Từ Phạm Dương đột nhiên vùng lên, đến Văn Hành đâm ra một kiếm long trời lở đất, lại đến thị vệ vương phủ diệt sạch Hoàng Ưng bang, toàn bộ quá trình chưa đến nửa khắc. Khi người cuối cùng cũng bị chém ngã lăn xuống đất, Văn Hành và Phạm Dương mới cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, từng người buông tay, chậm rãi trượt xuống theo bàn thờ.

Văn Hành sốt cao, vừa rồi miễn cưỡng cơ thể ốm đọ sức chấn động lòng người với Hoàng Ưng bang, so kiếm, giết người, giờ phút này cuối cùng bị rút khô tất cả sức lực, suýt nữa hư thoát, cả người như thể mới vớt trong nước ra, ngay cả quần áo mùa đông nặng nề cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Phạm Dương thì khỏi nói, mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nói không nên lời, chỉ nhắm mắt không ngừng thở.

Bọn thị vệ chia hai nhóm, bị thương nặng được đỡ sang bên cạnh nghỉ ngơi băng bó, bị thương nhẹ thì quét dọn chiến trường, một lần nữa đốt đống lửa. A Tước đã bị hoảng sợ, may mà không bị thương, cũng không có thời gian ngồi chơi, ngồi xổm trên mặt đất giúp Phạm Dương băng bó miệng vết thương. Văn Hành nghỉ ngơi hồi lâu, cảm giác tay phải run rẩy dần dần dừng lại, mới xem như hòa hoãn lại chút tinh thần.

Hắn vừa nghiêng đầu, nhìn Phạm Dương nhếch nhác và A Tước rũ mắt xuống nghiêm túc quấn vải, cũng không biết tâm trạng tốt ở đâu ra, cất giọng yếu ớt cười nói: “Tay cũng khéo đấy, về sau học y làm thầy lang cũng không tệ.”

Trong mấy ngày nay, Văn Hành luôn thất hồn lạc phách kiệm lời ít nói, giữa lông mày u ám đáng sợ, A Tước sợ bị hắn ghét, cho dù trong lòng lo lắng cũng không dám nói chuyện với hắn. Nhưng giây phút nguy nan vừa nãy, Văn Hành che chở mấy lần, ngăn cơn sóng dữ, đủ loại hành động đã khiến nó được cưng mà lo, lại không ngăn được nghĩ lại mà sợ. Bây giờ hắn chịu chủ động mở miệng, A Tước giống như động vật nhỏ lang thang rất lâu trong trời băng đất tuyết, chịu hết tủi thân, không dễ gì tìm được ổ, trái lại bắt đầu e sợ, chỉ vừa quay đầu đối diện với ánh mắt của Văn Hành, nước mắt đã không bị khống chế lã chã chảy xuống.

Trải qua một trận ác đấu sinh tử, giờ phút này Văn Hành mới xem như thực sự phá băng mà ra từ trong cảm xúc đóng băng, người và tim đều sống lại. Bị phỏng bởi nước mắt nóng rực, đáy lòng dần dần dâng lên cơn đau nhẹ như gợn sóng.

Thế là hắn giơ cánh tay phải bủn rủn, vẫy gọi A Tước, thở dài: “Khóc cái gì, lại đây.”

A Tước vẫn đang cầm vải quấn vết thương cho Phạm Dương, vẫn cúi đầu rơi nước mắt, chân lại không hề cử động.

Tay phải Văn Hành giơ giữa không trung. Phạm Dương nhìn lớn, lại nhìn nhỏ, cuối cùng cảm động can đảm vì Văn Hành liều mình đỡ kiếm của A Tước, chịu đựng cơn đau miễn cưỡng nói: “Đã xong rồi, cảm ơn ngươi.”

Lần này A Tước không lần lựa lý do, chỉ đành chậm rãi đứng dậy đi về phía Văn Hành. Nó càng đến gần, càng không chịu được tủi thân, khi nửa quỳ trước người hắn, đã khóc đến nỗi đầu vai co lại, nhìn đáng thương cực kỳ.

Văn Hành cũng không ngờ nó to gan đến vậy, còn dám đỡ kiếm cho mình. Mặc dù đứa trẻ không biết nặng nhẹ, nhưng sự chân thành này hoàn toàn phát ra từ thật lòng, tuyệt đối không phải giả tạo, đáng quý hơn bất cứ thứ gì.

Văn Hành mở cánh tay ra, ôm A Tước khóc sụt sịt vào lòng, nhẹ giọng dạy dỗ: “Bây giờ biết sợ rồi? Sau này nhất định không thể làm liều như thế, trên đời ai có thể quan trọng hơn mạng sống của ngươi?”

A Tước đâu còn nghe hắn nói chuyện, ôm eo hắn khóc hu hu.

Văn Hành không có huynh đệ tỷ muội, cũng chưa từng gần gũi với trẻ con lớn thế này, bị nó khóc làm cho chân tay luống cuống, hoàn toàn không biết nên dỗ thế nào, nghĩ ngợi rồi cẩn thận đè đầu nó trên vai mình, tay kia nhẹ nhàng vỗ trên lưng: “Thôi thôi, không sợ nữa, đã qua cả rồi.”

Phạm Dương yếu ớt nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe Văn Hành lặp qua lặp lại dỗ đứa trẻ, sau khi buồn cười lại hơi xót xa. Nếu A Tước là huynh đệ ruột của Văn Hành, hai người giúp đỡ lẫn nhau, có lẽ cuộc sống sau này sẽ không buồn đến vậy. Đáng tiếc Khánh Vương phủ chỉ có một dòng độc đinh là Văn Hành, thù hận buồn đau, trăm khó ngàn nạn đều đặt trên người một mình hắn, không có chỗ kể, không ngày nào quên. Lòng người chỉ lớn từng đó, trong lòng hắn lại trĩu nặng đổ đầy phiền muộn, về sau còn có thể có một khắc vui vẻ ngắn ngủi không?

Bên kia tiếng khóc của A Tước dần dần dừng lại, Phạm Dương nhớ ra một chuyện, hỏi: “Công tử, bí kíp võ công mà người nói với lão già kia…”

“Đương nhiên là giả.” Văn Hành vừa nghe liền biết hắn ta muốn hỏi gì, miễn cưỡng đáp, “Mượn đề tài để bịa lời nói dối thôi. Đào chi kiếm pháp kia ngươi còn không quen thuộc hả.”

Bí kíp là nói dối, Văn Hành cũng không có bản lĩnh bịa một bộ kiếm pháp tại chỗ, cái gọi là “Đào chi kiếm pháp”, vốn dĩ là kiếm pháp “Vân Tự Quyết” của Chử Bách Linh trong thọ yến năm đó của trưởng công chúa Đông Dương, ức hiếp đám người Hoàng Ưng bang không biết hàng. Văn Hành cố ý lớn tiếng kêu đám người nhìn kỹ, trên thực tế là dùng cái này nhắc nhở Phạm Dương. Ngày xưa Phạm Dương từng một chiêu “Giao Long Xuất Hải” phá vỡ “Song Long Hí Châu”, khi Văn Hành gọi ra một chiêu này, Phạm Dương lập tức hiểu ý, hai người phối hợp, có thể một kích lấy mạng lão già kia. Mà bắt giặc bắt vua, lão già vừa chết, những người còn lại trông chừng tán loạn, đúng lúc để bọn họ một mẻ hốt trọn.

“Đó cũng là nhanh trí. Nói dối bịa như thật, ngay cả tôi cũng suýt nữa tin” Phạm Dương lòng còn sợ hãi: “Nếu không phải công tử nhạy bén, hôm nay e rằng chúng ta đã chết ở đây rồi.”

“Ta thấy nên cảm ơn nhất đó là Chử Bách Linh.” Văn Hành không muốn nghe hắn ta hối lỗi, cố ý chế nhạo nói, “Năm đó nếu lão tiên sinh kia không hung ác áp chế nhuệ khí của ngươi, cũng không thể để ngươi nhớ mãi việc này đến giờ.”

Phạm Dương bị hắn nói cười lên, lại hỏi: “Theo ý công tử, những người của Hoàng Ưng bang này nên xử lý thế nào?”

Văn Hành trầm ngâm nói: “Nếu để đó mặc kệ, hoặc đốt lửa, cũng có thể bại lộ hành tung của chúng ta. Trời đông giá rét như hôm nay, chỉ sợ cũng không dễ chôn.”

Đây dù sao cũng là lần đầu tiên hắn rút kiếm giết người, càng khỏi nói vứt xác giải quyết tốt hậu quả, muốn vượt qua khó chịu về mặt tâm lý đã rất khó, lại bảo hắn tìm cách chỉ sợ khó hơn. Phạm Dương hỏi xong mới nhận ra không ổn, đang định đổi chủ đề, đã nghe Văn Hành nói: “Biện pháp cũng có, nhưng hơi rườm rà.”

Phạm Dương rửa tai lắng nghe.

Văn Hành nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Sắp xếp những người này vào các nơi trong miếu, đợi tối nay tuyết rơi, chúng ta lập tức rời đi, trước khi đi phá hủy miếu hoang này, ngụy trang thành tuyết đè sập miếu. Sau một trận tuyết lớn, dù có vết tích cũng vùi lấp sạch sành sanh, tuyết chưa tan, sẽ không có ai phát hiện.”

Phạm Dương: “…”

Hắn ta nghe đến cuối cùng, ánh mắt nhìn Văn Hành phức tạp khó miêu tả, nhẫn nhịn một lúc, mới ấp úng nặn ra một câu: “Công tử, đầu óc của người rốt cuộc phát triển thế nào vậy, thuộc hạ thật sự bội phục.”

Văn Hành không để ý lắm, thản nhiên nói: “Bình thường bảo ngươi đọc nhiều sách, ngươi lại không chịu.”

Phạm Dương đột nhiên cảm thấy hắn dường như biến thành người khác, cái vẻ hồn nhiên, do dự và nhân từ lúc trước được gấm vóc hạnh phúc phú quý nuôi ra trong một đêm bị bong ra từng mảng, trên người hắn đã không còn yếu đuối rõ nét, mà là thành một đường nét sắc bén xám trắng lạnh lẽo cứng rắn.

Sự thay đổi này không thể nói là hoàn toàn không tốt, nhưng suy cho cùng hắn là một người có máu thịt, sao có thể mãi dựa vào binh khí sắc lạnh chứ?

Trong lòng hắn ta hơi sầu lo, đang định mở miệng, lại thấy Văn Hành bỗng giơ tay ra dấu “Suỵt” với hắn, chỉ chỉ đứa trẻ cuộn tròn trong ngực. Phạm Dương tập trung nhìn vào, thì ra trong lúc hai người họ nói chuyện, A Tước luôn dựa trước ngực Văn Hành lắng nghe. Có lẽ là nó khóc mệt rồi, nhiệt độ cơ thể Văn Hành lại rất cao, nó cảm thấy ấm áp, thế mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trong tư thế này.

Bên mặt Văn Hành vẫn là dáng vẻ thiếu niên mang theo nét ngây thơ, ánh mắt đã chẳng còn là ánh mắt của người thiếu niên, chỉ có khi rũ mắt nhìn đứa trẻ ngủ say, mới mơ hồ toát ra dịu dàng giống như ngày xưa.

Phạm Dương nhìn mà cảm xúc ngổn ngang, cuối cùng chỉ khó khăn xoay người cởi áo choàng của mình xuống, đắp lên cho hai người.

Lúc này Văn Hành cũng sức cùng lực kiệt, ôm A Tước ấm áp, cơn buồn ngủ tự nhiên sinh ra. Hắn dứt khoát cũng nhắm mắt lại, thấp giọng dặn dò Phạm Dương: “Tận dụng bây giờ nắm chặt thời gian sắp xếp, tuyết vừa rơi xuống thì gọi ta dậy.”

Khoảng một canh giờ sau, thị vệ đến gọi Văn Hành ngủ say tỉnh dậy. Xuyên qua nửa cánh cửa vỡ, chỉ thấy tuyết rơi như xé bông kéo sợi thô, bay lả lả từ bầu trời đêm hạ xuống, đúng là tuyết lớn như trong dự đoán của hắn. Văn Hành chống kiếm đứng dậy, mọi người cõng người bị thương, rút khỏi miếu Hoa Thần, lại tháo bảo đao trên người lão già xuống giao cho thị vệ.

A Tước cũng tỉnh dậy theo, im lặng không lên tiếng trốn trong áo choàng của hắn, từ xa nhìn chăm chú bọn thị vệ lấy đao kiếm chặt đứt cột nhà chịu lực trong miếu. Miếu Hoa Thần kia lâu năm thiếu tu sửa, đã mục nát từ lâu, chưa đến một lúc, nóc miếu đã lung lay sắp đổ, khi một đao cuối cùng bổ đứt khung cửa, cả ngôi miếu hoang rầm rầm sụp đổ trước mắt mọi người, ngay cả tượng đất tượng gỗ cũng ngã xuống đất, hoàn toàn vùi lấp vết máu và thi thể trong miếu.

Đêm tuyết tĩnh lặng, một ngôi miếu hoang sụp đổ, giống như một viên đá ném vào trong hồ nước, ầm một cái, đã không tiếng động chìm vào đêm đem sâu.

Văn Hành lấy áo choàng ôm A Tước, sợ nó nhìn cảnh này sẽ để lại ám ảnh, bèn giơ tay che hai mắt nó. A Tước lại bám chặt tay hắn, thật sự kéo muống một tấc, im lặng thu toàn bộ cảnh này vào mắt.

Nó liên tục khuyên bảo bản thân trong lòng, phải nhớ kỹ.

Tuyết trắng không ngừng bay xuống, chẳng mấy chốc trên mặt đất đã tích tụ một lớp sương bạc. Xe ngựa lại lần nữa lên đường, vệt bánh xe kéo dài về hướng Tây, cuối cùng biến mất trong đêm tuyết mênh mông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play