâu đấy, tư tưởng của cậu còn thua cả đám bạn cùng phòng của cậu nữa, chẳng thà mình đi tìm tụi nó còn hơn.”

Tiểu Trương do dự một hồi, điều hắn muốn làm nhất lúc này là lập tức trói chặt Đào Tinh lại, chuyện như vậy mà cũng nói được? Giả vờ yêu? Yêu mà giả vờ được chắc? Thế hắn có thể giả vờ hôn lưỡi với Đào Tinh được không?

Hắn đương muốn hỏi rõ chuyện này với Đào Tinh, bỗng nhiên bạn giường trên thò đầu xuống hỏi: “Ê Tiểu Trương, coi thử nick này phải của em dâu không? Nó kết bạn QQ với tao nè.”

Tiểu Trương nhíu mày nhìn: “Mày đừng đồng ý, kéo vào danh sách đen luôn đi, nó tính lừa mày đi bán hàng đa cấp đó.”

Bạn cùng phòng hoảng sợ: “Giề? Người tốt như nó bộ nói muốn vô đa cấp là vô được chắc?”

Tiểu Trương mở nắp chai nước uống một hơi hết phân nửa, cúi đầu nhắn cho Đào Tinh: “Cậu đừng có phá bạn cùng phòng của mình, giờ cậu nói mình nghe xem tại sao muốn tìm người giả vờ yêu với cậu.”

Đào Tinh: “Cậu vừa suy nghĩ hạn hẹp vừa ghét đồng tính, mình nói cậu cũng đâu có hiểu.”

Tiểu Trương: “Ghét đồng tính là suy nghĩ hạn hẹp?”

Đào Tinh: “Không hạn hẹp, cậu bao dung rộng lượng lắm luôn, người ta tìm ai cậu cũng muốn quản, phàm là việc trong thiên hạ đều phải nằm trong lòng bàn tay cậu, biết đâu ngày mai cậu gánh nước gánh xi măng đi làm đường trên mặt trăng luôn nhỉ?”

Tiểu Trương cáu lắm rồi, uống cạn luôn nửa chai nước còn lại, “Cậu về trường đi, ngày mai chúng ta gặp mặt nói chuyện.”

Thế là Đào Tinh không kịp nghỉ ngơi đã phải trở về trường, gặp được một Tiểu Trương vô cùng cáu khỉnh.

Tiểu Trương đưa cậu đến một nhà hàng có view nhìn ra sông ở một khu khá hẻo lánh, cách trường học đến hai mươi cây số. Đào Tinh không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ thấy tâm trạng Tiểu Trương hôm nay không dễ chọc.

“Giờ nói được rồi, sao phải tìm người giả làm người yêu cậu?” Hắn vừa cắt bít tết vừa hỏi, “Phải nói thật.”

Đào Tinh chớp đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn hắn: “Mình muốn được yêu không được à?”

“Muốn được yêu thì tìm người thật lòng chứ phải giả vờ làm gì?”

“Làm gì có ai muốn yêu thật lòng với mình…” Đào Tinh cầm nĩa chọc vào đồ ăn trên đĩa.

Tiểu Trương đưa bít tết đã cắt sang cho cậu rồi đổi phần trước mặt cậu đem về chỗ của mình, nhưng hắn ăn không vào, bỏ dao nĩa xuống ôm vai Đào Tinh: “Nhưng cậu chưa từng nói cậu thích con trai, lần trước xem phim với mình không phải cậu còn say mê nhìn con gái tắm đấy à?”

Đào Tinh cuống lên, “Vậy ý cậu là muốn mình giả vờ yêu con gái hả? Thôi thôi thôi, mình sợ lắm, mình không chơi nổi với con gái đâu.”

Tiểu Trương thấy Đào Tinh bắt đầu lệch sóng với mình, hắn nghĩ không thể tiếp tục nói nữa, nếu không sẽ bị Đào Tinh quay mòng mòng, thế là hắn quyết định lật bài luôn: “Vậy mình đồng ý, cứ quyết định vậy nhé. Cậu ăn nhanh đi.”

Đào Tinh không hiểu gì cả: “Chẳng phải cậu ghét đồng tính sao?”

Tiểu Trương nói: “Không ghét cậu, ăn nhanh, lắm lời.”

Đào Tinh lầm bầm: “Một khi đã yêu thì phải lắm lời, không lắm lời thì yêu thế quái nào được.”

Tiểu Trương tự cho những lời này là thật, hắn gật đầu đồng ý, “Cũng phải, cậu cứ ăn nhiều vào, mấy hôm rồi không được ăn ngon đúng không?”

Hắn đưa tay nhéo mặt Đào Tinh một cách rất tự nhiên: “Gầy đi rồi này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play