Ngày này chấn động tâm hồn, đủ loại rối rắm lặp đi lặp lại, nghĩ mà khiến người run sợ. Bởi vậy trong đêm này một đám người đạp tuyết đi đường, dù trời rét khó đi, lại không ai kêu khổ kêu mệt, chỉ mong có thể nhanh chóng rời xa Thiên Môn thành thị phi kia hơn.

A Tước tuổi còn nhỏ, không chịu được buồn ngủ, theo xe ngựa xóc nảy nhanh chóng lại mơ màng thiếp đi lần nữa. Nhưng ngủ đến nửa đêm, có lẽ là xe ngựa nghiến qua tảng đá, tiếng động lớn quá, làm nó tỉnh dậy. Nó mơ mơ màng màng dụi mắt, nương theo ánh sáng của chiếc đèn lồng nhỏ, nhìn thấy Văn Hành dựa vào thành xe xuất thần, không biết suy nghĩ cái gì.

“Công tử?”

Nó vẫn chưa phân rõ mình đang ở trong mơ hay là tỉnh dậy, ngay cả xa lạ kính sợ ngày thường cũng sắp quên mất, nghĩ gì gọi đó, hai chữ kéo dài lại gọi không rõ, giống đang nói mớ, lại như làm nũng.

Văn Hành quả nhiên bị nó gọi hoàn hồn về, cúi người xích lại gần kéo tay nó xuống, nhẹ giọng hỏi: “Ta đây, sao vậy?”

A Tước chớp chớp mắt, để trước mắt mình rõ ràng hơn một chút: “Sao công tử không ngủ?”

Văn Hành cúi đầu nhìn nó, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt trên mí mắt nó: “Không ngủ được.”

Trong lòng bàn tay hắn rất lạnh, không phải kiểu lạnh bình thường. A Tước nắm lấy tay hắn, cảm thấy bất thường, “Công tử, người có lạnh không?”

“Không lạnh.” Văn Hành định kéo tay nó xuống nhét lại vào trong áo choàng, “Ngươi ngủ đi, đừng nói chuyện, cẩn thận hết buồn ngủ.”

A Tước yên lặng xoay người ngồi dậy, bò lên đầu gối hắn, kéo áo choàng qua quấn quanh hai người, lấy nhiệt độ của mình sưởi ấm cho hắn. Lúc này nó mới cảm thấy lạnh lẽo trên vạt áo Văn Hành, cơ thể dưới vải vóc lại tản ra hơi nóng bỏng người.

Văn Hành trơ mắt nhìn nó tự thu xếp ổn thỏa cho mình, vẫn chưa kịp phản ứng lại trong ngực đã có thêm một cơ thể nhỏ ấm áp. A Tước giống như đột nhiên dính người, dùng cả tay cả chân bám vào eo hắn, ước gì có thể dính cả người trên người hắn.

Giấc ngủ lúc chạng vạng tối chẳng những không thể làm giảm triệu chứng phong hàn, ngược lại càng thấy nghiêm trọng, nhưng Văn Hành sợ dao động quân tâm, cố ý giấu giếm không nói, chỉ có A Tước luôn theo sát bên cạnh hắn, lại trời sinh nhạy cảm, mới có thể quan sát biết một chút.

Hai người gần đến mức có thể nghe tiếng hít thở, nhịp tim dần dần hòa thành một thể. Hành động này của nó dù chưa chắc có thể làm dịu ốm đau, cũng làm cho trong lòng Văn Hành thoải mái rất nhiều, nhất thời cũng không cảm thấy khó chịu lắm.

Văn Hành duỗi tay nâng A Tước, nâng lên ước lượng nó, không nhịn được khàn giọng nói: “Biết giày vò thật. Rốt cuộc là ai lạnh?”

A Tước nói thầm “Mặc kệ”, đầu dựa vào trong hõm vai hắn, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Công tử sợ không?”

Văn Hành bật cười: “Sợ cái gì?”

Vừa nói ra khỏi miệng, trong lòng hắn khẽ xúc động theo, kịp phản ứng A Tước đang hỏi gì.

Chạy trốn đến tận đẩu tận đâu, tương lai chưa biết, từng bước giết người… Miếu Hoa Thần gặp nạn gần như có thể xem là thập tử nhất sinh, dù hắn bày mưu giết ngược lại Hoàng Ưng bang đông người, nhưng đa số trong đó dựa vào may mắn, nếu như lúc đó xảy ra một sai lầm, chỉ sợ bây giờ chôn trong tuyết chính là bọn họ.

Chưa kể đây là lần đầu tiên Văn Hành nghiêm túc cầm kiếm giao đấu, lão già kia cho dù chết chưa hết tội, nhưng dù sao cũng là một mạng người. Hắn ngay cả gà cũng chưa từng giết, người sống sờ sờ chết dưới kiếm hắn, trên mặt hắn giả vờ bình tĩnh, trong lòng sao có thể thật sự thờ ơ?

Sao hắn không sợ, nhưng thân ở nơi đây, quyết không thể cúi đầu yếu thế, hắn phải cắn răng nhịn sợ hãi và đau khổ xuống, mới có thể nhanh chóng tránh thoát cái kén của quá khứ, mọc ra một cột sống đội trời đạp đất.

A Tước ngẩng đầu từ trong ngực hắn, từ dưới nhìn lên vẻ mặt mang theo tiều tụy của Văn Hành. Mấy ngày bôn ba khiến hắn nhanh chóng gầy rộc đi, mặc dù còn nét ngây ngô của thiếu niên, đường nét xương cốt rõ rệt cũng đã như nước chảy đá lộ, mơ hồ phác họa ra hình dáng người sau này. Nó kìm lòng không đặng vươn tay đè ấn đường Văn Hành, giống như muốn vuốt phẳng chữ “xuyên” nhàn nhạt kia, nhưng nửa đường bị Văn Hành chặn lại, giữ trong lòng bàn tay.

(chữ xuyên “川”)

“Suỵt. Muộn rồi, mau ngủ đi.”

Hình như nó thật sự biến thành một con chim sẻ nhỏ bị người cầm cánh, yếu ớt thoáng giãy giụa, chỉ nghe thấy một tiếng “Ngoan” khàn khàn dịu dàng, cùng với một góc áo choàng đồng thời rơi xuống.

Một đêm qua nhanh, khi A Tước tỉnh lại lần nữa, sắc trời bên ngoài sáng rõ, tuyết đã ngừng rơi. Ngoài xe ngựa cách đó không xa có thể thấy được tường thành nguy nga, trên cổng thành khắc ba chữ to nó không biết.

Nó đang định hỏi Văn Hành, ngước mắt nhìn, lại thấy sắc mặt Văn Hành trắng bệch như tờ giấy, bờ môi cũng vì sốt cao mà khô nứt, ngay cả ánh mắt cũng không tỉnh táo lắm, lại sờ trán một cái, nóng như lửa than, A Tước sợ đến mức gõ thành xe gọi người như bị điên: “Dừng lại! Mau dừng! Công tử ốm rồi!”

Văn Hành ù tai không ngừng, trong mê man láng máng nghe thấy giọng nghẹn ngào của nó, vừa định nói chuyện, mới mở miệng lại ho khù khụ kinh thiên động địa. Tư thế kia sắp sửa ho ra lục phủ ngũ tạng, dường như có một cây đao khuấy động trong lồng ngực hắn, cổ họng tràn mùi máu. Trong lòng hắn biết bệnh tình của mình chỉ sợ không ổn, tứ chi lại nặng nề như rót chì, cho dù làm thế nào cũng không di chuyển được, đành phải nhờ người nâng, dựa vào thành xe mượn lực.

Xe ngựa dừng lại, nhanh chóng có người lên xe bắt mạch kiểm tra cho hắn, lại không phải Phạm Dương, mà là một thị vệ trẻ tuổi khác. Văn Hành dựa vào tay A Tước uống mấy ngụm nước lạnh, tạm thời ngừng ho khan, khàn giọng hỏi: “Phạm Dương đâu?”

“Công tử, phong hàn này của người không chịu nổi kéo dài nữa, cần nhanh chóng uống thuốc.” Vẻ mặt thị vệ kia không tốt, thấp giọng nói, “Vết thương của Phạm huynh chuyển biến xấu, cũng đang sốt cao.”

Văn Hành cưỡng ép dằn cơn ho khan xuống, mạnh mẽ thở mấy hơi mới bình phục lại: “Dừng ở phía trước, tìm nơi để các huynh đệ nghỉ ngơi. Thuốc trị thương còn lại bao nhiêu?”

Thị vệ nói: “Thuốc trị thương chúng ta mang theo không đủ, hôm qua đã dùng hết rồi. Thế tử, phía trước là Nhữ Ninh thành, thuộc hạ —— ”

Văn Hành bảo cậu ta ngừng, nói: “Nhữ Ninh thành là cửa Thiên Thủ, thủ vệ tất nhiên nghiêm ngặt, vào thành chỉ sợ không qua được một cửa ải kiểm tra ở cổng thành. Nghỉ chân trước, có thể thử vận may trong thôn làng gần đó.”

Thị vệ kia gật đầu xác nhận, vội vàng xuống xe truyền lệnh. A Tước bưng nước, cẩn thận từng li từng tí đưa đến bên môi hắn: “Công tử, uống ít nước nữa.”

Văn Hành xua tay tỏ ý không cần, chợt nhớ ra gì đó, hỏi vấn đề không liên quan tí nào: “A Tước, ngươi có khó chịu chỗ nào không?”

A Tước mờ mịt lắc đầu.

“Không có thì tốt.” Văn Hành cũng không giải thích nguyên do, đuổi nó sang bên cạnh, nói, “Phong hàn lây người, ngươi tránh xa ta ra, đừng để lây cho ngươi.”

A Tước mím môi, quật cường nói: “Ta không sợ.”

Văn Hành cố tình gõ cái đầu ương ngạnh của nó, tiếc rằng thực sự không còn sức lực, đành phải dỗ qua loa: “Nghe lời.”

A Tước biết không thể gây thêm phiền cho hắn, lại sốt ruột vì bệnh của hắn, nhưng chung quy còn nhỏ lực bé, trừ lo lắng suông, cũng không có cách khác, chỉ có thể nắm chặt tay Văn Hành, trơ mắt nhìn hắn hít thở dần dần nặng, trong nửa hôn mê vẫn ho hết tiếng này đến tiếng kia không dừng được.

Khi xe ngựa dừng hẳn ở sườn dốc hoang vu cản gió, Văn Hành đã sốt đến bất tỉnh nhân sự. A Tước nhảy xuống xe, đi theo sau đám người đi xem Phạm Dương, chỉ thấy hai vết thương do kiếm trên người hắn không ngừng rớm máu, nhiễm vải trắng đỏ thắm, người cũng sốt cao không lùi như Văn Hành, nhíu mày rơi vào hôn mê.

Hai người có thể làm chủ đều đổ xuống, lúc này mới thật sự là hoàn cảnh không đường để đi.

Bọn thị vệ tụ lại một chỗ thương lượng đối sách, có người nói: “Làm như vậy chờ đợi không phải biện pháp, không bằng chia ra hành động, một người đến thôn gần đó tìm thuốc, một người cải trang vào thành. Trong thôn chưa chắc có thuốc có thể dùng, chỉ sợ tìm không đủ. Nhữ Ninh thành dù mạo hiểm, vì công tử và Phạm đại ca, chúng ta cũng đành phải liều chết thử một lần.”

“Không ổn.” Một người khác vội nói, “Vào thành nhất định sẽ kiểm tra văn điệp thông quan[1], chúng ta không có văn điệp giả, một khi khiến quan binh nghi ngờ, đối chiếu lệnh truy nã một cái đã biết thân phận. Lỡ như dẫn lửa thiêu thân, liên lụy thế tử, chẳng phải phí công nhọc sức?”

[1] văn điệp thông quan là hộ chiếu thời cổ đại

Đám người nghĩ lại lời này, cũng cảm thấy có lý, chỗ khó xử cắm ở ngưỡng cửa vào thành. Nhưng bệnh của Văn Hành và Phạm Dương chậm trễ thêm một khắc, sẽ hiểm ác hơn, không cho phép bọn họ do dự. Đúng lúc đám người gian nan lựa chọn, bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng trẻ con nhỏ bé yếu ớt, nhỏ giọng kiên quyết nói: “Ta đi.”

A Tước đứng ngoài đám người, bình tĩnh đến mức không giống trẻ con tuổi này, nghiêm túc nói ra từng câu từng chữ: “Ta nhỏ tuổi, có thể giả vờ là trẻ con trong thôn gần đó, thay cha mẹ vào thành bốc thuốc, sẽ không khiến người nghi ngờ.”

Trẻ em tóc trái đào không cần văn điệp qua cửa, A Tước vốn dĩ gặp được ngoài ý muốn trong chùa Bảo An, đương nhiên sẽ không có người liên tưởng nó với Khánh Vương thế tử lưu vong, cho dù suy nghĩ từ phương diện nào, cơ hội nó thành công vào thành không bại lộ thân phận cũng lớn nhất.

Nhưng có vết xe đổ của Phạm Dương, bọn thị vệ biết Văn Hành sẽ không cho phép một đám đàn ông ngồi chơi, ngược lại bảo một đứa trẻ đi mạo hiểm.

“Tiểu huynh đệ A Tước, đệ có thể có tấm lòng này, công tử đã không phí công thương đệ.” Một thị về trẻ tuổi ngồi xổm xuống vỗ vỗ vai nói, ấm giọng nói: “Nhưng những chuyện này để chúng ta làm là đủ rồi, đệ còn nhỏ, không thể cho đệ đi mạo hiểm được.”

“Ta không sợ.” A Tước cố chấp nói, “Nếu công tử mắng, bảo người đến mắng ta. Ta chỉ sợ công tử…”

Cổ họng nó nghẹn lại, không nói được nữa.

Thị vệ trẻ tuổi cũng hơi đỏ mắt theo nó.

Cố gắng bình tĩnh một lát, cho đến khi giọng không run nữa, A Tước mới nói: “Các vị đại ca, bây giờ chỉ có một cách này, công tử và Phạm đại ca không đợi được nữa, để ta thử một lần… Mọi người tin ta, ta nhất định mang thuốc về.”

Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, nhưng không ai dám gật đầu đồng ý. Thị vệ trẻ tuổi do dự một lát, cuối cùng duỗi tay đè mạnh lên vai nói: “Việc đã đến nước này, đành phải mạo hiểm một lần. A Tước, chuyện này giao cho đệ, không quan tâm có thể trà trộn vào trong thành hay không, an toàn của đệ quan trọng nhất, nếu đệ có chuyện bất trắc, chúng ta cũng không có mặt mũi gặp lại công tử.”

A Tước quay đầu nhìn về phía xe ngựa của Văn Hành một cái, hai tay nắm chặt, gật đầu với cậu ta.

Sau gần nửa canh giờ, quân coi giữ Nhữ Ninh thành cản một đứa trẻ quần áo mỏng manh ở cổng thành. Mặt đứa trẻ kia lạnh đến mức môi trắng bệch, há miệng run rẩy nói với quân coi giữ: “Các vị đại gia, cha ta bệnh không dậy được, mẹ bảo ta vào thành bốc thuốc.” Nói đoạn lấy một đơn thuộc gấp mấy lần từ trong ngực ra.

Quân coi giữ nhận ra mấy vị thuốc trong đó, hỏi: “Cha ngươi bị bệnh gì?”

Đứa bé sợ hãi đáp: “Đêm qua cha ta rơi xuống mương, bị nhánh cây rạch vào lưng, lại bị lạnh một đêm, giờ đang sốt đến mức nói mê sảng.”

Quân coi giữ gật đầu, so sánh không sai, trả lại đơn thuốc cho nó, nghiêng người nhường ra một khe hở nói, “Đi vào đi.”

Đứa bé kia liên tục chắp tay thi lễ, cất đơn thuốc, chạy vào trong thành như một làn khói.

A Tước kéo một người trên đường, hỏi rõ chỗ tiệm thuốc, cầm đơn thuốc và bạc một đường chạy chậm đến. Nó mặc giản dị, diễn rất thật, thuận lợi đến quầy bốc thuốc. Chuyến này đã tốt đẹp hoàn thành hơn phân nửa, nó mang theo gói thuốc, hà một hơi vào lòng bàn tay, nghĩ rằng Văn Hành và Phạm Dương cuối cùng  cũng được cứu, trên mặt không khỏi nở nụ cười nhẹ.

Vừa bước xuống bậc thang tiệm thuốc, đang chạy đến đường cái, nó bỗng nhiên bị người vỗ vai từ phía sau. A Tước hoảng sợ, suýt không ôm chặt gói thuốc, nó hốt hoảng cúi đầu nắm chặt dây nhỏ, không dám quay đầu, chỉ dùng khóe mắt thoáng nhìn một đôi giày đen phủ trầy bụi.

Một giọng nói êm ái tựa như rắn độc, theo cái cổ lạnh cóng, chậm rãi bò lên tai: “Ngươi nhìn tòa tửu lâu bên kia.”

A Tước như bị người lấy đi hồn phách, kinh ngạc lần theo chỉ thị của hắn ta, ngẩng đầu nhìn tới.

Chỗ cờ rượu phấp phới, có một lầu nhỏ hai tầng, bên cửa sổ rộng mở lộ ra một nửa người trên của người đàn ông đang uống rượu. Người kia ăn mặc bình thường, mặt mũi cũng không lạ kỳ, chỗ đặc biệt duy nhất, đó là trên da cổ gã có một hình xăm màu đen lớn, không nhìn rõ hình vẽ, kéo dài mãi vào trong cổ áo.

“Nhìn thấy chưa? ‘Tú Diện Báo Tử’ Lê Thất. Đó là một trong chín con chó hoàng đế nuôi dưỡng, phụng mệnh đến giết người của Khánh Vương thế tử.” Trong giọng nói người kia mang ý cười, hơi thích thú nói, “Chỉ cần ta vẫn tay, hắn sẽ chú ý đến ngươi và ta. Thế nào, có muốn thử không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play